Nhìn Sở Thiên sát khí tràn đầy, cùng với khảm đao sắc nhọn đâm vào ánh mắt, Kim Tae Sun lần này cảm thấy chết là như gần kề, mồ hôi thoáng cái theo trán chảy xuống, môi lay động trả lời:
- Lí do giữ mạng sống, tôi, tôi không thể chết, tôi chết rồi, người phụ nữ của anh chết không nghi ngờ
Sở Thiên tay phải cầm khảm đao đột nhiên dương ra, khảm đao trực tiếp g cắm vào sàn nhà gần 5 tấc, đá vụn đánh bay bụi tung mù mịt, thân đao ở chỗ cổ Kim Tae Sun hơi hơi lay động, vốn dĩ Kim Tae Sun nhắm mắt lại nhận lấy cái chết toàn thân lạnh toát, hiện mình còn có nhận thức sau mới mở mắt to, lập tức thấy bây giờ sống thật tốt.
Sở Thiện nhẹ nhàng động môi, lạnh nhạt nói:
- Ông sẽ hối hận vì không chết!
Trong lòng Kim Tae Sun lật đật đứng lên, ánh mắt trở nên mù mịt luống cuống. Chỉ có Park Dong Huan nằm ở góc biết được ý gì, đó là sự tra tấn vô tận và tàn phá tinh thần, gã biết Kim Tae Sun sẽ đem tất cả tình hình đều nói ra, nhưng trong lòng cũng không sinh ra trách cứ, bởi vì gã biết thủ đoạn của Thành ca.
Cái gã tiếc chính là, mình vẫn như trước không đạt được tự do.
Bóng đêm dần chìm sâu, anh em Soái quân rửa sạch hiện trường, Sở Thiên tiến vào đằng sau xe trực tiếp chạy hướng hoa viên Tiềm Long, tối hôm nay mặc dù đem vây cánh của Kim Tae Sun bọn họ giết gần hết, nhưng không đem được Hoắc Vô Túy cứu ra thì coi như là thất bại, nếu như thật được chuyển đến Triều Tiên, độ khó giải cứu sẽ tương đối cao.
Phương Tình rúc vào trong lòng Sở Thiên, cảm nhân được nỗi lòng khó giải của hắn ta, đầy thiện ý nói:
- Nếu như Hoắc Vô Túy thật bị bắt đi Triều Tiên, chắc anh sẽ lập tức lên đường nghĩ cách cứu viện, nếu không em sẽ phái thành viên tổ Tinh Nguyệt ngay trong đêm đi Triều Tiên đánh tiên phong? Cũng tốt cho công tác cứu viện có chút chuẩn bị, không đến mức luống cuống chân tay.
Sở Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:
- Đặc công Triều Tiên hầu như chết trong tay khảm đao của anh, không chỉ muốn dùng Hoắc Vô Túy đổi lấy Park Dong Huan, còn muốn lợi dụng việc này lấy mạng của anh, bọn họ đem Hoắc Vô Túy trói mang về Triều Tiên, chính là ở nhà xưởng Đông Phong có thể không giết anh cũng không sao cả, bọn họ còn có quân bài cuối cùng chưa lật. Chính là dụ anh qua Triều Tiên, đó là cạm bẫy lớn nhất.
Phương Tình không nói gì, chỉ là nắm chặt tay Sở Thiên hơn, tất cả những quan tâm và lo lắng đều trong cái nắm tay, cô cũng hiểu rõ tính cách của người đàn ông bên mình, hắn không muốn người phụ nữ bên mình vì hắn mà bị tổn thương, cho nên hắn nhất định sẽ đi Triều Tiên cứu người, chẳng sợ trước mặt là vực sâu vạn trượng hay núi dao biển lửa.
Hai giờ rạng sáng, tại hoa viên Tiềm Long.
Sau khi trở về đại bản doanh, Sở Thiên trực tiếp đi đến đại sảnh, uống từng ngụm từng ngụm nước đá, mà Phong Vô Tình bọn họ thì dẫn đặc công Triều Tiên đi xuống phòng mật thất dưới đất, sau một lát, Thành Ca thần thái sáng láng như sứ giả tình yêu trong đêm tối, sải bước dài từ cửa đi qua, trên tay sớm đã đeo bao tay vào.
