Sắc mặt Đường Vinh hiện lên vẻ thê lương, tâm lực tiều tụy hiện lên rất rõ.
Nhưng anh ta lập tức lấy lại được bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Mặc dù kinh động Trung ương, nhưng cửa ải thật sự lại ở Chính quyền địa phương, đòn chủ lực là thông tin đầu tư của các thương nhân Đông Nam Á, khiến thành phố Trịnh Châu mỗi năm lại bớt đi mấy trăm triệu thu nhập, những ông lớn địa phương này hận không thể chết trong kiêu ngạo ngay lúc này, vận may trên đầu đè bẹp bọn họ.
Khương Trung không nói gì, trong lòng ông ta hiểu rõ, cho dù cấp trên có người chèn ép chính quyền địa phương, nhưng tổn thất vẫn hiển hiện ra đấy, nếu như Trung ương không trợ cấp cho chính quyền địa phương, vậy thì có lo lắng chèn ép nữa cũng không đủ, hơn nữa khiến Trung ương thanh toán vì sự lỗ mãng của Đường Thiên Ngạo, đây là việc hoàn toàn không thể có.
Khương Trung dường như nhớ ra cái gì, liền mở miệng nói:
- Liệt Dực thì thế nào?
Nửa cốc cà phê uống cạn, tinh thần của Đường Vinh khôi phục vài phần:
- Liệt Dực vì đổi lấy mạng rời xa Đường Môn, đã làm cho tôi rất buồn, bây giờ lại muốn cậu ta đi trừ khử Đường Môn, càng khiến tôi đau lòng hơn, đáng tiếc tôi cũng chẳng còn cách nào, nếu như không thanh minh đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta, thảm án Diệp gia sẽ kéo đến bên người Đường gia.
Khương Trung trầm tư một lát, chậm rãi nói:
- Sở Thiên thật độc ác!
Đường Vinh đang nói, bỗng nhiên có thân tín gõ cửa tiến vào, cung kính nói:
- Thiếu chủ, Đường chủ Phương đã trở lại!
Trên mặt Đường Vinh và Khương Trung đều lộ ra vẻ vui mừng, điều này chỉ sợ là tin tức tốt trong số các tin tức xấu, Phương Tuấn vô cớ mất liên lạc vài ngày, khiến Đường Vinh cũng cho rằng anh ta bị Sở Thiên phái người đến ám sát rồi, dù sao thì vết xe đổ của Khương Trung vẫn còn đấy, vì thế vội vàng đứng lên nói:
- Mau mời, mau mời anh ta vào.
Thân tín vội vâng mệnh đi.
Sau một lát, Phương Tuấn đầu trọc tiến vào, vẫn chưa mở miệng nói đã quỳ xuống, hướng tới Đường Vinh bạt lỗ tai tự trách:
- Thiếu chủ, Phương Tuấn bất tài, không chỉ làm mất đi thế cục tốt đẹp của Trịnh Châu, còn khiến thiếu gia thân chốn lao tù, hơn ngàn bang chúng cũng bị cảnh sát điều tra bắt giam, Phương Tuấn thấy hổ thẹn quá.
Đường Vinh vội đưa tay ra đỡ anh ta lên, trấn an nói:
- Đường chủ Phương nói lời gì thế? Cậu có thể sống quay trở về đã là thắng lợi lớn nhất rồi, Thiên Ngạo tự mình lỗ mãng kích động liên lụy anh em, bị nhốt trong nhà lao chính là trừng phạt đích đáng cho nó, việc đã qua thì cho nó qua đi. Đến đây, ngồi đi, tôi vừa lúc có việc tốt muốn thỉnh giáo cậu đây.
Khương Trung tán thành cái nhìn của Đường Vinh, quả thật là phong độ tướng soái, biết thủ hạ của mình uể oải mất hết tự tin, mà sự tự tin này không ai qua được bằng cách cho anh ta trực tiếp tham dự trợ giúp việc, khiến anh ta cảm thấy mình không bị ruồng bỏ. Quả nhiên, Phương Tuấn cảm kích rơi nước mắt đứng lên, kiên nghị trả lời:
- Thiếu chủ, cảm ơn anh!
Đường Vinh không hỏi tung tích mấy ngày nay của anh ta, mà chỉ lên tấm bản đồ trên tường, chỉ vào Vũ Hán, Trùng Khánh và Thành Đô, bình tĩnh nói:
- Đường chủ Phương, Sở Thiên sau khi đoạt lại Trịnh Châu, liền lấy Soái quân Chiết Giang làm chủ lực, sáu nghìn người phân thành ba đường hướng vào ba mảnh đất, khí thế hùng mạnh. Có thể có kế phá không?
