Noãn Noãn ngẩn ra, đang định muốn phát tác, chỉ thấy đột nhiên hắn mở mắt, trong ánh nến kiều diễm, nở ra một nụ cười như tinh linh, sáng chói: “Noãn Noãn không cần chán ghét ta, ta chỉ là thích cảm giác đi chung với nàng mà thôi!”
Nhược Lộc Nhi ánh mắt thuần khiết vô tội, đưa tình nhìn cô. Trong ánh nến sặc sỡ, bày ra vẻ mặt trong suốt kia, cả người bất lực, vừa thấy đã thương……
Giống như bị đầu độc, cô vươn tay, vuốt ve mái tóc mềm mượt của hắn, một khắc sau mới phản ứng kịp, nhếch nhác quay mặt đi.
Cô lúc nào thì lại mềm lòng như vậy? Mỹ nam như thế ở bên cạnh, điềm đạm đáng yêu như thế nhìn cô, như thế… Noãn Noãn tìm cho mình một cái cớ, cuối cùng vẫn bật dậy: “Long Khê, trở về phòng của ngươi đi!”
Long Khê ngồi dậy nhìn Noãn Noãn, mâu trung hừng hực thiêu đốt, thẳng tắp nhìn cô.
Noãn Noãn chỉ cảm thấy ánh mắt hắn càng ngày càng nóng bỏng, trong lòng càng ngày càng lo lắng, chỉ có thể mềm giọng: “Đêm khuya yên tĩnh, cô nam quả nữ ở trong một phòng…”
“Noãn Noãn đây là đang ám hiệu cho ta đúng không?” Long Khê đột nhiên tà mị nói, đôi tay giữ chặt bả vai Noãn Noãn, khiến cho cô nhìn thẳng hắn.
Noãn Noãn sững sờ, nhìn Long Khê yêu mỵ mê người trước mặt, lập tức quay đầu đi. Một khắc trước hồn nhiên vô tội, khắc sau liền… Rõ ràng hai phong cách bất đồng nhưng lại mê hoặc lòng người, Noãn Noãn không biết cái nào mới là Long Khê thực sự.
“Noãn Noãn nên biết phàm là nữ tử của Hộ Long đường đều có thể được chọn làm Hộ Long thánh nữ chứ?” Long Khê nhìn Noãn Noãn, ánh mắt u ám thâm thúy mà thần bí.
Noãn Noãn sững sờ, nghĩ đến Long Chiếu An đã từng ám chỉ, không có sai, ý của Long Chiếu An muốn cô trở thành Hộ Long thánh nữ, chỉ là… Noãn Noãn chợt cười sáng chói: “Long Khê điện hạ, ngài quên mất, ta đã lập gia đình. Ta chính là hoàng hậu nương nương của vương triều Mộ Dung!”
Long Khê cười nhẹ một tiếng, đột nhiên chỉ vào trước ngực Noãn Noãn: “Điểm đó đó, nếu như ta đoán không sai, hẳn là thủ cung sa của Noãn Noãn đi!”
Noãn Noãn sững sờ, trực giác cúi đầu, lúc này mới phát hiện ra bởi vì vừa rồi đứng dậy gấp, quần áo tán loạn mở ra, vậy mà lộ ra một nửa ngực sữa.
Noãn Noãn tức giận ngước mắt trợn trừng nhìn Long Khê, lúc này mới phát giác mặt của Long Khê đỏ lên. Đúng vậy, bất luận là trải qua huấn luyện nghiêm khắc như thế nào, bất luận ngụy trang như thế nào, nhưng phản ứng chân thật của cơ thể cũng không lừa được người. Long Khê,… Noãn Noãn đột nhiên sầu não, rõ ràng là mỹ thiếu niên hồn nhiên khả ái như vậy, lại bị huấn luyện thành bộ dạng tà mị như thế này…
“Long Khê!” Noãn Noãn thở dài, “Tôi thích bản tính thực sự của anh!”
Long Khê sững sờ, mâu trung tràn ngập một tầng sầu não không thể nói ra. Hắn vụng về kéo thân thể của Noãn Noãn, ôm nữ nhân kiêu ngạo vào trong ngực: “Nàng không xua đuổi ta, ta liền…”
“Không đuổi!” Noãn Noãn cắt đứt lời của hắn, ít nhất là khi chưa có tin tức xác thực của Kim Ưng, cô sẽ không đuổi hắn, bởi vì trên người hắn có tiền!
