Thành Ca chần chừ một lát, tạt qua một chút nước lạnh, nói:
- Bọn Kim Tae Sun cũng đã nghĩ đến trong quá trình hành động sẽ có biến chứng, cần phải tạm thời thay đổi thời gian và địa điểm, nhưng bọn họ cũng suy xét đến, hành động thất bại sẽ bị bức ép gọi điện thoại. Cho nên bọn họ đã giao hẹn, một lần nữa sắp xếp thời gian thay đổi người không được quá hai mươi bốn giờ.
Sở Thiên thở ra hai phần khó chịu, Kim Tae Sun này làm việc thật đúng là cẩn thận. Nói cách khác mình nhất định phải vào lúc trời tối, trước mười giờ tối ngày mai cứu Hoắc Vô Túy ra, nếu không Go Choeng Yo sẽ sát hại cô ta hoặc lại một lần nữa thay đổi địa điểm ẩn núp. Như thế sẽ khiến cho khẩu cung của Kim Tae Sun mất đi giá trị, mà mình cũng lại một lần nữa lâm vào bị động khốn đốn.
Nghĩ đến đây, Sở Thiên nhìn chằm chằm vào Thành Ca, đọc nhấn từng chữ rõ ràng mà nói:
- Lão Thành, bây giờ cho Kim Tae Sun lập tức điện thoại cho Go Choeng Yo, báo cho y biết nhà xưởng Đông Phong tối hôm qua bị chính phủ cho giải phóng mặt bằng, hiện tại cần phải thay đổi địa điểm đổi người một lần nữa, sở dĩ gọi điện thoại chậm như vậy là vì đổi địa điểm ẩn núp cần có thời gian.
Thành Ca gật gật đầu đáp lại, nói:
- Tôi lập tức đi làm ngay.
Sở Thiên không tạm dừng chút nào, tiếp tục ra lệnh:
- Cho bọn Phong Vô Tình lập tức thu dọn đồ đạc, sau hừng đông theo ta lên chuyến bay sớm nhất đi Seoul. Ta muốn dùng đội hình dũng mãnh nhất, thủ đoạn hung hãn nhất, giáo huấn cho bọn đặc công Triều Tiên một bài học lưu lại cả đời khó quên, nếu không bọn họ vĩnh viễn không biết sợ hãi thiên uy Soái quân.
Thành Ca cũng phát sinh ra hào hứng, ứng tiếng đáp lại:
- Vâng.
Sau khi nói xong, Thành Ca liền xoay người rời đi, gã phải tập trung tinh lực theo dõi Kim Tae Sun gọi điện thoại, nếu không bọn Thiếu soái đi tới Triều Tiên sẽ dữ nhiều lành ít. Dù sao đó cũng là địa bàn của người ta, lại là đối kháng với ban ngành bí mật của chính phủ, nếu song phương đối chiến thật, Sở Thiên sẽ không có một phần thắng nào.
Lại càng không thể nói đến việc cứu Hoắc Vô Túy.
Lúc này Phương Tình đi đến, nghe được Sở Thiên sớm sẽ lên đường đi Triều Tiên, không khỏi sinh ra một chút lo lắng:
- Thiếu soái, anh là người đã bị chính phủ Triều Tiên đưa vào sổ đen, ở sân bay nơi nhập cảnh chỗ nào cũng có hình ảnh của anh, chỉ sợ rằng anh mới đặt chân đến Triều Tiên thì chỗ nào cũng nhìn chằm chằm vào anh và âm thầm nắm giữ tin tức của các anh.
Nói tới đây, ánh mắt của Phương Tình toát ra một sự quan tâm vô tận, lập tức bổ sung:
- Chúng ta liệu có nên tìm Chu Long Kiếm làm cái thân phận hợp pháp không? nɠɵạı trừ có thể che dấu chính mình, lại cũng có nhiều phần bảo đảm an toàn. Hơn nữa ở Triều Tiên chúng ta không có nhân viên tình báo, Thiếu soái đi vào Seoul như thế này thì sẽ bắt đầu hành động như thế nào?
Dương Phi Dương rúc vào bên người Sở Thiên, gật gật đầu phù họa, nói:
- Chị Phương Tình nói thật có lý, tuy rằng Thiếu soái gan dạ sáng suốt hơn người, Phong Vô Tình bọn họ thân thủ cũng kỹ càng trác tuyệt. Nhưng lần này là đi cứu người hành động lại càng cần bí mật hơn nữa, nếu như không có sắp xếp thỏa đáng, không chỉ không cứu được em Vô Túy, còn có thể làm hại chính mình.