Phương Tình không ở lại phòng khách cùng Sở Thiên, cô đi thu thập tình báo các mặt của Triều Tiên, Hoắc Vô Túy là bắt đi từ trong tay cô , mặc dù Sở Thiên không trách cứ chút nào, nhưng trong lòng cô luôn trào lên sự áy náy khó nói, nếu như Hoắc Vô Túy có gì không hay xảy ra, cô cả đời này cũng không thể tha thứ cho mình được.
Sở Thiên ngồi dựa trên ghế, ngón tay dồn dập gõ vào thành ghế, hắn vô cùng áp lực, rất phập phồng không yên, chỉ là hắn ta từ trước đến nay không phát tiết trên anh em và phụ nữ của mình, bởi vì cảm thấy thế rất không có phong độ, càng sẽ mất đi yên tĩnh và bình thản cuối cùng của mình, vì người làm chủ soái sao lại khiến cho thủ hạ sinh sợ chứ?
Phía sau vang lên bước chân, nhẹ nhàng phóng khoáng, đem theo hương thơm đi trước xông vào mũi Sở Thiên, ngón tay gõ của hắn nhất thời dừng lại, tinh thần phấn chấn quay đầu nhìn lại, ngoài 2m, Dương Phi Dương thân mặc chiếc áo trắng, gương mặt chính lộ ra nụ cười rực rỡ nhất tươi cười nhất, ánh mắt dịu dàng như trăng chăm chú nhìn mình.
Sở Thiên tung người đứng lên, chớp mắt đã đến bên cạnh cô, tay phải nhẹ nhàng ôm vào vòng eo ôm vào trong lồng ngực, môi nhẹ nhàng mở ra:
- Thân thể của em vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, sao mà lại đi đường dài như vậy đến đây chứ? Càng chủ yếu hơn chính là, bây giờ đã là hơn hai giờ rạng sáng, em càng cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Khuôn mặt của Dương Phi Dương tinh xảo, nghe hơi thở Sở Thiên bên cạnh, lời nói dịu dàng nhẹ ngàng trả lời:
- Em gái Khả Nhi nói anh tâm ý phiền muộn, cho nên em đến xem xem anh, thiếu soái không cần quan tâm Phi Dương, bác sĩ nói Phi Dương độc tố trong người đã rửa sạch, nghỉ ngơi thêm hai tháng thì có thể khôi phục rồi.
Sở Thiên đỡ Dương Phi Dương ngồi xuống sofa, hắn biết rõ bác sĩ chính không phải là người nghiện rượu, nếu không đã sớm chết mấy trăm lần, chỉ là bị vết thương nghiêm trọng cần mượn rượu chữa thương, đồng thời cũng là bài trừ cô đơn, giống như sát thủ một mình đi đi lại lại như hắn vậy, ở hoa viên Tiềm Long gần ba tháng không thể nghi ngờ là thần thoại.
Dương Phi Dương thương tiếc hôn khẽ lên trán của Sở Thiên, lập tức ngồi xuống đất vì Sở Thiên pha chế Trà Thiết Quan Âm thơm ngát.
Dương Phi Dương công phu pha trà tuyệt đối có thể sánh ngang với các vị đại lão thưởng thức trà thành tinh, trong các nữ nhân của Sở Thiên là đúng đầu, tâm tình của nàng lúc này phá lệ yên tĩnh, hài hòa, Sở Thiên tâm trạng không yên ngược lại vì nàng tạo cảnh giới kỳ dị yên tĩnh như ve thiền trong rừng, mặc dù nước trà không phải thượng đẳng, lá trà cũng không tính là thượng đẳng.
Nhưng Dương Phi Dương lại là phụ nữ cực phẩm, một loại thiêng liêng đường hoàng chiếu sáng trên mặt rặng rỡ, sự yên lặng hòa vào hơi thở như giống như lão tăng tinh khiết và thuần túy, tựa như hình ảnh ánh trăng dưới nước yên tĩnh ảnh hưởng tâm tính của Sở Thiên, hắn đột nhiên trở nên thanh thản như nước, ngón tay gõ chậm trở lại.
Sở Thiên cười từ trên tay của Dương Phi Dương tiếp nhận chén trà trong suốt, sau khi nhẹ nhàng nhấp hai lần thì nhắm mắt thật lâu một lúc, lập tức thởi dài nói:
- Trà ngon!
