Mặc dù nước chảy ra từ giữa hai chân Nam Hoan đã đủ nhiều, nhưng khi bị con quái vật khổng lồ của Giang Dư cường ngạnh thọt vào, nàng vẫn cảm thấy có chút choáng ngợp.
Đây cũng coi như là lần đầu nàng nếm thử tình ái, cự vật to lớn ở giữa hai chân nam nhân này cũng phi thường thô mãnh, lúc chen vào có cảm giác như cây gậy sắp san bằng những nếp gấp mềm mại trong cơ thể nàng, chỉ trong nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy linh hồn mình như bị đâm ra ngoài.
"Thật to.......” Nàng khó khăn mở miệng, cố gắng làm cho nam nhân chậm lại một chút, "đa͙σ sĩ thúi, ngươi chậm lại chút ...... Ưm!”
Gió táp mưa rào rút ra cắm vào đột nhiên đánh tới.
Nam Hoan đáng thương còn chưa nói xong đã bị công kích kịch liệt, những lời còn lại trong nháy mắt đã biến thành những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng, nàng cảm giác hạ thân mình như bị một cây gậy lửa cắm vào, vừa cứng, vừa nóng, bỏng đến mức khiến toàn thân nàng run lên, dâm thủy từ sâu trong hoa huyệt cũng chảy ra không ngừng.
Lúc này, bầu trời trong xanh bên ngoài ngôi miếu đang tỏa sáng rực rỡ, nếu như ŧıểυ Thanh không bị tên đa͙σ sĩ đáng sợ dọa cho chạy trốn, nếu nàng ấy đến ngôi miếu để xem tình huống của Nam Hoan thế nào, sợ là sẽ gặp phải một cảnh tượng cực kỳ hương diễm dâm mỹ: Chỉ thấy trong ngôi miếu hoang đổ nát, hai người toàn thân trần trụi đang làm chuyện bậy bạ trong cuốn sách: nam nhân đem nữ nhân trong ngực trở mình và đặt ở dưới thân. Giữa cặp mông trắng nõn và mềm mại của nữ nhân, một cây gậy thô màu đỏ tím đang đẩy tới đẩy lui, nam nhân đang cưỡi trên mông của nàng, gậy thịt ra vào làm một cỗ dâm thủy văng ra tứ phía, thứ màu trắng đục bị đè ép ra cũng thuận theo cửa huyệt chậm rãi chảy xuống, theo động tác đẩy vào, đám lông mu đen nhánh và dày dưới hông nam nhân đã bị làm cho ướt hoàn toàn.
“Nhẹ, nhẹ một chút........” ŧıểυ hồ ly chịu không nổi lực đâm mạnh, nước mắt giàn giụa, giọng nói không ngừng đứt quãng: “đa͙σ sĩ, xin ngươi ..... Hức hức ..... Nhẹ một chút, ta chịu không nổi ....."
Sau một lát, ©ôи th!t thô dài nhét trong hoa huyệt quả nhiên đâm nhẹ hơn một chút, Giang Dư rút một nửa ra ngoài, ở trong hoa huyệt của nữ nhân lại chậm rãi đâm vào. Nam Hoan thoải mái nhỏ giọng hừ hừ, thầm nghĩ cuối cùng cũng thả lỏng một chút, không cần tiếp nhận cái thứ kinh khủng kia ȶᏂασ túng.
Nhưng mới uống được nửa chén trà, từ sâu trong hoa huyệt truyền đến một cỗ dị thường ngứa ngáy, nơi vốn bị ©ôи th!t va chạm vào lúc này lại vừa mềm vừa tê, rất câu nhân tâm huyền.
Thật ngứa......
Rất muốn giảm ngứa......
Rất muốn đa͙σ sĩ kia dùng ©ôи th!t thô to tráng kiện đó cắm vào thật mạnh ...