Phương Tuấn nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ, anh ta là người quản lý sự vụ, đương nhiên biết binh lực đất Vũ Hán, cho nên sau khi lướt qua vào lần, chầm chậm nói:
- Căn cứ nhân sự mà nói, người của ta ở ba đường khẩu đều nhiều hơn Soái quân, cho nên chém giết cũng không ở thế hạ phong; thậm chí còn có ưu thế tiếp tế.
Đường Vinh gật đầu, khích lệ nói:
- Nói tiếp đi!
Phương Tuấn bưng cốc cà phê trên bàn uống mấy hớp, sau đó bổ sung nói:
- Căn cứ theo tình trạng mà nói, chúng ta là nghỉ ngơi dưỡng sức, Soái quân là chạy đường dài thật nhanh, cho nên bang chúng Đường Môn chiếm ưu thế về thể lực hơn. Thứ duy nhất thua Soái quân chính là khí thế, Sở Thiên thắng liên tiếp hai trận, tướng sĩ đồng lòng, Soái quân khí thế hừng hực.
- Xem ra trận này đánh được!
Đường Vinh hơi mỉm cười, thản nhiên nói:
- Thấy cậu phân tích như vậy, trong lòng tôi cũng rõ lên nhiều phần rồi. Cậu không biết, mấy ngày nay, mỗi đường khẩu đều tố khổ với tôi, yêu cầu tôi phái trợ giúp qua, tôi vẫn cho rằng bọn họ không chống nổi nữa rồi, nguy cơ tiêu diệt đến nơi rồi.
Phương Tuấn cười theo, có phần tâm đắc nói:
- Những Đường chủ này đều là kẻ dối trá, hận không thể khuếch đại quân tình để chiếm lợi, nếu như chúng ta cho người trợ giúp vật tưcho bọn họ, đánh thắng Soái quân chính là công lao của mình, nếu đánh thua, sẽ nói dối rằng ngay cả trợ giúp của thiếu chủ cũng vô dụng, huống chi đám ô hợp bọn họ?
Đường Vinh cười ha ha lên, khen:
- Sâu sắc!
Phương Tuấn có chút cô đơn, nhẹ nhàng thở dài nói:
- Cho nên đối phó bọn họ, tất yếu phải cứng rắn nói cho bọn họ biết tự sinh tự diệt, như vậy bọn họ mới mang tính mạng ra đấu, lấy gia sản ra đấu. Dù sao cái mất đi chính là địa bàn của bọn họ, cũng là lợi ích của bọn họ, chỉ có như vậy mới kiên định lòng của bọn họ.
Đường Vinh thoáng chút suy tư, thản nhiên nói:
- Sau đó thì sao?
Phương Tuấn trong lòng sớm đã có phương án, thế là nói thẳng ra:
- Đợi hai bên ở trạng thái giằng co nhau, chúng ta điều động hai nghìn quân tinh nhuệ cắt đứt đường lui của Soái quân Thành Đô, cùng Đường Môn địa phương hợp vây lại, tin chắc rằng có thể thu được thắng lợi lớn hoàn toàn. Chỉ cần Thành Đô thắng rồi, Soái quân ở hai nơi còn lại nhất định rút lui khỏi, cục diện nguy hiểm có thể hóa giải.
Đường Vinh gật đầu tán thành, đáp lại nói:
- Cứ làm như vậy đi!
Khương Trung thấy chính sự đã xong, bỗng nhiên thốt ra:
- Đường chủ Phương, cậu mấy ngày mất tích, thiếu chủ như sống không được yên, sợ cậu dẫm vào bước chân của tôi.
Phương Tuấn biết ông ta muốn hỏi hành tung mấy ngày qua của mình, cười ngượng trả lời:
- Thật đúng là thiếu chút nữa bị Soái quân chặn rồi, tôi dẫn theo mấy chục anh em nấp vào cứ điểm cuối cùng thì thu được tin tức nội bộ bên cảnh sát, nói cảnh sát đánh về phía cứ điểm, lúc tôi muốn thông báo mọi người thì đã quá muộn rồi.
