Nhà Đường lão đầu là một trận khóc lóc oán than, tiếng mắng chửi không ngớt. Đường lão đầu cùng Đường lão bà tử lúc này đã tỉnh táo trở lại.
Nhưng hai nàng dâu thì đã bỏ về nhà mẹ đẻ, lại còn lén mang theo không ít lương thực.
Trước khi đi, họ còn buông lời: “Đường gia vô đức nên mới bị thiên lôi giáng tội, ở đây chẳng có ngày lành gì, chi bằng về nhà mẹ đẻ mà tránh bão.”
Hai lão nhi tử Đường gia là Đường lão đại và Đường lão nhị thì nằm trên giường giả chết, miệng kêu rằng bị Tiểu Nguyên Bảo đánh cho tàn phế chẳng thể rời khỏi giường.
Con cái thì không nhờ được, mà cháu chắt lại càng chẳng trông mong gì.
Đám cháu nhân lúc ông bà không tỉnh táo mà trộm lương thực ra ngoài nấu, ăn uống no say chẳng mảy may đem chút nào về cho Đường lão đầu cùng Đường lão bà tử ăn.
Đường lão đầu và bà tử nhìn nhau, toàn thân vẫn còn ám mùi khét của lôi điện.
“Trời ơi đất hỡi! Sau này ngày tháng phải sống sao đây? Mất mặt lớn quá rồi!”
“Lũ nữ nhân không biết điều, đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa! Cây đổ bầy khỉ tan, mà lão nương ta đây còn chưa chết đâu!”
Rồi bà ta lại nghĩ đến cái tốt của Thái thị.
Khi xưa Thái thị ở trong nhà quả thật là người hiền lành, không ngại làm việc nặng nhọc, chưa từng hai mặt nói năng, trước mặt một đằng, sau lưng một nẻo.
Mấy đứa trẻ nhà Đại Bảo cũng đều hiểu chuyện.
“Lão già, phải chăng chúng ta trước đây đã làm quá đáng? Khi xưa lão tứ đi áp tiêu, ruộng đất nhà mình đều nhờ tiền của nó mà mua được. Về sau, tiền phúng viếng cũng là chúng ta giữ lấy, mà Thái thị cùng mấy đứa nhỏ chẳng hề được chia phần nào. Kỳ thực, nuôi nấng bọn chúng cũng là việc phải làm, chẳng phải chỉ ăn không ngồi rồi, nay con nhỏ câm đã biết nói và còn có bản lĩnh hơn lũ cháu vô ơn trong nhà này nhiều.” Đường lão bà tử buồn bã tự trách.
Đường lão đầu thở dài, đáp rằng: “Ngày trước quả là chúng ta có phần quá đáng, nhưng sự tình đã thành ra thế này, lý chính cũng đã ra mặt rồi, có hối hận cũng chẳng thay đổi được gì.”
Đúng lúc này, Đường lão đại và Đường lão nhị nằm trong phòng bên nghe được liền cao giọng nói: “Cha, nương, dù chúng nó có nói gì đi nữa thì cũng vẫn là cốt nhục Đường gia ta, chúng ta vẫn là người thân của chúng. Lý chính lão thúc nói không phải thánh chỉ, cũng không phải kim khẩu ngọc ngôn. Hiện giờ chỉ là đôi bên còn đang giận dỗi, đợi mấy ngày nữa khi Đại Bảo nguôi giận, cha nương sang nói lời xin lỗi, dỗ dành chúng nó quay về nhất định sẽ thành công.”
Căn nhà vách mỏng không cách âm, mái nhà thì hở, câu nào cũng nghe rõ mồn một.
“Phải đó, lương thực có bao nhiêu đâu, bọn chúng ăn no vài ngày là hết, lương thực vẫn là của nhà mình. Đến lúc ấy thành người một nhà, mình đối tốt với chúng một chút. Lúc cha nương thề chỉ cần thành tâm là nhất định không xảy ra chuyện bị thiên lôi giáng tội như hôm nay nữa đâu.”
Đường lão bà tử nghe nhắc đến bị sét đánh mà lòng vẫn chưa hết sợ.
Đường lão đại ở phòng bên lại lớn tiếng nói: “Tiểu Nguyên Bảo nói nó là Bồ Tát chuyển thế, đừng nói lương thực, tương lai nó làm thần bà kiếm tiền không hết, chẳng phải giống như nhà mình trồng được cây hái ra tiền sao? Cha, nương, chúng ta phải cố mà giành lấy, không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.”
Mọi người đều im lặng.
Trong lòng ai nấy đều đang tính toán.
Đường lão nhị lại tiếp lời: “Nếu thực sự không được, chúng ta còn có tam muội kia kìa! Khi nịnh nọt mà chúng không cần thì ta cứ đi tìm tam muội nhờ đưa ra chút chủ ý xem sao!”