Đoạt Vợ

Chương 2

Trước Sau

break

“A Sanh, em nhớ phải cười nhiều một chút, ngày hôm nay thật sự rất quan trọng.” Lâm Nho Châu siết chặt eo cô, lên tiếng nhắc nhở.

Dư Sanh nhếch môi, không nói gì.

Những người có mặt trong buổi tiệc tối nay đều là những nhân vật tai to mặt lớn ở Kinh Thị, không ai trong số đó là người họ có thể đắc tội.

Lâm Nho Châu tốn rất nhiều công sức mới lấy được thiệp mời của buổi tiệc này, đương nhiên là hắn phải dốc hết sức để kết giao với người khác.

Mặc dù không thích những dịp như thế này, nhưng với tư cách là vợ của Lâm Nho Châu, Dư Sanh cũng buộc phải đi cùng tham dự.

Gả cho Lâm Nho Châu đã ba năm, lẽ ra cô phải quen thuộc với những dịp như thế này. Thế nhưng khi nhìn thấy người đàn ông béo trước mặt, sắc mặt cô vẫn hơi thay đổi.

Vừa rồi Dư Sanh đã chú ý, gã đàn ông béo này đã nhìn chằm chằm cô từ bên cạnh rất lâu rồi.

Người có ý đồ xấu với cô không ít, nhưng trắng trợn như vậy thì lại hiếm thấy.

“Tổng giám đốc Trần, lâu rồi không gặp.” Lâm Nho Châu đối với gã đàn ông béo kia lại rất khách sáo, cầm ly rượu cười tươi rói chào hỏi gã.

Gã đàn ông béo lập tức tiến lên, cười nói: “Đạo diễn Lâm, lại gặp mặt rồi.”

Lời tuy là đang nói với Lâm Nho Châu, nhưng ánh mắt của gã lại dán chặt vào người Dư Sanh, không kiêng nể gì mà đảo qua đảo lại.

Ánh mắt dính nhớp trơn trượt kia, khiến Dư Sanh cảm thấy trên người như có một con sâu bọ đang bò, toàn thân đều khó chịu.

Dư Sanh cố nén không nhăn mày, cô khẽ cong môi, coi như là lịch sự.

Lâm Nho Châu đỡ lấy eo cô, tiếp tục nói cười với gã đàn ông béo kia, thần kinh thô đến mức không cảm nhận được sự không vui của cô.

Trong lòng Dư Sanh bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể đứng một bên cười theo.

Dù sao vợ chồng là một thể, cô biết Lâm Nho Châu nhất định có chuyện muốn nhờ gã đàn ông béo này.

“Tổng giám đốc Trần, lần trước tôi có nhắc đến với anh về dự án đó…”

Lâm Nho Châu vừa mới mở lời, gã đàn ông béo kia lại đột nhiên chuyển ánh mắt sang người Dư Sanh, cười nói: “Sao bà Lâm không nói gì hết vậy?”

Dư Sanh chỉ có thể cố gắng gượng dậy tinh thần, mỉm cười nâng ly kính rượu gã: “Tổng giám đốc Trần, những chủ đề của đàn ông các ông tôi cũng không hiểu lắm, nói bậy dễ khiến ông cười chê.”

Trần Kiến cười lớn, lớp mỡ trên mặt dồn lại thành một cục, ánh mắt lộ ra từ đôi mắt dài hẹp càng thêm trần trụi và lộ liễu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc