- Đúng vậy, tôi thanh toán, sự tổn thất của chính quyền địa phương là do tôi gây nên, nếu muốn trung ương trợ cấp thì thật là giống như một câu chuyện cổ tích vậy; muốn Đường Môn vì cứu Đường Thiên Ngạo mà bỏ ra hơn một tỷ không phải là điều không thể, nhưng điều này sẽ khiến cho Đường gia ghét các quan chức địa phương.
Bành Cao Phong chỉ uống rượu mà không nói gì.
Sở Thiên gắp cho ông ta hai miếng thịt cừu rồi từ từ nói thêm:
- Sẽ cực kỳ bất lợi đối với việc thăng chức sau này của Bí thư Bành, dẫu sao thì lực lượng của Đường gia vẫn ở đó, vì vậy tôi thanh toán là hoàn toàn phù hợp. Bí thư Bành, hôm nay mời anh đến không chỉ để uống rượu và nói chuyện, Sở Thiên ta còn muốn làm một vài việc cho địa phương nữa.
Bành Cao Phong mỉm cười và nói:
- Vậy ông em đầu tư bao nhiêu thế?
Sở Thiên giơ hai ngón tay ra mà nhẹ nhàng nói:
- Tôi đã đầu tư hai tỉ vào Trịnh Châu, anh cảm thấy thế nào ?
Bành Cao Phong sững người thốt ra:
- Hai tỉ?
Ông ta không phải chưa gặp qua một nhà đầu tư lớn, nhưng một người trẻ tuổi như Sở Thiên mà lại tùy tiện lấy ra lấy 2 tỉ để đầu tư, điều này quả thực làm cho ông ta vô cùng kinh ngạc, bởi vì là Tô gia bỏ ra hai tỉ để đầu tư cũng là một điều vô cùng khó khăn, khuôn mặt của tên trẻ tuổi kia lại không hề biến sắc, xem ra chính ông ta phải xem xét lại năng lực của hắn rồi.
Sở Thiên biết trong lòng ông ta nghĩ cái gì, uống thêm vài ngụm rượu đợi ông ta hòa hoãn xung đột xong mới thản nhiên nói:
- Bí thư Bành này, hai tỉ này, tôi chuẩn bị bỏ ra năm trăm triệu để đi đầu tư công thương nghiệp, đương nhiên, tôi đầu tư cũng là để kiếm tiền, vì vậy, các chính sách ưu đãi và thủ tục phê duyệt mong Bí thư giúp đỡ nhiều.
Lần này Bành Cao Phong rót rượu cho Sở Thiên, sau khi rót đầy thì cười mà nói:
- Ông em này, chính sách ưu đãi thì không vấn đề gì, dù sao cũng là hai bên cùng có lợi, chỉ cần phát triển được kinh tế địa phương, như thế chuyện gì cũng dễ nói, đúng rồi, còn dư 1,5 tỉ , cậu định làm gì ?
Sở Thiên thở ra vài hơi, thản nhiên nói:
- Tôi nghe nói Ủy ban nhân dân thành phố đang muốn xây dựng cầu tại Trịnh Châu, để thúc đẩy kinh tế khu vực Bắc – Nam, tiếc rằng trung tâm tài chính đang trong trạng thái căng thẳng, bởi vậy đòi hỏi chính quyền địa phương phải tự giải quyết, nào biết tài chính của các Tỉnh ủy cũng không dễ dàng gì, thế nên kế hoạch cứ bị kéo đi kéo lại .
Mí mắt Bành Cao Phong nhẹ hếch lên, thốt ra:
- Cậu muốn tài trợ?
Sở Thiên uống xong cốc rượu rồi nhẹ nhàng nói :
- Đúng thế, toàn bộ 1,5 tỉ là để tài trợ cho Ủy ban nhân dân Tỉnh xây dựng cầu ở Trịnh Châu, khoản tiền này không cần Ủy ban nhân dân Tỉnh hoàn trả, chỉ cần sau khi xây xong cây cầu lớn này, Soái quân sẽ thu phí trong năm năm, năm năm sau, cây cầu này sẽ thuộc về chính quyền địa phương. Anh thấy thế nào?
Tuyệt! nội tâm Bành Cao Phong tán thành, đây quả thực là hai bên cùng có lợi, chính quyền địa phương không tốn lấy một xu mà xây xong cây cầu với thành tích xuất sắc, Soái quân cũng có thể thu phí trong năm năm, thu nhập trong năm năm tuyệt đối vượt qua 1,5 tỷ, các nhà tài trợ còn có thể có được danh tiếng lớn nữa, điều này thật không đơn giản.
