“Bà Lâm khiêm tốn rồi.” Gã vừa nói vừa đột nhiên giơ tay chạm vào mu bàn tay đang cầm ly rượu của Dư Sanh, nhướng mày nói: “Sao dạo này không thấy bà Lâm đóng phim nữa vậy kìa? Tôi là fan của cô đấy.”
Cảm giác lạnh lẽo trơn trượt kia khiến lông tơ trên người Dư Sanh đều dựng cả lên, cô không một tiếng động thu tay về, ngẩng đầu nhìn Lâm Nho Châu.
Lâm Nho Châu lại không nhìn cô, mà quay sang cười với Trần Kiến: “Chỉ là mấy trò trẻ con của cô ấy thôi, ông quá khen rồi.”
Dư Sanh khựng lại một chút, tiếp lời: “Gần đây không gặp được kịch bản hay, gặp được nhất định sẽ đóng tiếp.”
Thật ra không phải là không gặp được kịch bản hay, chỉ là Lâm Nho Châu không thích cô lộ diện, nên không cho cô tiếp tục đóng phim nữa mà thôi.
Ánh mắt của gã đàn ông béo luôn khiến Dư Sanh không thoải mái, so với dự án của Lâm Nho Châu, gã dường như cảm thấy hứng thú với cô hơn, luôn thích lái chủ đề sang cô.
Dư Sanh cuối cùng cũng buông tay Lâm Nho Châu ra, tìm một cái cớ chuồn đi:
“Xin lỗi, tôi thấy một người quen, phải đi chào hỏi một tiếng.”
Thực ra Dư Sanh rất không thích xã giao, nhưng từ khi kết hôn với Lâm Nho Châu, việc giao thiệp dường như đã trở thành công việc chính của cô.
Mà cô cũng rất tận tâm tận lực với công việc này.
Trừ khi không nhịn nổi nữa.
Mượn cớ gặp được người quen, Dư Sanh cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt dính nhớp của gã đàn ông béo kia.
So với sự náo nhiệt nâng ly cạn chén trong đại sảnh, khu vườn bên ngoài lại quạnh quẽ hơn nhiều.
Nghĩ là những người đến đây, phần lớn đều có chung tâm tư với Lâm Nho Châu, tự nhiên không muốn lãng phí thời gian vào những thứ khác ngoài “quan hệ xã giao”, “kết giao nguồn lực”.
Như vậy cũng tốt, đỡ cho Dư Sanh không ít phiền phức.
Cô xách váy, đi về phía trước một cách vô định.
Khu hội sở tư nhân đẳng cấp như thế này, khu vườn bên ngoài phòng tiệc dĩ nhiên cũng được thiết kế tỉ mỉ. Đình đài thủy tạ không cần phải nói, lại còn được phối thêm đủ loại ánh sáng và màn sương nhân tạo, tạo nên bầu không khí đầy cảm xúc. Dù giữa sự ồn ào và toan tính, nơi đây vẫn có thể hiện ra một góc yên bình.
“… Tạm thời không về, tôi sẽ xử lý sau khi bận xong.”
Một giọng Anh-Anh rất chuẩn nhẹ nhàng vang lên bên tai, Dư Sanh khựng lại bước chân, ngẩng đầu lên mới nhận ra có một người đang đứng dưới cây thông cảnh không xa phía trước.