Trời mưa liên tiếp hai ba ngày, đến hôm nay cuối cùng cũng tạnh ráo, bên ngoài ánh nắng mặt trời chói chang, Nam Hoan ra ngoài dùng cánh tay che lại.
đa͙σ sĩ thúi kia sẵn sàng nhận thất bại, đồng ý đi cứu ŧıểυ Mễ, nhưng chỉ nghe hắn nói rằng bởi vì kinh mạch hỗn loạn nên dẫn đến tạm thời không thể sử dụng pháp lực, hắn cần phải tu dưỡng ở đây trong hai ngày.
ŧıểυ hồ ly nghe hắn nói như vậy lại nổi giận, trong lòng thầm mắng nam nhân, rõ ràng đã nói phá giới thành công sẽ đi cứu người, kết quả hiện tại lại còn tìm ra mấy cái cớ nghe có vẻ rất đường hoàng. Nhưng sau đó nàng nhìn thấy khuôn mặt hắn tái nhợt, đôi môi phát xanh và dáng vẻ yếu ớt của nam nhân, chân khí trong thân thể hắn thay đổi hoàn toàn như thể đã xảy ra chuyện gì đó.
Nàng cũng ngạc nhiên, một đa͙σ sĩ thúi có pháp lực cao cường như vậy cũng có ngày rơi vào tình trạng chật vật như vậy.
Vì đa͙σ sĩ kia muốn tu dưỡng, nàng cũng không dám ở trước mặt hắn làm hắn bị phân tâm, vì vậy nàng đã leo lên núi để tìm ŧıểυ Thanh.
Nhưng vừa đi được một đoạn, nàng đã nhìn thấy ŧıểυ Thanh nằm trên cành cây cách đó không xa, đang phơi nắng ngủ.
ŧıểυ hồ ly lặng lẽ đến gần nàng, nhưng vẫn là đánh thức ŧıểυ Thanh dậy.
“Sao ngươi lại ngủ ở đây?” Nam Hoan lo lắng hỏi: “Vết thương trên người ngươi còn chưa khỏi, tại sao không trở về động nghỉ ngơi?”
ŧıểυ Thanh cả người đều nằm trên cành cây, hai cánh tay bị gió thổi bay lắc lắc một cái, giống như không có xương cốt, lớp vảy xanh sẫm trên người lại tăng thêm, thanh âm có chút mềm nhũn, "Tối hôm qua có sấm sét, ngươi bình thường không phải rất sợ sấm sét sao? Ta sợ sấm sét bổ trúng miếu hoang, vốn muốn qua xem tình huống của ngươi thế nào, không nghĩ tới bên ngoài còn có kết giới nên không vào được, cũng chỉ có thể ở chỗ này chờ ngươi."
"Kết giới?"
Nam Hoan nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không phát hiện có gì bất thường cả.
"Không có a."
"Sáng sớm hôm nay đã không thấy nữa a, hẳn là bị tên đa͙σ sĩ kia thu lại đi? Xem ra đa͙σ sĩ kia cũng không phải là người xấu, còn biết tạo kết giới bảo hộ ngươi."
Kết giới....
Nam Hoan nghĩ đến sấm sét vang dội bên ngoài miếu đêm qua, nàng sợ muốn chết, đa͙σ sĩ kia còn nhẹ giọng an ủi nàng, nói là không có sấm sét nữa, tiếng sấm đằng sau quả nhiên đã yên tĩnh hơn, cũng không có doạ người và tia chớp chói mắt, ban đầu nàng còn tưởng rằng tên đa͙σ sĩ kia biết quan sát bầu trời, dự đoán thời tiết, hóa ra ... là như vậy.
Chẳng lẽ, bởi vì tạo kết giới kia nên hiện tại linh lực cùng pháp thuật của hắn mới bị hỗn loạn?
Không đến mức đó đi? đa͙σ sĩ kia đâu có yếu như thế.
ŧıểυ Thanh nhíu nhíu mày bất đắc dĩ nói: "Ngươi gặp được đa͙σ sĩ kia thật là tốt, không giống như những đa͙σ sĩ ta gặp trước đây, trong miệng bọn hắn đều là trừng phạt yêu quái và trừ tà, đuổi sát ta không thôi."
Nghe ŧıểυ Thanh phàn nàn đến đây, Nam Hoan cũng đột nhiên kịp phản ứng một chuyện.
Những gì ŧıểυ Thanh nói không sai, trong mắt mọi người, ma quỷ là tà vật ô uế, không nên tiếp cận mà ngược lại còn muốn nghĩ trăm phương ngàn kế loại trừ, nó còn nghiêm trọng hơn trong mắt những người tu tiên luyện đa͙σ. Làm sao trong lần đầu tiên gặp nhau, Giang Dư không chỉ để nàng đi mà còn chữa lành vết thương cho nàng.
Nàng thế nhưng là yêu a......
Chẳng lẽ hắn là một tên đa͙σ sĩ giả mạo? Dưới vỏ bọc hàng phục yêu ma, sau lưng làm một số chuyện dơ bẩn ...
Nghĩ đến những gì nam nhân đã làm với mình tối qua, khuôn mặt trắng nõn của ŧıểυ hồ ly dần dần ửng hồng.
Đêm qua, hắn giống như phát điên lên, mạnh mẽ đâm cự vật tráng kiện vào thân thể nàng, lực đa͙σ không thể cưỡng lại, hắn nhiều lần mạnh mẽ va chạm vào giữa tầng tầng lớp lớp thịt hơn, cứ như vậy đưa nàng đến cao trào.