“Thật ư?” Long Khê hưng phấn hô lên, Noãn Noãn nằm ở trên ngực hắn có thể cảm nhận được chấn động trong lồng ngực hắn.
Noãn Noãn gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Nhưng hiện tại trời tối rồi, tôi cũng mệt mỏi, anh trở về phòng của anh đi.”
Long Khê gật đầu một cái, lưu luyến buông Noãn Noãn ra, lập tức xuống giường: “Noãn Noãn, nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta đi chơi!”
Noãn Noãn gật đầu một cái, nhìn hắn hưng phấn đóng cửa phòng rời đi.
Nhẹ nhàng thở ra, nằm xuống, mang theo một mảnh rối ren, hỗn độn trong đầu mà đi vào giấc ngủ.
Bên căn phòng cách vách, Long Khê vừa đẩy cửa ra, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đọng lại, nhìn hai nam tử áo xám trong phòng, không vui nhíu mày: “Các ngươi tới thật là nhanh!”
“Ngũ Phượng Phiên, Lục Long Cẩm tham kiến Long Khê điện hạ!” Hai nam tử áo xanh quỳ xuống đất hành lễ, bọn họ chính là hai hộ pháp bị Noãn Noãn làm hôn mê ngày hôm trước, lúc này mới chính xác là diện mạo thực của bọn hắn.
Long Khê chợt xoay người, hình như muốn trốn, Phượng Phiên lập tức lắc mình ngăn lại: “Điện hạ không cần tính toán, thuộc hạ có lời muốn nói!”
Long Khê ủ rũ cúi đầu nhíu nhíu mày, cúi gằm đầu quay lại.
“Điện hạ, thân là Thánh hoàng tương lai của Hộ Long điện, mỗi lời nói hành động của điện hạ, cho dù chỉ là động tác cau mày nho nhỏ, cũng quan hệ tới uy nghi của Hộ Long điện. Điện hạ để mặc cho mình như thế….”
“Nếu như lời các ngươi muốn nói là điều này, ta không muốn nghe!” Long Khê đột nhiên lớn tiếng cắt đứt lời của Long Cẩm.
Phượng Phiên nhìn Long Cẩm một cái, ám hiệu hắn bình tĩnh chớ nóng vội, đóng cửa phòng xoay người nói: “Điện hạ, ngài muốn ở cùng chỗ với Long Noãn Noãn, chúng ta tuyệt đối không phản đối!”
“Thật sao?” Long Khê vui mừng, giương mắt lên, nhưng rất nhanh trầm xuống: “Các ngươi dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy hay sao? Hay là bởi …” Long Khê dừng lại, đột nhiên nghĩ tới điều gì, “Chẳng lẽ Noãn Noãn chính là…”
“Hàng Long phục Hoàng chi mệnh!” Phượng Phiên đột nhiên trịnh trọng lên tiếng.
Long Khê sững sờ, nhưng rất nhanh phủ nhận: “Không thể nào, không thể nào!”
Long Cẩm nghi hoặc: “Điện hạ nên vui mừng mới phải, như vậy thì điện hạ ở chung một chỗ với Long Noãn Noãn, Thánh hoàng cũng sẽ không phản đối!”
Đột nhiên Long Khê cười lạnh: “Các ngươi căn bản không hiểu được chân tình. Chân tình, phải không dính vào bất cứ một tạp chất nào, phải không vì thận thân phận địa vị, số phận mà thay đổi! Ta thích Noãn Noãn, đi cùng với nàng, chỉ đơn thuần là thích, nhưng các ngươi lại cứ cố chấp gắn lên nàng cái số mệnh gì đó, hơn nữa…
Phương Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau một cái: “Hơn nữa điện hạ có thể cùng Long Noãn Noãn ở chung một chỗ, nhưng lại không thể dùng chân tình, nếu không Hộ Long điện sẽ vạn kiếp bất phục. Điện hạ lo lắng về điều này sao?”
Long Khê tức giận trợn tròn mắt: “Noãn Noãn tuyệt đối không phải là Hàng Long phục hoàng chi mệnh trời sinh gì đó, nhất định là các ngươi đã lầm!”
Phượng Phiên cùng Long Cẩm liếc nhau, cúi người nói: “Chúng ta cũng hi vọng là mình lầm, dù sao điện hạ đã động tình với Long Noãn Noãn. Nhưng thuộc hạ đã đi chứng thực qua, hai mươi năm trước, một năm có một lần mặt trăng nuốt mặt trời, người ra đời chính là Long Noãn Noãn! Ngày đó Thánh hoàng tuân theo thánh dụ của tổ tiên, du lãm các nơi tìm kiếm người có số mệnh Hàng Long Phục Hổ. Trong lúc đó ở phía dãy núi, có một đôi vợ chồng chạy nạn sinh ra một bé gái ở dưới chân núi. Thánh hoàng tự mình tính qua, nữ tử kia chính là Hàng Long phục hoàng chi mệnh mà người muốn tìm, chỉ là khi người sắp ôm đứa bé kia đi lại gặp Ngọc Diện hồ kỵ Dung Yên Nhi. Hai người quyết đấu ở trên đỉnh núi, chờ khi người đánh lui được Dung Yên Nhi, xuống núi tìm kiếm thì bóng dáng của đôi phu phụ kia đã không thấy. Sau đó Thánh hoàng phái người tìm kiếm khắp nơi nhưng không thể tìm được. Nhưng trước khi Điện hạ lên đường, Thánh hoàng từng tiên đoán, điện hạ sẽ tìm được nữ tử kia. Hôm qua thuộc hạ đã mang bức họa của Long Chiêu An truyền về Hộ Long điện, Thánh hoàng chứng thực Long Chiêu An chính là phụ thân của nữ tử ngày đó. Điện hạ, Long Noãn Noãn là nữ tử hai mươi năm trước Thánh Hoàng muốn tìm, tuyệt đối không sai!”
“Chẳng trách các ngươi không vội vàng tới tìm ta, thì ra là các ngươi sớm đã có tính toán, muốn ta chung đụng với Noãn Noãn, khiến Noãn Noãn yêu ta, vì Hộ Long điện mà cống hiến?” Long Khê lạnh lùng nhướn mày: “Ta tuyệt đối sẽ không lợi dụng Noãn Noãn!” Hắn đẩy hai người ra ngoài, một bên đẩy một bên lạnh lùng nói: “Các ngươi đi đi, ta không muốn nhìn thấy các ngươi nữa!”
Phượng Phiên và Long Cẩm liếc nhau, tình hình phát triển ngoài dự đoán của bọn hắn, đã không còn ở trong phạm vi bọn họ có thể nắm trongng tay. Hiện tại có thể khiến Long Khê điện hạ dừng cương trước bờ vực sợ rằng chỉ có mình Thánh hoàng.
Trong phòng, Long Khê đem thân thể dính lên trên cửa, hổn hển thở. Hắn không tin, cái gì cũng không tin, hắn chỉ muốn cùng Noãn Noãn ở chung một chỗ, hắn căn bản cũng không thích Hộ Long điện hạ gì gì đó!
Gian phòng cách vách, Noãn Noãn chìm sâu vào trong giấc ngủ, căn bản không biết bên kia đã xảy ra chuyện lớn như vậy.Hoàng cung vương triều Mộ Dung.
Tiết trời lạnh giá, hoa mai trong cung gần như đã nở hết, thậm chí còn bắt đầu héo tàn. Mộ Dung Thánh Anh một thân tuyết trắng, một mình đứng dưới cây mai, bông tuyết đọng lại trên vai khiến hắn như chỉ một bóng trắng mờ ảo, vô hạn phiền muộn.
Hắn đã rời khỏi Thiên Tế sơn được mười ngày, ở nơi đây trong mười ngày, hắn đã nếm được tư vị nhớ nhung. Chưa bao giờ biết nữ nhân kia lại ở trong lòng hắn sâu như vậy, muốn ngừng mà không được.
“Hoàng huynh!” Mộ Dung Thánh Khuynh đột nhiên ở bên ngoài rừng lên tiếng. Mộ Dung Thánh Anh thu hồi lại cảm xúc, sải bước đi ra khỏi rừng mai.
“Là tin ở bên kia!” Mộ Dung Thánh Khuynh nhỏ giọng nói, sắc mặt nặng nề.
Mộ Dung Thánh Anh sững sờ, hắn nói với bốn vị đường chủ, không thể để bại lộ thân phận của hắn, không thể truyền tin cho hắn, có cơ hội tự nhiên hắn sẽ về, lá thư này… Chẳng lẽ Noãn Noãn đã xảy ra chuyện?