©ôи th!t của nam nhân vẫn đang trừu sáp nhàn nhạt bên ngoài, va đập vào vách thịt bên trong hoa huyệt hết lần này đến lần khác, cũng bởi vì vừa rồi nàng xin hắn nhẹ một chút. Nếu như nàng cầu xin hắn đâm mạnh hơn, sâu hơn, đó có phải sẽ hết ngứa không?
Nam Hoan đỏ mặt như sắp chảy máu, nhưng nàng không có ý tứ đem lời nói này nói ra, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí thuận theo động tác của nam nhân mà lùi thân thể về sau, lúc ©ôи th!t hắn đẩy vào trong mới có thể đâm nàng sâu hơn một chút.
Nhưng nàng vừa chuyển động một chút đã bị Giang Dư phát hiện, chỉ nghe thấy nam nhân trên đỉnh đầu mang theo ý cười khàn khàn nói: “Hoan Hoan, có phải ngươi muốn ta cắm vào sâu hơn đúng không?”
"Mới ..... Mới không phải," ŧıểυ hồ ly đỏ mặt giảo biện.
Lại nghe được lời nói nóng hổi của Giang Dư rơi xuống bên tai nàng: "Không phải nói muốn song tu sao? Chỉ có đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ta bắn vào trong tử ©υиɠ của ngươi, ngươi mới có thể hấp thu bọn chúng thật tốt......."
Đáng tiếc chính là tối hôm qua ŧıểυ hồ ly thể lực không tốt, hắn còn chưa xuất tinh đã hôn mê bất tỉnh, khi đó hắn cũng không hiểu nhiều lắm, cảm nhận được một lượng lớn dâm dịch nóng bỏng dội xuống gậy thịt của mình, hắn căn bản không nhịn được xuất tinh. Hôm nay xem xét tỉ mỉ cuốn sách kia, hắn phát hiện ra chỗ kia của nữ nhân lại huyền diệu như thế, trước đó hắn lại hoàn toàn không biết gì cả.
Thì ra chỗ sâu trong đó là tử ©υиɠ của nữ nhân, tối hôm qua hắn còn tưởng rằng dương cụ của mình quá dài, đã đâm vào đến cùng nên không dám tùy tiện liều lĩnh tiến thêm, về sau đọc xong sách mới biết được chỗ kia nếu hấp thụ tϊиɧ ɖϊ©h͙ được có thể hấp thu càng nhanh hơn, thậm chí muốn đưa toàn bộ gậy thịt vào đó, kɧoáı ©ảʍ sẽ cao hơn gấp nhiều lần so với kɧoáı ©ảʍ đẩy tới đẩy lui trong hoa huyệt của nữ nhân.
Hiện tại đã xem hết cuốn sách kia, từ thuở nhỏ, hắn đã gặp qua thì sẽ không quên được, hắn có thiên tư thông minh, giờ phút này hắn cũng là đang vận dụng những gì mình đã học để thực hành, biết được cùng nữ nhân giao hợp phải để ý tiến hành theo chất lượng, không thể lỗ mãng, hắn muốn từng chút từng chút móc du͙© vọиɠ trong nội thể ŧıểυ hồ ly ra, để nàng hoàn toàn thần phục dưới thân mình.
Vốn dĩ Nam Hoan còn cảm thấy thẹn thùng, không nghĩ cứ như vậy cầu xin nam nhân, nhưng bên trong hoa huyệt càng ngày càng ngứa ngáy, tên đa͙σ sĩ thúi này giống như là đang cố ý đối nghịch với nàng, ở cửa huyệt chậm rãi trừu sáp, chính là không hề tiến vào.
"Xin ..... Xin ngươi....." ŧıểυ hồ ly cuối cùng vẫn là chịu khuất phục, "Sâu một chút......"
"Hửm?" Nam nhân hỏi, "Cái gì? Ta không nghe rõ."
Một người tu luyện thính giác rất tốt, hắn làm sao có thể không nghe rõ? Nam Hoan biết tên đa͙σ sĩ thúi này là cố ý, nhưng bây giờ hoa huyệt của nàng đã bị cự căn hung mãnh va chạm qua, hiện tại không có ©ôи th!t kia, cảm giác trống rỗng dâng lên đến đại não của nàng, gần như cuốn trôi đi sự xấu hổ cùng lý trí duy nhất của cô.