- Cảnh sát đều xông vào đến tận cửa, tôi chỉ có thể trốn thoát từ cửa ngầm phòng vệ sinh, sau đó tìm khách sạn nhỏ hẻo lánh để tránh hai ngày, muốn trở về Thâm Quyến lại không có phương tiện giao thông nào, ga tàu, bến xe, sân bay đều là địa bàn kiểm tra của cảnh sát và Soái quân, rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể chạy sang Trịnh Châu.
- Đi Trịnh Châu?
Đường Vinh và Khương Trung đều kinh ngạc giật mình.
Phương Tuấn buồn bã gật đầu, trong lòng có chút sợ hãi nói:
- Đúng, trốn trốn tránh tránh, hao tốn thời gian mấy này mới thoát ra khỏi Trịnh Châu, mặc dù vất vả một chút, nhưng ít nhất còn có thể sống mà trở về, chỉ nghĩ các anh em bị giam trong nhà giam, trong lòng tôi luôn hổ thẹn, hy vọng bọn họ có thể sống tốt.
Đường Vinh vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói:
- Không phải suy nghĩ quá nhiều!
Phương Tuấn thở ra mấy hơi hờn rỗi, ánh mắt hiện lên sắc bén.
Anh ta phải đi làm chuyện, khiến Sở Thiên việc gặp đại loạn.
Đối phó lọai người như Sở Thiên, phải có đầu óc nhạy bén mới thành công.
Ma ao, sòng bạc lâm thời của Diệp gia.
Diệp Độc Túy kinh ngạc nhìn Liệt Dực, ông ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được Liệtt Dự vào thế nào, trong ngoài có hơn 30 mươi tên cảnh sát cầm súng, hơn 50 vệ sĩ, cửa còn có hệ thống báo động hông nɠɵạı, chính là ruồi bộ cũng không thể bay vào được, nhưng tên nhóc trước mắt hắn này thế nào xuất hiện trước mặt nhỉ?
Ông ta không kịp nghĩ nhiều, tên ŧıểυ tử này là đến đòi mạng, thế là bình tĩnh hỏi:
- Cậu thật muốn mạng của ta.
Liệt Dực không nói, chỉ gật đầu.
Diệp Độc Túy lộ ra vẻ căm uất, nhìn chằm chằm Liệt Dực như bị mắc chứng tâm thần nói:
- Cậu đã giết ba người nhà Diệp Gia chúng tôi, vẫn không đủ sao? Vì sao muốn diệt hết? Cậu cần bao nhiêu tiền cứ nói, năm nghìn vạn? Tám nghìn vạn? Hay là hai trăm triệu, tôi đều cho ngươi, cái Sở Thiên không thể cho cậu tôi cũng có thể.
Liệt Dực ánh mắt bình tĩnh, tay phải nắm chắc Đường đao, thản nhiên nói:
- Nhiệm vụ của tôi là giết hết năm người Diệp Gia, mà ông vừa tròn là người thứ năm. Ông an tâm, sau khi người chết, sẽ không người nào của Diệp gia bị giết nữa, bọn họ sẽ vì ông mà sống. Về phần tiền, tôi không thích, phụ nữ, cũng không thích!
Diệp Độc Túy tay trái sờ xuống dưới bàn, ông ta muốn lén lút ấn chuông báo động, vì để che dấu hành động của mình, hắn giả bộ thần thái điên cuồng:
- Cậu chính là tên điên, tên điên không rõ đầu đuôi, giết tôi đối với cậu có lợi gì? Sở Thiên có thể cho cậu cái gì? Sau khi giết tôi, cảnh sát sẽ bắt cậu quy án.
Liệt Dực không nói, ánh mắt như dao nhìn chằm chằm Diệp Độc Túy.
Diệp Độc Túy trong lòng run sợ, nhưng vẫn nghiến răng ấn chuông báo động không tiếng, lập tức đem đồ trên mặt bàn ném về hướng Liệt Dực, còn thuận thế cầm lấy súng trong ngăn bàn. Nhưng vẫn chưa giơ lên được, trước mắt đã hiện lên tia sáng trắng bóng, lập tức cảm giác cổ hộng đau nhức, ngay nửa chữ đều không thể phát ra.
Đao quá nhanh rồi! Nhanh đến kinh người.
Máu tươi phụt ra, dưới ánh đèn giống như một chuỗi ngọc đang luyện.
Đỏ đến tươi như vậy, đỏ đến đáng yêu như vậy.
Cũng đúng lúc này, cánh cửa phòng bị phá thông, mười mấy cảnh sát và vệ sĩ xông vào.
Toàn bộ cầm súng hướng về Liệt Dực, nhanh chóng hô: