Tên chủ hàng trợn mắt há hốc mồm nhìn bọn chúng, không biết tại sao bọn chúng lại bỏ chạy nhanh như vậy.
Mấy chiếc se cảnh sát cuối cùng cũng tới, Sở Thiên đứng nhìn mấy vị cảnh sát áp giải tên chủ hàng lên xe, khẽ vươn vai cười nói:
- tưTổ trưởng Phong, mấy tên mua bán c4 cũng tìm được cho cô rồi, những việc còn lại thì để cho cô tiến hành đấy, đêm cũng khuya rồi, tôi cũng phải về đi ngủ đây, cô cũng không thể bắt tôi thức suốt đêm với cô được.
Phong Tuyết Quân đảo mắt vài vòng, Sở Thiên đúng thật chính là Gia Cát Lượng, không chỉ phân tích mọi chuyện chuẩn xác, mà còn có thể cung cấp những tin tình báo giá trị, nếu không thì tên trùm của vụ mua bán c4 này không biết đến bao giờ mới dụ được ra. Quan trọng hơn chính là, hắn có thể dọa lui bọn phần tử hắc bang, có thể thấy lực lượng của người này rất hùng mạnh.
Đối với nhân tài có giá trị như vậy, cô đương nhiên sẽ không chịu buông tay, vì thế khẽ ưỡn ngực lên kề sát vào người Sở Thiên, khoác chặt tay hắn, tinh nghịch cười nói:
- Người như hoa như ngọc như tôi đây còn không sợ thức đêm, anh thì có là gì? Nói cho anh biết, vụ án này còn chưa phá xong, tôi sẽ không thả cho anh về đâu.
Sở Thiên có chút bất đắc dĩ, cũng hùa theo nói:
- Không về cũng được, nhưng sau khi phá án xong phải bầu bạn với tôi nửa đêm.
Phong Tuyết Quân khẽ biến sắc, không chịu lép về nhìn chằm chằm vào ánh mắt đùa cợt của Sở Thiên, hung dữ nói:
- Cái thằng nhóc thối này, học cái gì không học, toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu xa, có phải là muốn tôi còng tay anh đưa đến trại cải tạo thanh thiếu niên không? Ngay cả chị đây mà cũng muốn lợi dụng, chán sống à!
Sở Thiên ngước đầu lên, thản nhiên nói:
- Nếu không được thì thôi! Tôi về đi ngủ!
Phong Tuyết Quân thấy hắn dở trò con nít, dở khóc dở cười nói:
- Thằng nhóc này, anh có biết thế nào gọi là lễ nghi liêm sỉ không?
Sau đó thấy bộ dạng phụng phịu của Sở Thiên, tiếp tục đùa dai đáp lại:
- Nhóc con, nếu như anh có thể phá án trong vòng ba ngày, đồng thời bắt được tội phạm, chị đây sẽ theo.
Tuy hiện giờ có chút manh mối hữu dụng, nhưng tuyến lộ dây dưa còn rất dài, muốn trong vòng ba ngày phá án chắc chắn cực kỳ khó khăn, còn muốn bắt được bọn tội phạm không biết có còn ở lại Trịnh Châu hay không thì lại càng không phải là chuyện một sớm một chiều, nếu như nửa tháng mười ngày có thể đạt được hiệu quả, thì đã có thể trở thành thần phá án trong lịch sử của Trịnh Châu rồi.
Sở Thiên biết cô đang muốn làm khó mình, vỗn dĩ không có ý trêu đùa lại lập tức trở nên hăng hái thích thú, ngửi mùi hương trên cơ thể Phong Tuyết Quân, quyết định kích động cô, vì thế giả bộ nghiêm túc, trịnh trọng đáp lại:
- Được, Tổ trưởng Phong, chúng ta quyết định rồi nhé, chỉ cần cô trợ giúp tôi, trong vòng ba ngày, vụ án nhất định sẽ phá được.
Phong Tuyết Quân trong lòng hơi bối rối, nhưng vẫn gật đầu.
Trong phòng thẩm vấn, ánh đèn sáng trưng.
Phong Tuyết Quân nhìn chằm chằm vào tên chủ hàng, quát lên:
- Họ tên?
Tên chủ hàng yếu ớt đáp lại:
- Lý Đông Thăng, thường gọi là anh Thăng!
Phong Tuyết Quân tiếp tục truy hỏi:
- Nghề nghiệp?
Lý Đông Thăng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu trả lời:
- Hộ cá thể?