Cuối cùng, cuối cùng cũng không cần lo nữa, ŧıểυ hồ ly nhắm mắt lại, quyết định chắc chắn, trực tiếp nói thẳng: "Ta muốn ngươi cắm vào ta! Để cho đại nhục bổng của ngươi ȶᏂασ ta thật mạnh hức hức ...... đa͙σ sĩ ....... Xin ngươi ....... ”
Vừa dứt lời, ©ôи th!t trong hoa huyệt đột nhiên tăng thêm lực đa͙σ, thẳng tắp đâm vào, va chạm mạnh vào phần thịt non nhạy cảm trong đường hành lang.
Nam Hoan chịu không nổi nữa, lại bắt đầu nhịn không được rêи ɾỉ: "Ưm ...... Nhanh quá...... Chậm, chậm một chút ...... Không muốn đỉnh nơi đó, a ...... Không muốn ......"
Khó có thể diễn tả được kɧoáı ©ảʍ truyền thẳng lên não, cao trào giống như một cơn sóng lớn đánh nàng đến thương tích đầy mình, thân thể nàng không ngừng co giật, một dòng mật hoa phun ra ngoài, nam nhân cũng chịu không nổi nữa, sau hàng chục lần rút ra cắm vào liên tục, hắn áp sát vào nữ nhân bắn ra, trong lúc nhất thời, giữa hai chân hai người như một vũng bùn hỗn loạn.
Lần cao trào này ập đến suýt chút nữa khiến Nam Hoan ngất đi, nhưng có lẽ vì hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân đêm hôm trước và tăng tu vi lên một chút nên nàng vẫn tỉnh táo, chỉ là bị kɧoáı ©ảʍ kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức không nói nên lời, toàn thân yếu ớt, chỉ có thể há miệng thở dốc.
Giang Dư vẫn là chưa thoả mãn, vốn dĩ hắn muốn nhét tất cả gốc rễ du͙© vọиɠ của mình vào tử ©υиɠ của nữ nhân rồi xuất tinh, nhưng không ngờ lại dễ dàng vứt bỏ mũ áo giáp sắt như vậy. Hắn chậm rãi rút cây gậy mềm nhũn ra, rồi nâng hạ thân ướt đẫm của nữ nhân lên.
Chỉ thấy cánh hoa của ŧıểυ hồ ly bởi vì vừa bị ȶᏂασ làm nên không tự chủ nở ra bên ngoài, như thể cảm nhận được ánh mắt của nam nhân, cánh môi run một cái, dịch thủy óng ánh chảy ra, cửa huyệt thỉnh thoảng hé mở, nhiễm lên ý hồng cũng bị lộ ra.
Kiều nộn mẫn cảm lại nhiều dâm thủy như vậy, hồ yêu tu luyện có túi da da^ʍ đãиɠ như vậy, làm sao lại không mê hoặc lòng người? Ngay cả một người quanh năm tu luyện như hắn cũng không thoát được ...... Quả nhiên là từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Chỉ là trong chốc lát, cây gậy mềm nhũn của nam nhân lại trở nên thô cứng, hắn không mang theo mảy may do dự, hắn trực tiếp ấn vào eo nữ nhân, lại lần nữa va chạm đi vào.
Chỉ nghe thấy tiếng rêи ɾỉ khe khẽ của nữ nhân trong ngực "Ư!" một tiếng yêu kiều, thân thể lập tức xụi lơ, cánh tay của nam nhân từ phía sau vươn ra, ôm lấy thân thể Nam Hoan, nhìn cánh tay gầy gò nhưng lại dị thường khỏe khoắn kia đang khoanh trước ngực nàng, nắm chặt lấy sữa mềm tha hồ nhào nặn.