Bởi vì lúc ấy nàng bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, cũng không biết tình huống sau đó có bao nhiêu kịch liệt, nhưng sau khi tỉnh dậy vào buổi sáng, nàng dọn dẹp bụi bẩn trên người thì phát hiện trên người mình toàn là vết tích tím xanh, bên trong hoa huyệt vẫn còn rất nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ đục ngầu của nam nhân, toàn bộ những thứ này đều là sau khi nàng bất tỉnh bắn vào.
Đây là ... việc của người tu luyện bình thường sao?
Cũng may lúc này ŧıểυ Thanh đang trở mình nằm trên cành cây phơi nắng nên cũng không có cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, nếu không nàng sẽ đỏ mặt.
“Hôm qua hai người các ngươi có thành không?” Ai ngờ, ŧıểυ Thanh đột nhiên xoay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ dò hỏi cùng hiếu kì.
Nam Hoan lại đỏ mặt, nhưng nàng vẫn thẳng thắn thừa nhận: "Thành ..... Thành rồi. Nhưng sức khỏe của hắn hình như có gì đó không ổn, đang trong quá trình hồi phục, có lẽ phải đợi thêm hai ngày nữa mới có thể cứu được ŧıểυ Mễ."
"Trách không được," ŧıểυ Thanh từ trên cây chậm rãi leo xuống, quấn quanh một gốc cây bên cạnh Nam Hoan, khuôn mặt thanh tú của nàng ấy dần dần gần với ŧıểυ hồ ly, đôi mắt xanh lá cây nhìn nàng chăm chú.
"Hoan Hoan, vừa rồi ta nhìn kỹ một chút, pháp lực của ngươi tựa hồ so với trước kia tiến bộ hơn rất nhiều, tu vi của ngươi tựa hồ cũng sắp đuổi kịp ŧıểυ Mễ rồi.
"Cái gì?!" Nam Hoan vừa mừng vừa sợ, nàng giơ tay lên nhìn kỹ một chút, không nhìn ra trên người mình có chỗ nào thay đổi. Bất quá, ŧıểυ Thanh đã nói như vậy thì chính là như vậy đi.
Nàng thực sự không ngờ rằng sau bao nhiêu năm bỏ bê tu luyện và chơi bời trên núi, một ngày nào đó nàng sẽ có thể đuổi kịp trình độ tu luyện của ŧıểυ Mễ.
Đột nhiên, nàng cảm thấy việc ngủ một giấc với tên đa͙σ sĩ thúi kia hình như cũng không có gì là xấu, chính là ... Lúc đại nhục bổng của hắn chen vào, hoa huyệt của nàng căng đau đến khó chịu, nhìn trên sách kia nói thời điểm nam nữ hành động đều sẽ có cảm giác kɧoáı ©ảʍ không sao tả xiết được, tại sao nàng không thể cảm thấy gì khác ngoài đau đớn?
Không biết nghĩ tới cái gì, sắc mặt ŧıểυ hồ ly đỏ bừng, nàng nhìn về phía ŧıểυ Thanh, vẻ mặt lảng tránh, lời nói ấp úng, cuối cùng lấy hết dũng khí hỏi: “ŧıểυ Thanh, cuốn sách kia ngươi lấy ở đâu ra vậy?"
Nàng chỉ thấy ŧıểυ Thanh một mực yên lặng, bình thường chạy lung tung cùng bọn họ trong rừng và vui đùa, nàng ấy không biết nhiều về nhân sự. Làm sao nàng ấy có thể biết nhiều như vậy, còn mua một cuốn sách dạng như thế.
“Ta trước đó mua.” ŧıểυ Thanh sắc mặt cũng có chút đỏ lên, nhưng vẻ mặt tràn đầy thẳng thắn, cũng không giấu diếm Nam Hoan cái gì, “Ta vẫn luôn muốn trở nên càng cường đại, chỉ là ngươi cũng biết, tu vi của ta không phải tự mình tu luyện là được, chỉ có thể thông qua nɠɵạı giới trợ giúp, về sau, ta nghe nói song tu là một phương pháp để nâng cao tu vi của mình, cho nên ta vẫn luôn muốn thử, chỉ là chưa từng gặp qua một cường giả nào, cộng thêm nɠɵạı hình của ta.” Cuối cùng, ŧıểυ Thanh im lặng, như thể không muốn nói nữa.
“ŧıểυ Thanh là đẹp nhất,” Nam Hoan cảm giác được vẻ mặt của nàng có chỗ không đúng, vội vàng nhẹ giọng an ủi: "Là mấy người kia có mắt không tròng, không nhìn ra được vẻ đẹp của ngươi, là trước đây ta quá ngu ngốc nên mới không nhận ra ngươi có suy nghĩ như vậy. Ta thấy tu vi của đa͙σ sĩ thúi kia không tồi, không bằng ngươi cùng hắn cùng nhau luyện công pháp song tu cũng không tệ, miễn cho ta thoát khổ...."
"Ngươi nói cái gì?"
Nam Hoan còn chưa dứt lời, liền nghe phía sau truyền đến một giọng nam thanh lãnh, không mang theo bất kỳ tâm tình gì, nhưng không hiểu sao chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo lạ thường. Nghe thấy giọng nói này, Nam Hoan sợ hãi run lên, giống như rơi vào động băng.