Đứa nhỏ ngây thơ, thốt lên bằng chất giọng non nớt: "Xem ra, ngân lượng còn quý hơn lương thực, có ngân lượng có thể mua lương thực, lại có thể mua thịt, thậm chí còn mua được gà con, đúng không ạ?”
“Đúng vậy!”
Tiểu Nguyên Bảo hạ quyết tâm, sau này vẽ bùa cho Lưu thần bà chỉ nhận ngân lượng, không nhận lương thực nữa.
Lương thực nhiều quá lại khó cất giữ.
Ngân lượng thì nhỏ mà công dụng lại lớn hơn rất nhiều.
Thật là vật quý giá.
Đang lúc ấy, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng chó sủa “gâu gâu gâu”.
Tiểu Nguyên Bảo mắt sáng lên, hớn hở chạy như bay ra viện…
Trong viện, một con chó đen lớn bị buộc dây đang sủa loạn hướng về những thôn dân từ núi trở về đi ngang qua cửa nhà.
“Wow, cún cưng!”
Tiểu Nguyên Bảo vui mừng khôn xiết.
Chạy quanh con chó đen mà quay vòng vòng.
Tam Bảo liền hớn hở giới thiệu: "Muội muội, nó tên là Lão Hắc, là con chó mà Lý nãi nãi đã nuôi nhiều năm, rất hiểu ý người. Lý nãi nãi bảo nó theo ta về giúp nhà ta trông coi sân viện, nó nghe lời lắm, chẳng cần ta dắt đã lập tức đi sau lưng ta về đây rồi.”
Con chó đen dường như nghe hiểu được lời khen liền vẫy đuôi.
Tiểu Nguyên Bảo đôi mắt to tròn, lấp lánh sáng: "Lão Hắc, chào mi nhé, ta là Tiểu Nguyên Bảo đây.”
Con chó đen dữ tợn với người lạ bên ngoài nhưng lại rất hiền lành với Tiểu Nguyên Bảo.
Chiếc đuôi lớn càng vẫy mừng rỡ.
“Muội muội, Lão Hắc thích muội đó.”
Tiểu Nguyên Bảo ngọt ngào đáp: "Muội cũng thích Lão Hắc lắm.”
Con chó đen chủ động tiến đến gần cô bé, còn thè chiếc lưỡi dài liếm lên mặt của cô bé một cách thân thiện.
Bởi vì cục bột nhỏ còn thấp hơn nó.
Cục bột nhỏ cười khúc khích: "Lão Hắc, mi thật là gầy, mi đói bụng rồi phải không? Để ta cho mi chút gì ăn nhé…”
Tam Bảo liền nói: "Bụng nó căng tròn nên có lẽ không đói đâu, Lý nãi nãi nói rồi, Lão Hắc rất ngoan, biết nhà không đủ lương thực nên mỗi ngày nó đều tự lên núi tìm đồ ăn, ăn no uống đủ rồi mới trở về mà chẳng cần lương thực nhà mình nuôi nó.”
Tiểu Nguyên Bảo lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, Tam ca, nó đói bụng, trong bụng nó còn có cún con, nó phải ăn nhiều hơn cơ, nương ơi, cho Tiểu Hắc chút gì ăn đi ạ…”
Tam Bảo và mọi người đều sững sờ: "Hả? Lão Hắc mang thai sao? Chuyện này…”
Quả thật không nhìn ra.
Đây đúng là lúc phải tẩm bổ.
Hiện tại trong nhà lương thực đã dư dả, Tiểu Nguyên Bảo lại đã mở lời.
Thái thị tất nhiên không từ chối.
Nàng mang ra một bát cháo rau lớn và hai chiếc bánh ngô thô, đem cho Lão Hắc ăn.
Lão Hắc do dự không dám ăn.
Nó biết trong nhà thiếu lương thực, từ trước đến nay nó chưa từng lấy lương thực của gia đình.
Tiểu Nguyên Bảo đích thân cầm thức ăn đưa cho nó: "Lão Hắc, ăn đi, hay là ngươi không thích? Có phải chó đều thích ăn xương thịt không? Nhà ta không có đâu, chỉ có cái này thôi nên ngươi cố ăn tạm nhé, đừng để đói cún con trong bụng nha…”
Không biết tại sao, hốc mắt của con chó đen lớn lại đầy nước mắt, nó cắn lấy chiếc bánh từ tay của cục bột nhỏ mà ăn một cách ngấu nghiến.
Đã ăn sạch hết chỉ trong một hơi.
Tiểu Nguyên Bảo xoa đầu nó: "Ngoan lắm!”
Những người xung quanh đều bật cười, một cục bột nhỏ còn thấp hơn con chó lại đi khen nó ngoan.
Tối hôm đó, Thái thị cùng các nhi tử đào một hố nhỏ trong nhà dùng để chôn lương thực.
Vì sợ trộm cướp đến quấy nhiễu.
Nhưng dẫu có chôn xuống đất cũng không thể giấu được bao nhiêu, bởi nơi chốn hạn hẹp.
Lại thêm việc nếu chôn nhiều quá, để lâu dưới lòng đất lương thực dễ ẩm ướt mà hư hỏng.
Vì thế, cả nhà bàn bạc kỹ lưỡng, cuối cùng quyết định mang phần lương thực dư thừa gửi vào kho lương trên trấn, vừa an toàn lại có thể đổi lấy ít ngân lượng, nhân tiện mua thêm vật dụng cần thiết cho cuộc sống.
Đêm đó, nhờ có Lão Hắc canh giữ ngoài tiểu viện mà nửa đêm về sáng, tiếng sủa của nó dữ dội như gặp phải người lạ. Có vẻ như có kẻ định đột nhập nhưng đã bị nó dọa cho bỏ chạy.
Rốt cuộc là kẻ nào thì không ai hay biết.
Tiểu Nguyên Bảo ban ngày bận rộn động dụng chú ngữ Dẫn Lôi Chú, tối đến đặt lưng xuống là ngủ say như chết.
Cục bột nhỏ ngủ say sưa, chẳng biết gì đến chuyện bên ngoài.
Đứa nhỏ trước đây đêm khuya tinh thần hăng hái, giờ vì dùng Dẫn Lôi Chú mà dường như thay đổi được cả thói quen sinh hoạt, thế cũng tốt.