Sở Thiên nâng chén trà lên uống cạn, cười trấn an, nói:
- Chị Tình và em Phi Dương không cần lo lắng, Sở Thiên cũng không có nóng vội đến nỗi trong lòng rối loạn, càng sẽ không đem sinh mạng anh em đi mạo hiểm. Tuy nhiên hiện tại tìm Chu Long Kiếm để hợp pháp thân phận sẽ không kịp, hơn nữa chính phủ Triều Tiên tuyệt đối sẽ không nói cái gì hợp pháp, cái gì không hợp pháp với chúng ta đâu.
Lúc này Phương Tình gật gật đầu, quả thật như thế.
Sở Thiên đặt cái chén không xuống bàn, bổ sung thêm:
- Bọn họ chỉ muốn tôi chết, tuy rằng nơi nhập cảnh của sân bay đều có tư liệu của tôi, nhưng không sao cả, tôi đến Seoul tất nhiên là với thân phận khác, chị em đừng quên Tiền Trung Tiền hiện đang làm gì? Đó là nhà thiên tài ngụy tạo, ông ta vẽ ra tiền mặt có thể lưu thông sử dụng được.
Lúc này ánh mắt Phương Tình sáng lên, khóe miệng cũng hơi tươi cười.
Mỉm cười bí ẩn vài cái, Sở Thiên nói:
- Chị Phương Tình, chị lập tức cung cấp mấy cái tư liệu cá nhân hợp pháp cho Tiền Trung Tiền để gã tham chiếu làm giả hộ chiếu của bọn họ, sau đó đem ảnh chụp của chúng ta ghép vào. Đến sáng mai tôi sẽ cho Chu Long Kiếm chỉnh sửa tư liệu trên máy tính một chút, đến lúc đó chúng ta đã là du khách hợp pháp rồi.
Lúc này Phương Tình khen ngợi gật gật đầu, đồng thời lấy ở trong người ra hai tấm vé vào cửa đẹp đẽ, cười đáp lại:
- Tôi lập tức tìm Tiền Trung Tiền bảo gã đẩy nhanh tốc độ, hy vọng gã có thể hoàn thành nhiệm vụ, gã mấy ngày nay cũng nhàn cư vi bất thiện, mỗi ngày đều nhớ đến đại ân đại đức của anh, gã còn nhờ tôi đưa cho anh hai tấm vé vào cửa Di Hòa Viên đây này.
Sở Thiên tiếp nhận hai tấm vé vào cửa, không kìm nổi cười:
- Chị Tình, chị chẳng lẽ không nhận ra hai tấm vé vào cửa này đều là giả hay sao? Gã cũng không phải là muốn mời tôi đi du ngoạn Di Hòa Viên để báo đáp, mà là muốn cho tôi biết gã là anh hùng đang không có đất dụng võ. Hiện tại đúng là lúc để cho gã thể hiện sở trường, chị nói cho gã biết trước tám giờ tôi muốn có hộ chiếu.
Dương Phi Dương cầm hai tấm vé vào cửa xoay xoay vuốt vuốt, với vẻ khó tin, nói:
- Là giả à? Làm sao có thể là giả được, làm giả làm sao có thể tinh xảo được như thế này?
Lúc này Phương Tình nhẹ nhàng mỉm cười gật gật đầu, nói:
- Đúng là giả đấy! Tiền Trung Tiền nói là do gã ngụy tạo nên, lúc ấy tôi cũng giật mình, làm sao gã có thể làm hàng nhái tinh xảo như thế này, nhưng khi thấy gã làm tờ tiền giấy năm đồng tôi mới hiểu cái gì gọi là đỉnh cao tạo cực. Thiếu soái, anh em ở đây trò chuyện, tôi đi trước sắp xếp đây.
Sau khi nói xong cô liền xoay người đi ra phía cửa, nhưng đi ra được vài bước cô lại dừng lại, quay đầu nói:
- Thiếu soái, vấn đề thân phận tuy rằng tạm giải quyết xong, nhưng vấn đề người dẫn đường và vấn đề tình báo vẫn tồn tại, các anh cũng không thể ở Seoul ngang nhiên tìm hiểu cảng Đông Vượng, làm như thế sẽ dễ dàng thu hút sự chú ý của đặc công.
Sở Thiên duỗi lưng một cái, cầm lên chén nước trà mà Dương Phi Dương vừa rót đầy uống liền hai ngụm để nâng cao tinh thần, sau đó mới thản nhiên đáp lại:
- Yên tâm, vấn đề tiếp ứng vừa rồi tôi cũng đã nghĩ kỹ, tuy rằng Soái quân ở Triều Tiên không có mạng lưới tình báo, nhưng có vẻ những người khác cũng không có, đặc biệt là kẻ địch Triều Tiên nó sẽ cho chúng ta niềm vui bất ngờ đấy.