Hai chén rượu được giơ lên, chạm vào nhau thật mạnh.
Sau khi uống xong rượu, trong lòng Sở Thiên như buông được một tảng đá lớn, tin rằng mình bỏ ra hai tỉ là có thể có triển vọng, ít nhất là làm cho các quan chức địa phương không phải vì bị mất đầu tư mà trút giận lên Soái quân, tuy rằng hiện tại mũi nhọn đang hướng về phía Đường Môn, nhưng chỉ cần tỉnh táo trở lại thì những người Thành ủy sẽ biết là do Soái quân tạo ra.
Italy, nắng đẹp.
Thù giết người thân, hận bị cướp vợ, mối thù không đội trời chung!
Thất bại sau cuộc hôn nhân đó, Diệp Phi nghe lời bố liền đến Italy, quản lý sòng bạc danh nghĩa Diệp gia, nhưng thân đang ở nơi đất khách quê người để giải sầu, nhưng trong đầu gã giống như một đoạn phim được phát đi phát nhiều lần, từng đoạn từng đoạn bị mất nhanh chóng, hoa vũ tung ta rơi lả tả, người khoác chiếc váy cưới trắng của Hoắc Vô Túy.
Khi gã đưa tay ra để chạm vào thì khoảng cách bỗng dưng biến mất, bóng dáng vui vẻ ấy, giống như một con nai trốn thoát ra khỏi cái nhà tù, tươi cười một cách rạng rỡ, càng giống như một cảnh tái sinh vậy, cảnh này đối với Diệp Phi mà nói, như có hàng ngàn con rắn đang cắn trái tim đau khổ, nếu như không có sự thù hận chống đỡ gã thì gã sẽ tình nguyện chết đi.
Làm một thằng đàn ông, từ nhỏ đến lớn mọi việc đều thuận lợi, được mọi người khen ngợi, được coi là người con trai nối nghiệp giỏi giang của dòng họ, thất bại và nỗi nhục như vậy là điều khó vượt qua nhất thế gian, bởi vậy biến cố của hôn lễ khiến gã trở thành nhân vật chính nổi tiếng của câu truyện cười, mọi ánh mắt nhìn gã đều là sự thương hại, sự chế giễu, sự cười cợt trên nỗi đau của người khác.
Ở Italy mấy ngày nay, Diệp Phi như muốn phát điên, may mà cha không ngừng nói với gã, Đường Môn đánh tơi tả Soái quân, hơn nữa Diệp gia thuê hai trăm cao thủ đến để đối phó với Sở Thiên, tin rằng rất nhanh có thể vì Diệp gia, cũng như vì gã mà trút cơn giận, điều này mới làm cho Diệp Phi thoải mái một chút.
Nhưng, xế chiều hôm nay, gã nhận được một cuộc điện thoại đau lòng, đó là cha gã gọi đến nhắc nhở phải cẩn thận, hiện nay Sở Thiên đang điên cuồng trả thù Diệp Gia, chú hai, anh tư, Diệp Tuyết cùng hơn 60 vệ sĩ đều bị sát thủ của Sở Thiên giết chết, hiện giờ không ai biết Sở Thiên có dừng lại hay không.
Phải trả thù, phải trả thù!
Diệp Phi hung tợn phun ra hai vòng khói, nhưng cũng biết cũng có những khó khăn đáng kể, trước đến không kể tới thế lực to lớn của Soái quân, riêng thế lực của riêng Sở Thiên cũng không thể xem nhẹ được, bởi vậy, nhất định phải tìm được những tên sát thủ hàng đầu, như vậy mới ít nhiều nắm được phần thắng, nhưng vấn đề cũng tới, bản thân đi đâu để tìm cao thủ đây?
Nghĩ đến đây, mắt gã bỗng nhiên sáng lên, gã nghĩ tới những người khách quen trong sòng bài , một tên trung niên Roosevelt thường xuyên nán lại ở sòng bạc, có lần lúc rời đi ông ta có bỏ quên cái vali đen và Diệp Phi đã giúp ông ta ta cất đi, đợi hôm sau đem cái vali đó trả cho ông ta.