Sở Thiên chán nản thở ra mấy hơi, không chút khách khí chen ngang mấy câu hỏi thường lệ của Phong Tuyết Quân, bưng tách trà mới pha, bước đến trước mặt Lý Đông Thăng hỏi:
- Lý Đông Thăng, anh Thăng, chúng tôi không vòng vo nữa, mọi người thoải mái chút nhé. Nói, mười ngày trước anh có phải là đã giao dịch c4 với người ta?
Phong Tuyết Quân có chút kinh ngạc, Sở Thiên tại sao lại biết rõ như vậy? Đến đây cô mới nghĩ lại một vấn đề càng quan trọng hơn, không có bất kỳ một chứng cớ nào chứng tỏ Lý Đông Thăng là người giao dịch c4, đều là Sở Thiên khi ở cửa hàng đột nhiên nói ra, khiến Lý Đông Thăng chạy bán sống bán chết, còn mình cũng vội vàng theo sát đuổi bắt gã.
Quả nhiên, Lý Đông Thăng lắc đầu, kiên quyết phủ nhận:
- Không phải, cái gì mà c4?
Phong Tuyết Quân thiếu kiên nhẫn hỏi:
- Vậy anh bỏ chạy làm cái gì?
Lý Đông Thăng khẽ thở phào, vội vàng đáp lại:
- Tưởng là mấy người đến đòi nợ, chạy theo phản xạ có điều kiện.
Sở Thiên phất tay ngăn lời Phong Tuyết Quân, nếu như còn để cô hỏi mò thì sẽ công toi mất, hắn vội quay đầu lại hỏi:
- Lý Đông Thăng, đừng có giả ngây giả ngốc nữa, tôi có chứng cứ có thể xác nhận anh đã giao dịch nửa cân c4, tôi nói cho anh biết, có người dùng c4 gây nổ trên một chuyến bay, anh tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không anh chết chắc rồi.
Thân thể béo núc của Lý Đông Thăng khẽ rung lên, đáp lại càng kiên quyết hơn:
- Tôi thật sự không làm.
Sở Thiên uống mấy hớp trà, từ từ nói:
- Được, tôi tin anh không làm, vậy thì tôi sẽ tố cáo anh làm nổ chuyến bay 108, dù sao vụ án này của chúng tôi cũng không phá được, muốn tìm một kẻ chết thay. Tôi thấy anh rất phù hợp, đừng nói oan uổng với tôi, tôi rất thích những người oan uổng, Tổ trưởng Phong, khép án đi.
Phong Tuyết Quân chần chờ giây lát, nhìn thấy ánh mắt của Sở Thiên, gật đầu nói:
- Được!
Lý Đông Thăng lập tức trợn tròn mắt.
Sở Thiên đảo mắt mấy vòng, suy nghĩ cặn kẽ nói:
- Lên đến tòa án sẽ cần có chứng cứ, động cơ phạm tội, chúng tôi sẽ tố cáo anh vì muốn vơ vét tiền tài của chính phủ nên mới cài sẵn thuốc nổ lên chuyến bay 108. Nhân chứng chính là đám người Lạn Quỷ, còn vật chứng, chính là ba cân c4 tìm thấy trong nhà anh ta, nếu nhà anh ta chưa có c4, chúng tôi sẽ bỏ vài cân vào đó trước.
Phong Tuyết Quân ngơ ngẩn, thằng nhóc này cũng rất biết vu cáo hãm hại người khác đấy.
Lý Đông Thăng vội vàng ngẩng đầu, la lớn lên:
- Các người là lũ khốn nạn, chúng mày vu váo hãm hại tôi!
Sở Thiên lại đi đến trước mặt gã, cười nói úp mở:
- Vu cáo hãm hại là thủ đoạn rất bình thường cũng rất cần thiết, ban đầu định cho anh tội danh cung cấp c4 phi pháp, kết quả anh cứ không chịu thừa nhận, vậy thì hết cách rồi, chúng tôi không bắt được tên làm nổ máy bay, đành phải đổ lên người anh thôi, hy vọng kiếp sau anh làm người cẩn thận chút.
Lý Đông Thăng có phần suy sụp, hét lên như bị bệnh tâm thần:
- Tôi muốn kháng án.
Sở Thiên bật cười ha hả, đi đến trước mặt gã nhìn chằm chằm vào ánh mắt tức giận, thản nhiên đáp lại:
- Xin lỗi, anh không có cơ hội kháng án, tôi nói cho anh biết, anh sẽ không sống được đến ngày mai đâu, tối nay anh sẽ lén đoạt súng của cảnh sát, ý đồ vượt ngục, sau đó bị một viên cảnh sát anh dũng của chúng tôi bắn hạ ngay tại chỗ.
