Sở Thiên khẽ dịch người, thuận thế ngả luôn xuống cặp đùi thon dài của Phong Tuyết Quân.
Phong Tuyết Quân muốn hất ra thì lại bị Sở Thiên vòng tay ôm chặt lấy, trong lòng thầm cười khổ kẻ háo sắc này nhưng cũng không giãy dụa gì nữa, Sở Thiên thản nhiên đáp lại:
- Tôi có mười biện pháp khiến gã biến mất, còn có năm mươi cách khến gã ngậm miệng, đương nhiên phải xem mấy người có đủ tàn nhẫn hay không.
Phong Tuyết Quân kéo cánh tay sỗ sàng của Sở Thiên ra, lắc đầu phủ quyết nói:
- Sao anh hành sự giống xã hội đen thế? Động cái là đánh giết, chúng tôi là nhân viên nhà nước, chuyện gì cũng phải dựa vào pháp luật để giải quyết, còn có cách nào nữa không? Ít nhất cũng đừng đùng thủ đoạn bạo lực như vậy để giải quyết.
- Gã làm sao dám đi khiếu tố được? Cái mà gã đối kháng là cả một cơ cấu, bất kể là tố cáo lên tòa án hay viện kiểm sát, đều không có ai để ý đến đâu. Quan trọng hơn chính là, lời khai là do tôi gạt hắn mà lấy được, mà tôi lại không phải là người nhà nước, vì thế nên các người hoàn toàn không cần lo lắng.
Phong Tuyết Quân khẽ gật đầu, lại lập tức sửng sốt:
- Anh không phải là người nhà nước?
Sở Thiên thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, trả lời rất thành thực:
- Thật ra tôi là một kẻ lưu manh!
Phong Tuyết Quân che miệng cười khúc khích, hoàn toàn không tin.
Sở Thiên vươn người đứng dậy, dùng hết sức đè Phong Tuyết Quân xuống, không để cô có bất kỳ phản ứng gì liền cúi đầu hôn lên môi cô, mọi động tác đều diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, sau đó lập tức tách ra cười nói:
- Bây giờ cô tin tôi là lưu manh rồi chứ? Hay là, để tôi tiếp tục chứng minh cho cô thấy?
- Khốn kiếp!
Phong Tuyết Quân chỉ cảm thấy mình giống như sắp bốc hỏa đến nơi, hoàn toàn mất hết sự nhã nhặn lịch sự thường ngày, vội vàng sợ hãi đưa tay che lấy miệng Sở Thiên đang định vươn tới, thở hồng hộc mắng:
- ŧıểυ tử thối tha, dám cợt nhả với bổn cô nương, đúng là chán sống rồi đây.
Sở Thiên chỉ ngửi thấy mùi hương thơm nhẹ từ cánh tay truyền lên lỗ mũi, thoang thoảng nhẹ nhàng, khiến hắn không kìm nổi mà khẽ hôn vào lòng bàn tay Phong Tuyết Quân, sau đó mới định thần lại, giả bộ không có chuyện gì cười nói:
- Bây giờ thì cô biết sợ rồi chứ? Tôi chính là một tên lưu manh thực sự.
Phong Tuyết Quân muốn phát hỏa, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân nhộn nhạo, vì thế đành vội vàng đẩy Sở Thiên ra ngồi thẳng người dậy, vì muốn che dấu sự bối rồi của mình còn với lấy tập tư liệu bắt đầu xem xét, chưa xem được mấy dòng đã thấy đám cấp dưới đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt Phong Tuyết Quân nói:
- Tổ trưởng, đồ án đã làm xong rồi, có ra lệnh truy nã không?
Phong Tuyết Quân lật xem đồ án, rồi giơ tay đưa cho Sở Thiên, mặc dù =hết cách với cái kiểu được đằng chân lân đằng đầu của hắn, nhưng khi làm việc thì vẫn rất nghiêm túc, Sở Thiên cầm lấy đồ án đảo mắt xem vài lượt, thản nhiên nói:
- Có thể phát lệnh truy nã rồi, nhân tiện giao cho những nhân viên phụ trách xem xét băng video, tiện cho bọn họ so sánh đối chiếu.
Cấp dưới theo lệnh đi sắp xếp.
Sở Thiên không để ý đến ánh mắt hình viện đạn của Phong Tuyết Quân, mà tự lẩm bẩm một mình:
- Không biết tư liệu về hành khách trên chuyến bay đó tra cứu đến đâu rồi?
Phong Tuyết Quân tức giận lườm hắn mấy cái, vẫn canh cánh trong lòng về vụ cưỡng hôn vừa rồi, nếu như không phải cảm thấy sự háo sắc chỉ xuất phát từ việc trêu đùa, thì cô sớm đã bẻ gãy cổ hắn rồi, vì thế nên mới trả lời một cách tức tối:
- Yên tâm đi, sẽ sớm có tin tức thôi, anh tưởng là điều tra một trăm chín mươi bảy người dễ lắm sao?
Sở Thiên khẽ mỉm cười, lên tiếng hỏi:
- Có danh sách hành khách không?
Phong Tuyết Quân rút ra hai tờ giấy từ giữa văn kiện, thờ ơ đáp lại:
- Danh sách đương nhiên là có, chẳng lẽ anh nhìn chữ ra được gì à?
Sở Thiên đón lấy hai tờ danh sách ngồi xem kỹ lưỡng, không thèm ngẩng đầu lên nói:
- Tổ trưởng Phong, đến tận bây giờ mà cô vẫn còn bận tâm, chẳng lẽ lúc nãy là nụ hôn đầu của cô?
Phong Tuyết Quân trở nên lúng túng, với lấy chiếc cốc giấy bên cạnh ném về phía Sở thiên, vốn tưởng rằng hắn sẽ dễ dàng né được, ai ngờ ánh mắt hắn vẫn chú mục vào tờ danh sách, chiếc cốc vừa vặn rơi trúng hắn, nước đổ ướt hết người, Phong Tuyết Quân còn chưa kịp nói xin lỗi thì đã nghe thấy tiếng kêu thất kinh của Sở Thiên:
- Á?
Trong mắt Phong Tuyết Quân lộ ra vẻ áy náy, vội vàng tiến đến giúp hắn lau khô.
Nào ngờ, Sở Thiên đột ngột ôm chầm lấy cô, lại nhiệt tình hôn thật sâu, mạnh mẽ hơn lúc nãy gấp mấy lần, khiến Phong Tuyết Quân cảm thấy như ngột thở, một lúc sau Sở Thiên mới buông lỏng cô ra, không đợi cô phát hoả liền giáng đòn phủ đầu trước:
- Tổ trường Phong, tôi đã biết mục tiêu của bọn chúng rồi, không ngờ là người đó lại đang ở Trịnh Châu.
Phong Tuyết Quân lập tức chuyển hướng chú ý, buột miệng hỏi:
Sở Thiên không đáp lại câu hỏi của cô, suy nghĩ nhanh nhạy nói:
- Hiện giờ không kịp nói nhiều với cô. Tổ trưởng Phong, phiền cô lập tức sai người xem xét cuộn băng video, xem xem cái tên Mạt Nhĩ Vô Mang này có lên máy bay hay không, nếu như tôi đoán không nhầm, thì mục tiêu của kẻ cho nổ máy bay này là anh ta, tôi muốn xác định xem anh ta còn sống hay không trước.
Phong Tuyết Quân mặc dù cảm thấy có chút thần bí, nhưng cũng vẫn gật đầu.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, Sở Thiên nhận được tin tức xác thật, Mạt Nhĩ Vô Mang đã đặt vé máy bay, nhưng lại không lên chuyến bay đó, trên máy quay giám sát cùng với chứng thực thân phận khắp sân bay đều không thấy hình ảnh anh ta xuất hiện, tin tức này khiến Sở Thiên như buông được tảng đá đè nặng trong lòng, tuy chỉ gặp anh ta có vài lần, nhưng hai người lại là bạn sống chết có nhau.
Sở Thiên bưng tách trà nóng hổi, ánh mắt chăm chú tại một điểm, việc tiếp theo tất nhiên là phải tìm được Mạt Nhĩ Vô Mang rồi, tình cảnh của anh ta hiện nay rất nguy hiểm, tên sát thủ ngay cả máy bay cũng dám cho nổ rớt, đoán chắc đã có kế hoạch chặt chẽ để đối phó với Mạt Nhĩ Vô Mang. Anh ta không ngờ có thể tránh được chuyến bay đó, hiện giờ đám sát thủ nhất định là đang tìm kế sách đối phó anh ta.
Sở Thiên nhanh chóng phác ra hình ảnh của Mạt Nhĩ Vô Mang, sau đó nói với Phong Tuyết Quân:
- Tổ trưởng Phong, phiền cô điều động toàn bộ nhân sự đi tìm hành tung của người này. Anh ta là một người vô cùng quan trong, mục tiêu của hung thủ chính là anh ta, nếu như anh ta chết ở Trịnh Châu, vậy thì sẽ một tỷ giáo đồ Ấn Độ oán hận đất nước ta.
Phong Tuyết Quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, người này mạnh đến vậy sao? Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Thiên không giống như đang nói đùa, nên lập tức phái người đi bố trí, còn Sở Thiên cũng móc điện thoại ra, yêu cầu đám người Quang Tử tản người ra, tìm kiếm khắp các phòng trà trong thành phố, tiếp đó lại thúc dục Phương Tình tăng cường truy xét hình xăm phượng hoàng.
Đêm khuya, Phương Tình gửi tư liệu đến cho Sở Thiên.
Đám sát thủ có hình xăm phượng hoàng trên cổ, hẳn là thuộc tổ chức sát thủ Hồng Nhật của Châu Á, người sáng lập ra tổ chức này là một người phụ nữ Trung Quốc, tuổi đã gần bốn mươi. Người này hành tung kỳ dị, khiến người khác không thể nắm bắt, là một thần thoại trong giới sát thủ của Châu Á, những người xuất đa͙σ trong mười năm nay từng gặp qua ả mà còn sống không hơn mười người!
Tổ chức Hồng Nhật do người phụ nữ Thiên triều lãnh đa͙σ này, năng lực sát thủ tốt xấu lẫn lộn, nhưng chính vì số lượng môn đồ liều chết quá nhiều, để hoàn thành nhiệm vụ mà coi thường cái giá phải trả, lớp sau nối tiếp người trước khinh rẻ sống chết, vì thế mà những mục tiêu ám sát của bọn chúng chưa bao giờ thất bại, do đó tổ chức này rất nổi danh trong giới sát thủ.
Tảng sáng, Quang tử truyền tin đến: Người đang ở nɠɵạı ô.
Bóng đêm dần tan biến, phía đông hửng lên ánh triều dương.
nɠɵạı ô Trịnh Châu, nhà trúc Hoa Đào.
Mạt Nhĩ Vô Mang đứng trước cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi trong căn phòng yên ắng, khiến anh ta giống như một pho tượng hoàn hảo không tỳ vết, thần thái thiên tư chỉ có thể dùng bốn chứ “Phàm trần thoát tục” để hình dung. Sở Thiên nhẹ nhàng đẩy cửa đi đến đứng bên cạnh, tâm trí cũng không khỏi bị những đường nét thanh nhã như sơn xuyên linh động của anh ta cuốn hút sâu sắc.
Không khí sáng sớm đặc biệt trong lành, mùi bùn đất cùng hương hoa thoang thoảng len lỏi trong phòng, Mạt Nhĩ Vô Mang chăm chú ngắm nhìn những cánh bướm đang bay lượn trong hoa viên ngoài cửa sổ, dường như hoàn toàn không biết đến sự hiện diện của Sở Thiên. Trên người anh ta mặc một bộ đồ màu trắng, hai tay chắp sau lưng, sắc mặt trắng nhạt như mây trời, tràn đầy sức sống cùng sự dẻo dai của tuổi thanh xuân.
Chỉ cần là nơi anh ta xuất hiện, trần gian lập tức biến thành cõi tiên.
Nhìn thấy anh ta bình yên vô sự, ít nhất lúc này vẫn đang sống sờ sờ ngay trước mắt, Sở Thiên thầm trách mình không nên quấy rầy nơi thanh tịnh của anh ta. Nhưng nhìn thấy tư thái phi phàm kia, vẫn có chút suy tư, không kìm được lên tiếng hỏi:
- Mạt Nhĩ Vô Mang, từ những cánh bướm bên ngoài cửa sổ anh nhìn ra được đa͙σ lý gì?
Mạt Nhĩ Vô Mang nhàn nhạt đáp lại:
- Cậu muốn nghe đáp án nào? Thật hay là giả đây.
Sở Thiên thoáng kinh ngạc, cười nói:
- Cả hai đều cực kỳ muốn nghe, càng hy vọng anh có thể giải đáp tại sao đáp án cũng có thật giả khác nhau.
Khẽ xoay người lại, ánh mắt Mạt Nhĩ Vô Mang hiện lên vẻ thâm thuý sâu xa, chuyển động lên xuống theo từng cánh bướm nhấp nhô, một lúc lâu sau mới quay đầu trả lời Sở Thiên:
- Đáp án thực sự là tôi không hề có ý định tìm kiếm đa͙σ lý gì trên những con bướm kia, bởi vì bản thân sự tồn tại của bọn chúng đã là chí lý.