Roosevelt lấy lại được chiếc vali bị mất, cảm kích nói với gã :
- Người trẻ tuổi, cảm ơn cậu, cậu là một người tốt bụng, cậu đã giúp tôi một việc lớn như này, từ đáy lòng ta xin cảm ơn, sau này nếu như có chuyện gì mà không giải quyết được, chỉ cần cậu nói, dù là giết người hay phóng hỏa đều không thành vấn đề.
Diệp Phi chỉ cười, không hứa hẹn nhưng cũng nhận lấy danh thiếp của ông ta, sau này mới biết được trong cái vali đen kia là năm triệu đô la Mỹ, sau này lại được biết Roosevelt là một tên Mafia người Ý, hơn nữa địa vị không thấp, năm triệu đô la kia là tiền ông ta giao cho tổ chức, bởi vì đánh bài hăng quá mà quên mất.
Diệp Phi dập thuốc lá trên bàn rồi cầm áo khoác đi ra ngoài.
Ngày thứ tám sau sự kiện khách sạn Phong Vân, Sở Thiên chuẩn bị quay về kinh thành, nhưng không có nghĩa là sự cạnh tranh của hai bên đã kết thúc, Sở Thiên thừa dịp chiếm hết ưu thế, không cho Đường Môn thời gian nghỉ ngơi, chỉ thị của Soái quân Giang Chiết công kích Đường Môn, mục tiêu là Vũ Hán, Trùng Khánh, Thành Đô, hắn muốn tiêu diệt tất cả lực lượng lân cận của Đường Môn.
Đường Vinh ra sức nghĩ cách cứu viện cho Đường Thiên Ngạo, căn bản không hề dự liệu Sở Thiên sẽ thừa thắng xông lên, hơn nữa còn dùng 6 nghìn Soái quân tinh nhuệ phân làm 3 đường ,thế nên Đường Vinh bị đánh không kịp trở tay. sau vài hôm, ba nơi của Đường Môn đều bị tổn thất nghiêm trọng, người phụ trách ngày nào cũng gọi điện yêu cầu chi viện.
Biệt thự bờ biển Hoàng Kim, hương cà phê đậm đặc.
Đường Vinh đã uống hết nửa ấm cà phê rồi vậy mà vẫn lộ vẻ u sầu, tuy rằng anh ta biết rõ Vũ Hán và những nơi khác báo cáo tình hình có điều khoa trương, thường nói những tổn thất nhỏ thành một tổn thất lớn, mục đích là muốn có nhiều chi viện và có lợi từ nơi này. Nhưng anh ta cũng hiểu được, nếu bản thân để Sở Thiên tùy ý thì bọn họ sẽ không sống nổi qua mấy tháng.
Khương Trung đẩy chiếc xe lăn đi tới, vẻ mặt tiều tụy nhìn Đường Vinh, trong lòng áy náy, chậm rãi nói:
- Thiếu chủ, đều do Khương Trung vô dụng, lúc trước không giữ được Soái quân ở Hàng Châu nên mới tạo ra tình trạng bị động ngày hôm nay, nếu như lúc đầu tôi khống chế mảnh đất Giang Chiết, hôm nay sẽ không phiền não như thế này.
Đường Vinh cười gượng, bỏ tách cà phê lạnh xuống, vỗ vai ông ta trấn an :
- Tổng quản Khương, chuyện này không liên quan đến ông, loại người mưu ma sảo quyệt như Sở Thiên, cho dù bước đầu có thắng lợi nhưng chưa tiêu diệt hắn hoàn toàn là hắn đủ sống lại, thậm chí sẽ đảo ngược tình hình.
Khương Trung bùi ngùi, thở dài nói:
- Hắn, còn sống chính là thắng lợi!
Đường Vinh đổ đầy tách cà phê, lắc lắc rồi nói:
- Tổng quản Khương cũng không cần nói quá ý chí của hắn, Trịnh Châu tuy rằng thất bại thảm hại nhưng cũng không sao, trận đánh bị chết hơn một nghìn người, hơn 200 cao thủ của Diệp Gia, 800 bang chúng bên ngoài, nhưng tổn thất quân tinh nhuệ lại không quá 300 người.
Khương Trung gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy an ủi mình, ôngta ta tiếp lời của Đường Vinh nói:
- Dù sao Trịnh Châu cũng không phải địa bàn của Đường Môn, bị mất cũng không sao cả, điều đáng lo là sự an nguy của Đường thiếu gia, thương gia Đông Nam Á bị bắn chết cũng đã làm kinh động đến Trung ương. Chỉ sợ không dễ dàng gì để bảo lãnh cho cậu ấy.