Phong Tuyết Quân cùng mấy người cấp dưới ngơ ngác nhìn nhau, may là người này không phải người nhà nước, nếu không thật đúng là có thể danh chính ngôn thuận hại chết không ít người, đồng thời trong lòng bọn họ cũng có chút xấu hổ, những gì Sở Thiên nói đều là một hiện thực cá biệt tồn tại trong cơ cấu chấp pháp, nếu không thì hắn đã không mạnh miệng mà nói ra như vậy.
Lý Đông Thăng trở nên vô cùng đau khổ, sau khi bị bắt những người phạm tội hoàn toàn không sợ tiếp xúc với cảnh sát, bởi vì bản thân là tội phạm vẫn có rất nhiều quyền lợi có thể sử dụng, thậm chí có thể dựa vào lỗ hổng trong pháp luật để thoát thân, nhưng Sở Thiên rõ ràng không giảng đa͙σ lý, chỉ biết làm theo ý mình, điều này khiến gã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Đây thì là cảnh sát cái nỗi gì, đất nước này có còn là xã hội pháp trị hay không?
Lý Đông Thăng nhìn thấy Sở Thiên quay người rời đi, cảm thấy cơ thể như dần bị hút hết sức sống, vội buột miệng hô:
- Tôi nói, tôi nói! Mười ngày trước, tôi có làm một vụ mua bán c4, bên mua là hai người trẻ tuổi, dùng hai mươi vạn mua của tôi nửa cân, tôi tham tiền nên liền bán cho bọn chúng, tôi không ngờ là bọn chúng lại đem đi cho nổ máy bay.
Người trẻ tuổi? Sở Thiên có chút kinh ngạc, vội hỏi:
- Bọn họ có đặc điểm gì?
Lý Đông thăng không dám chậm trễ, lên tiếng đáp:
- Chiều cao trung bình, mặt mũi cũng rất phổ biến, nhưng mà toàn thân toát lên vẻ âm u lạnh lẽo.
Âm u lạnh lẽo? Sở Thiên dường như đã có chút liên tưởng.
Đột nhiên, Lý Đông Thăng như nhớ ra điều gì, quên cả đau hét lên:
- Đúng rồi, bọn chúng còn có một hình xăm ở trên cổ, là chỉ chim phượng hoàng, tôi lúc đó còn thắc mắc bọn họ xăm ở trên cổ không thấy đau sao? Bởi vì ngày trước tôi muốn ra vẻ ta đây, nên cũng xăm hình rồng đen ở trên cánh tay, ai ngờ đau gần chết.
Hình chim phượng hoàng? Sở Thiên trở nên kinh ngạc.
Ngay sau đó Sở Thiên lại hỏi thêm một số vấn đề mấu chốt, đều không có đột phá mang tính thực chất, nhưng đối với Sở Thiên mà nói, biết được hình xăm phượng hoàng đã là đủ rồi, đồng thời cũng thầm nghĩ không biết tình hình điều tra của bọn Phương Tình như thế nào? Mạt Nhĩ Vô Mang, chặn giết người trong mưa, làm nổ chuyến bay, bên trong mấy vụ việc này không biết có liên hệ gì không.
Sở Thiên cảm thấy có chút không yên lòng, liền giao Lý Đông Thăng cho đám người Phong Tuyết Quân xử lý, còn mình kéo lê cơ thể mệt mỏi bước vào phòng họp, ngồi xuống ghế sô pha uống mấy hớp trà, Phong Tuyết Quân rất nhanh cũng tiến vào, bước đến bên cạnh Sở Thiên ngồi xuống, lo lắng hỏi:
- Sở Thiên, lời khai chúng ta lấy được có phạm pháp không?
Sở Thiên biết được lo lắng của cô, e sợ ngày nào đó Lý Đông Thăng sẽ khiếu tố lên cấp trên, nói toàn bộ lời khai của hôm nay đều là do bọn họ vu cáo hãm hại, đến lúc đó rất có khả năng sẽ khiến Lý Đông Thăng thoát thân, thậm chí còn khiến bọn Phong Tuyết Quân gặp phải phiền phức.
Kể cả là khi bọn họ đã thật sự phá được vụ án máy bay phát nổ và bắt được tên thủ phạm chính.