Nội tâm Mộ Dung Thánh Anh khẽ động, nhanh chóng mở thư ra, vội vàng đọc, sắc mặt đột nhiên đông lạnh, tay cầm thư cũng run lên.
“Hoàng huynh…” Mộ Dung Thánh Khuynh vội vàng đọc thư, không nhịn được “A” một tiếng: “Làm sao Noãn Noãn lại là…”
Mộ Dung Thánh Anh không nói gì, chỉ nhanh chóng rời khỏi rừng mai.
Ở bên trong Càn khôn điện, Mộ Dung Thánh Anh một thân y phục thị vệ lạnh lùng nói với Mộ Dung Thánh Khuynh: “Nơi này nhờ vào đệ cả, ta đi một chút rồi trở về!”
“Hoàng huynh không tin Noãn Noãn đã chết rồi sao?” Mộ Dung Thánh Khuynh gấp giọng nói.
Mộ Dung Thánh Anh không mở miệng, chỉ lạnh lùng xoay người rời đi.
Một ngày sau, trên đường cái trước cửa thành, một thân ngân bạch. Tóc đen phiêu dật, mặt nạ hoàng kim che mặt, Kim Ưng Trương Dương qua đường.
Thánh Nguyên vương phủ, Mộ Dung Thánh Li hơi cau mày, không dám triệu nghị hỏi lại lần nữa: “Ngươi tin chắc đó là Kim Ưng?”
“Thuộc hạ xác định!” Hắc Ngọc cung kính nói.
“Không thể nào!” Mộ Dung Thánh Li nghi ngờ nói: “Hành tung của Kim Ưng từ trước đến nay luôn luôn bí hiểm. Kim Ưng môn vừa chính vừa tà, mặc dù triều đình không hạ lệnh diệt trừ, nhưng cũng là tổ chức bất hợp pháp. Từ trước tới giờ bọn họ đều hành động trong bóng tối, tại sao lần này lại muốn rêu rao đi khắp nơi? Có phải là có người ngụy trang, mưu đồ bất chính hay không?”
“Ban đầu thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, nhưng đã phái người đi thử dò xét võ công của hắn, chính xác là Kim Ưng không sai! Chỉ là Kim Ưng xuất hiện tại Đô thành, như vậy Long tiểu thư đâu?” Hắc Ngọc cũng trăm điều khó hiểu.
“Mặc kệ như thế nào, Kim Ưng cũng đã có tin tức, theo dõi hắn thật chặt. Nói không chừng Noãn Noãn sẽ rất nhanh xuất hiện thôi!” Mộ Dung Thánh Li kích động. Hắn tìm kiếm mười mấy ngày nay không có một chút đầu mối nào, không ngờ Kim Ưng lại tự mình đưa tới cửa, rất tốt rất tốt!
※
Noãn Noãn bắt đầu chuyến đi tiêu dao giang hồ cùng Long Khê. Sau khi hai người từ thành kia đi ra, liền du ngoạn chung quanh. Nhìn núi nhìn nước nhìn cảnh đẹp, du thuyền du hồ du cảnh trí, tâm tình từ từ mở rộng. Hơn nữa Long Khê bám người vô cùng lợi hại, gần như khiến Noãn Noãn quên mất chuyện tìm kiếm Kim Ưng.
Mỗi khi đến một chỗ, Long Khê sẽ lôi kéo Noãn Noãn đến tất cả những nơi ăn vặt ăn thử một lần, tất cả những nơi vui chơi đều đến một lượt. Hơn nữa Long Khê trời sinh có bản lãnh giày vò người, rốt cuộc cũng là đại công tử có cuộc sống an nhàn sung sướng, đã quen có tùy tùng phục vụ. Mặc dù ở chung với Noãn Noãn đã trở lại nguyên trạng, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tính tình đại thiếu gia, tỷ như có tính thích sạch sẽ nghiêm trọng. Mỗi lần lên đường, Noãn Noãn như lão mụ tử, trên bả vai khoác ba lô tự chế, bên trong có đệm, chén nước, khăn tay đầy đủ mọi thứ. Mỗi khi đến một chỗ sơn thủy, Long Khê cần nghỉ ngơi, sẽ híp cặp mắt vô tội thuần khiết kia lại, ngắm ngắm đồng cỏ, Noãn Noãn lập tức trải đệm, đại thiếu gia này mới ngoan ngoãn ngồi xuống. Dùng cơm ở bên ngoài, đều tự mang đồ ăn. Thật ra thì đồ ăn vặt bên đường vốn đã không sạch sẽ, nếu cẩn thận như vậy, tại sao còn muốn ăn? Mỗi lần Noãn Noãn nói thầm câu đó, sẽ bị Long đại công tử xem thường. Chỉ là người ta là tuyệt phẩm mỹ nam, dù có trợn mắt cũng có thể điên đảo chúng sinh. Noãn Noãn căn cứ vào ý niệm mỹ nam là lớn nhất, chỉ có thể nhịn lại nhịn.