Hai chân đang quỳ của ŧıểυ hồ ly bị một tay khác của hắn nắm lấy, như trước đó, lại lần nữa chăm chú ngậm chặt lấy nhục bổng của hắn, trướng, ngứa, mềm, tê dại..... Tư vị xa lạ kia lại một lần nữa như thủy triều ập vào người hắn.
ŧıểυ hồ ly đỏ mặt, lại không tự chủ được bắt đầu rêи ɾỉ, nhưng đổi lại, nàng nhận được lại là một đợt thô bạo xâm nhập mới, phía trước hai cái tay nhỏ vừa mới duỗi ra muốn bò đi, lại bị Giang Dư dùng thủ đoạn làm cho mềm nhũn ra, ngã xuống đất.
"Van cầu ngươi, đừng đâm ...... Hức hức ...... đa͙σ sĩ ...... Không muốn ...... Không muốn......"
Giang Dư nhớ kỹ nội dung trong cuốn sách, có tiết tấu nhanh chóng chuyển động, va chạm vào chân tâm sưng đỏ một mảng lớn của nàng, nơi hai người giao hợp trào ra một dòng bọt trắng có hương vị ngọt ngào.
Nam Hoan chịu không nổi nữa, muốn hôn mê giống như tối hôm qua để thoát khỏi sự tra tấn, nhưng nàng không thể ngất đi, đầu óc luôn tỉnh táo, kɧoáı ©ảʍ lần lượt ập đến khiến nàng muốn bỏ chạy.
Xoa xoa dâm thủy bắn tung tóe trên phần bụng, tốc độ nam nhân chậm lại một chút, mỗi lần đụng phải ŧıểυ hồ ly, tay hắn liền vỗ mạnh vào mông nàng một cái, khiến ŧıểυ hồ ly lại thét lên một tiếng, hoa huyệt ngừng hút lấy cây gậy của hắn, lại bò về phía trước.
Từ bỏ ...... Nàng không muốn song tu nữa......
Nam Hoan tay chân như nhũn ra, bò chưa được bao nhiêu, khó khăn lắm mới chỉ có thể kéo cây gậy thịt thô đỏ tím tới cửa huyệt, ai ngờ đa͙σ sĩ thúi kia đột nhiên từ phía sau đụng tới, chỉ trong chớp mắt, cự căn dính đầy dâm thủy đã vùi vào trong miệng hoa huyệt sưng đỏ.
Cứ như vậy qua lại vài lần, ŧıểυ hồ ly bị dày vò đến mất hết sức lực, chỉ có thể nằm trên mặt đất mặc cho hắn ȶᏂασ, cặp vυ" trắng nõn trên ngực run lên bần bật.
Nộn huyệt chật chội chặt khít của nữ nhân bị ©ôи th!t của nam nhân xay nghiền làm cho cực kỳ nóng ướt. Chỉ thấy hai mắt Giang Dư đỏ lên, nghĩ đến một cảnh tượng nào đó trong cuốn sách, hắn gầm nhẹ một tiếng, trực tiếp đứng dậy ôm lấy hai chân ŧıểυ hồ ly, để nửa người dưới của nàng nằm rạp trên mặt đất, đẩy hai chân trắng nõn ra, nương theo bản năng, cây gậy trong không trung nhanh chóng trừu sáp ra vào.
Tư thế này càng có lợi cho cây gậy hắn thâm nhập sâu vào tử ©υиɠ của nàng, sau vài lần đưa đẩy, Nam Hoan thắt chặt bụng dưới, bắt đầu rêи ɾỉ không ngừng, dâm thủy không ngừng bắn ra từ hoa huyệt chặt chẽ của nàng.
Tốc độ ©ôи th!t ra vào giữa hai chân nàng mỗi lúc một nhanh hơn, lực va chạm mỗi lúc một mạnh hơn, nó lao thẳng vào khe nhỏ không chừa chút sức lực nào.
"A a a a!!!" Nữ nhân rêи ɾỉ to hơn, một tiếng phá âm trong tiếng thét chói tai, ©ôи th!t rốt cục xông qua khe hở, chui vào tử ©υиɠ.