Kẻ địch Triều Tiên, lúc này Phương Tình khẽ cau mày.
Tuy rằng mấy tháng này không có làm bạn, khí chất và tâm tính Sở Thiên lại có chút thay đổi, nhưng Dương Phi Dương biết Sở Thiên có một số thứ vẫn không thay đổi, đó là kiêu ngạo tự tin. Kiêu ngạo từ trong xương trong cốt, giống như thể đó là tiêu chí linh hồn của người con trai này, theo linh hồn nhập vào máu thấm vào cốt tủy, còn có sự tự tin khiến cho người ta thán phục.
Lúc này Phương Tình bừng tỉnh đại ngộ vỗ đầu một cái, lập tức yên tâm đi làm việc của mình, Sở Thiên nhìn Dương Phi Dương lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý, vén mái tóc đang che đi khuôn mặt hạnh phúc, cúi xuống hôn lên đôi môi mọng đỏ mê người, không cần quá nhiều lời ngon tiếng ngọt, thề non hẹn biển.
Chỉ cần ngẫu nhiên mỉm cười, ngẫu nhiên ấm áp cũng đủ hai người ấm áp nhấm nháp dư vị, cho đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Dương Phi Dương nảy ra một chút hoảng hốt, hai tay cuốn lấy cổ Sở Thiên mà hôn mãnh liệt, đây là lần thứ n cô cùng Sở Thiên thân mật, mơ tưởng đã lâu, nay thời khắc đã đến, cô cũng không thể nào đè nén tình cảm và nhu cầu của thân thể của mình thêm nữa.
Đôi mắt quyến rũ như tơ, Dương Phi Dương bật ra tiếng:
- Muốn em không?
Long trời lở đất! Sở Thiên cúi đầu nhìn người con gái ẩn chứa ướt át, tay nâng khuôn mặt xinh đẹp lên, ngón trỏ chậm rãi lướt qua đôi môi đỏ mọng đầy đặn mềm mại, dịu dàng nói:
- Sở Thiên rất muốn em rồi, nhưng cơ thể của em còn chưa phục hồi như cũ, Sở Thiên làm sao dám vì chốc lát sung sướиɠ mà để em phải chịu đựng thống khổ.
Sở Thiên ôm lấy nàng nhẹ nhàng bế nàng lên đưa vào phòng ngủ, đặt nàng xuống giường còn mình thì cũng nằm xuống bên cạnh nàng. Dương Phi Dương xán tới ôm chặt lấy Sở Thiên, lập tức đầu tựa vào vai Sở Thiên mà đi vào giấc ngủ. Sở Thiên lấy chăn đắp cho nàng sau đó cũng theo vào giấc ngủ, tay trong tay đi đến cuối cuộc đời, có lẽ đó là lời giải thích tốt nhất.
Gần đến hừng đông, Sở Thiên từ trên giường bước xuống, trước khi lên phi cơ còn có hai việc phải làm. Trong lúc đang nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, nghe được tiến nói dịu dàng từ phía sau truyền đến:
- Bảo trọng!
Sở Thiên xoay người, quay đầu nhìn lại, đầu đang ghé vào gối, người đẹp loé ra ý cười trong mắt ẩn chứa tình ý vô tận đưa tiễn mình rời đi, trong chốc lát quyến rũ giống như Tuyết Liên trên đỉnh Thiên Sơn. Trong sự tinh khiết mang theo sự mềm mại khó cưỡng. Giai nhân cười một lần nghiêng thành, cười một lần nữa nghiêng nước, cười lần thứ ba nghiêng đổ lòng người.
Đáp lại bằng nụ cười biểu thị tình yêu sung mãn say đắm, Sở Thiên đóng kỹ cửa phòng đi xuống lầu. Hắn ngồi xuống ghế trong đại sảnh gần cửa sổ, sau khi hít thở không khí trong lành mấy lần, Sở Thiên cầm lấy điện thoại bấm cho Đường Vinh ở Thâm Quyến. Tiếng chuông điện thoại réo lên ba lần thì đường dây đã được nối, có thể thấy được Đường Vinh cũng là người chăm chỉ.
Sở Thiên ho khan vài tiếng, hắng giọng nói:
- Đường bang chủ, tôi là Sở Thiên.
Đường Vinh không sợ hãi, cũng không ngạc nhiên, sang sảng phát ra tiếng cười chân thành.
Giống như là bạn bè lâu ngày gặp lại, ông ta mở miệng nói:
- Thiếu soái sáng sớm tinh mơ điện thoại cho tôi, hay là mới đến Thâm Quyến muốn mời Đường Vinh tôi đi ăn điểm tâm? Hay là muốn báo tin xấu, Đường Môn Thành Đô đã bị Soái quân tiêu diệt.