Nhưng mà khi ở cùng một chỗ với Long Khê, cũng có chỗ tốt. Long Khê rất biết dỗ nữ tử vui vẻ, mỗi khi có ánh mắt mơ ước sắc đẹp của hắn, hắn sẽ một tay nắm chặt váy Noãn Noãn, thân ái gọi một tiếng Noãn Noãn, chọc cho tâm can Noãn Noãn nhảy lên từng hồi, mà những ánh mắt mơ ước kia lập tức trở thành oán độc.
Nữ nhân chính là như vậy, nghênh đón hâm mộ cùng ghen tỵ của nữ nhân khắp thiên hạ bá chiếm nam nhân tuyệt mỹ, biết rất rõ chỉ là hư vinh tác quái, nhưng vẫn thích hưởng thụ.
Cứ như vậy qua ba bốn ngày. Rốt cuộc cũng có một lần, Noãn Noãn ở một tửu lâu nổi danh ăn cơm thì dò được tin tức của Kim Ưng. Thật ra thì cũng không tính là dò thăm, không gian mười mấy mét vuông đều nghe thấy rõ ràng.
“Ngươi nói ngươi gặp qua Kim Ưng? Chớ nói đùa! Người nào không biết Kim Ưng chính là thần Long thấy đầu không thấy đuôi. Lại nghe nói trên mặt Kim Ưng mang mặt nạ, làm sao ngươi biết đó chính là Kim Ưng?” Một người đàn ông lớn tiếng cao giọng nói, lập tức thu hút ánh mắt của tất cả người trong tửu lâu.
Trong ba năm gần đây, Kim Ưng môn đả kích tham quan ô lại, cứu tế dân chúng lầm than. Có thể nói, triều đình không có cách nào giải quyết được chuyện này. Triều đình không thể ra mặt giải quyết, Kim Ưng môn có thể. Đối với dân chúng, danh tiếng của bọn họ không tệ. Mặc dù Kim Ưng môn không cố ý đối lập với triều đình, nhưng dù sao cũng là án mạng giết người, triều đình không công khai truy bắt người của Kim Ưng môn, nhưng có chút phê bình kín đáo. Vì vậy mà Kim Ưng môn không công khai đi lại trên giang hồ.
Người nói đã gặp qua Kim Ưng môn là một vị một thân thiếp vàng, nam nhân có một vết sẹo dài trên mặt. Thấy có người chất vấn, nhất là tại chỗ bị nhiều người chất vấn như vậy, sắc mặt của hắn lập tức đỏ lên: “Ta nói thật, ba ngày trước Kim Ưng xuất hiện ở Đô thành, đắt theo một con ngựa trắng lớn, cứ như vậy đi qua ta!” Hắn lại vội vàng bổ sung thêm: “Trên mặt hắn đeo mặt nạ hoàng kim khắc chim ưng, đến nơi này, không sai, là đến nơi này, rất là uy nghiêm hùng dũng!”
Người nọ vừa nói vừa khoa chân múa tay, liều mạng muốn người khác tin tưởng hắn.
Noãn Noãn một thân nam trang hơi nhíu mày, nếu người mặt sẹo này không khoác lác, trên thế giới này người giả mạo Kim Ưng hình như cũng không nhiều lắm. Dù là dám giả mạo, cũng không cần thiết rêu rao đi khắp nơi. Dù sao thân phận Kim Ưng tối tăm, chỉ cần triều đình hạ lệnh một cái thì chính là khâm phạm của triều đình.
Nếu quả thật là Kim Ưng, vậy tại sao Kim Ưng lại muốn làm vậy? Chẳng lẽ… Noãn Noãn nhanh chóng nghĩ tới một khả năng, chợt đứng lên.
Sắc mặt Long Khê tối sầm lại, kéo tay Noãn Noãn: “Nàng muốn đi tìm hắn?”
Noãn Noãn gật đầu một cái: “Là hắn đang tìm ta!”
Đúng, nhất định là như vậy! Nhất định là hắn nhận được tin tức của Kim Ưng môn, biết cô rơi xuống vách núi, nhưng tin chắc cô không chết, cho nên cố ý bại lộ thân phận của mình, để cho cô tìm hắn. Đúng, nhất định là như vậy!
“Tại sao nàng muốn tìm hắn?” Long Khê hỏi lại lần nữa.
Noãn Noãn ngẩn ra, cũng chưa từng nghĩ qua vấn đề này. Lúc đầu chỉ là chấn kinh khi nghe lời nói của Vân Tụ, sợ Kim Ưng vì mình mà đấu với triều đình. Nhưng hiện tại hắn hoàn hảo không sợ ở Đô thành rêu rao khắp nơi, xem ra là không phải bị thương. Cho nên cô đi tìm hắn, là có ý gì?
Noãn Noãn chậm rãi ngồi xuống, đột nhiên phát hiện mất đi mục tiêu tìm kiếm Kim Ưng, cô lập tức trở nên không còn chuyện gì, hình như cũng chỉ còn lại một con đường tiêu dao sơn thủy cùng Long Khê!
Long Khê lập tức vui vẻ ra mặt, vui mừng lôi kéo tay Noãn Noãn nói: “Chúng ta ăn nhanh đi, nơi này thực sự là quá ồn rồi. Ta nghe nói cách đây không xa có một một rừng hoa mai, thời tiết rét lạnh, chính là mùa mai nở rộ, chúng ta đi xem một chút nhé!”
Hoa mai… Noãn Noãn sững sờ, vừa nghĩ tới hoa mai liền nghĩ tới Mộ Dung Thánh Anh, không biết thương thế của hắn… Thôi, cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, hắn không phải đã đem cô làm lợi thế trao đổi cùng Thánh Nguyên vương gia hay sao, còn nghĩ nhiều như vậy làm gì!
Noãn Noãn cúi đầu ăn cơm, nhưng tâm tình vui vẻ từ từ thay đổi. Ở đáy lòng, hình như bị cái gì đè nén, không thoải mái chút nào.
Trong khi Noãn Noãn đang cùng Long Khê ăn uống no nê muốn rời đi, ngoài cửa tiến vào ba hiệp khách giang hồ. Thấy mọi người đang nghị luận chuyện Kim Ưng, một tên trong đó bộ dáng cũng tính là tuấn tú lớn tiếng nói: “Mọi người, tin tức đó cũ rồi. Ta vừa mới từ Đô thành tới đây, nghe nói Kim Ưng đã bị bắt, hiện đang bị giam ở trong thiên lao!”
Tất cả sững sờ, lập tức vây quanh người đó, rối rít hỏi thăm nguyên nhân.
Noãn Noãn cũng đứng bật dậy, vọt tới trước mặt tên hiệp khách trẻ tuổi kia lớn tiếng hỏi: “Ngươi nói thật sao?”
“Vậy giả bộ chắc?” Hiệp khách trẻ tuổi thấy nhiều người vây quanh mình thì cảm thấy rất hứng thú, lập tức ngẩng đầu lớn tiếng kêu: “Hiện tại chuyện này đã truyền khắp Đô thành, hoàng thượng cũng đã phát hoàng bảng muốn trừng trị Kim Ưng!”
Noãn Noãn chợt xoay người chạy ra ngoài.
Long Khê theo sát phía sau, đợi Noãn Noãn ra khỏi tửu lâu, một tay lôi kéo Noãn Noãn: “Nàng tin tưởng lời nói của nam nhân kia?”
Noãn Noãn gật đầu một cái: “Mặc kệ như thế nào, tôi muốn đi Đô thành!”
“Nàng quên mất Mộ Dung Thánh Li vẫn còn tìm nàng sao? Nàng quên mất Mộ Dung Thánh Anh dây dưa sao?” Long Khê một phát bắt được cô, lôi cô vào trong ngực: “Noãn Noãn, đừng đi, chúng ta tiêu dao giang hồ, đừng động tới những thứ nhàn sự này nữa!”