Giống như đứa trẻ được thưởng, Dương Phi Dương cười rất thuần khiết, ngón tay thon dài trắng như tuyết nhẹ nhàng rút ra, vì Sở Thiên lại rót thêm nước trà thơm ngát.
Hơi nước mờ ảo, trong tay người đẹp lại càng thơm.
Cũng gần 50 phút, Thành Ca cuối cùng từ mật thất dưới đất đi lên, đi đến phòng khách sau khi biểu thị gật đầu với Dương Phi Dương, liền vẻ mặt nghiêm trọng chuyển hướng nhìn Sở Thiên, cung kính noi:
- Thiếu soái, tất cả mọi thứ đều hỏi được ra rồi, trải qua thẩm vấn và tra khảo, tình báo có được thật sự đáng tin.
Sở Thiên cầm chén trà, bình thản nói:
- Người ở đâu?
Thành Ca không do dự trả lời:
- Seoul Triều Tiên, cảng Dong Wang.
Thật ở trong Triều Tiên, Sở Thiên nắm bàn tay mềm mại như không xương của Dương Phi Dương, chầm chậm truy vấn nói:
- Lý do Kim Tae Sun sống thì sao? Tôi nhìn tên này không vừa mắt, bắt cóc Hoắc Vô Túy đã khiêu chiến ranh giới của tôi rồi, lại còn dám bắt đến trong nội địa Triều Tiên, dùng nội tâm độc ác khiến ta hận không giết cho nhanh.
Thành Ca nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ nói:
- Thiếu soái, vẫn thật không thể giết gã bây giờ được. Kim Tae Sun tối hôm qua đem Hoắc Vô Túy giao cho Phó tổ trưởng Go Cheong Yo, cho gã mang về Triều Tiên làm tấm bài chưa lật, nếu như Kim Tae Sun trước tám giờ sáng không gọi điện thoại choGo Cheong Yo, chính biểu thị trao đổi người thất bại.
Trong mắt của Sở Thiên hơi động đậy, sát khí bỗng nhiên lại hiện ra.
Thành Ca cảm nhận được sát khí của Sở Thiên, cẩn thận bổ sung:
- Cũng biểu hiện Kim Tae Sun bọn họ xảy ra chuyện rồi, vậy thì Go Cheong Yo kia sẽ đem Hoắc Vô Túy giấu ở một nơi khác, sau đó lại sắp xếp đặc công cùng Thiếu soái bàn chuyện trao đổi người, đến lúc đó, Kim Tae Sun cũng không có khả năng biết được Hoắc Vô túy giấu ở chỗ nào.
Sở Thiên ánh mắt ngưng tụ lại, nói điều mấu chốt:
- Điều này cũng chính là nói rõ rồi, nếu như Kim Tae Sun tối hôm này hành động hoàn thành, Hoắc Vô Túy ở nơi xa Triều Tiên sẽ bị bọn họ sát hại; cho dù hành động thất bại, bọn họ cũng dùng Hoắc Vô Túy ép tôi trước đi Triều Tiên trao đổi người, đến lúc đó thì có vô số cách giết tôi.
Thành Ca gật đầu, cười khẽ thở dài:
- Quả thật như vậy!
Sở Thiên không cười nổi, có chút bất đắc dĩ nói:
- Xem ra bọn họ còn muốn nuốt trọn tôi rồi, biết Hoắc Vô Túy trong lòng tôi so với Park Dong Huan quan trong hơn trăm lần, cho nên đánh cuộc tôi sẽ đi Triều Tiên trước, mà không phải tôi muốn kèm bọn họ đến triều Tiên trao đổi người, đây cũng thật là không đơn giản à.
Thành Ca lần nữa gật đầu, cười khổ nói:
- Đoán hoàn toàn chính xác.
Sở Thiên vẫn không nói gì, Dương Phi Dương bên cạnh nhẹ nhàng mở miệng:
- Thiếu soái, vì kế hoạch ngày hôm nay, nhất định phải cho Kim Tae Sun gọi điện thoại cho Go Cheong Yo, nói cho gã ta vì nơi trao đổi người xuất hiện tình huống khác, cho nên cần lần nữa sắp xếp thời gian địa điểm trao đổi người mới, chúng ta nhân dịp thời gian rỗng này bay đến Triều Tiên đem người cứu ra.
Con gái thông minh như thế, Sở Thiên gật đầu tán thành. ặt của Kim Tae Sun hiện đỏ lên, bực mình hô: