- Phi Dương đã không thể trở về được nữa, kính xin thiếu soái thu nhận và giúp đỡ, Phi Dương thật sự sự là vẫn còn trinh tiết, nếu thiếu soái không tin, kiểm tra là sẽ biết ngay.
Trong thiên hạ, ai có thể kháng cự lại được cái này? Kháng cự được lời mời trần trụi này đây?
Nhưng, Sở Thiên vẫn dừng lại rồi đi về phía trước, chắp tay ngồi xuống chiếc khăn tắm rộng rãi, nhìn cơ thể mềm mại mê người của Dương Phi Dương.
- Dương Phi Dương, em vẫn phải đi thôi! Anh không thế giết em, đối với phụ nữ xinh đẹp, anh rốt cuộc vẫn phải mềm lòng, anh cũng đồng ý với em, anh quyết sẽ không giết Đường Thiên Ngạo ở thủ đô, như vậy ngươi có thể ăn nói với Đường gia.
- Anh vì sao không cần em? Là phụ nữ, em luôn tin tưởng mình có thể hấp dẫn tất cả đàn ông, vì sao anh luôn là nɠɵạı lệ, toàn thân trên dưới, chỗ nào của em khiến anh không hài lòng nào?
Sở Thiên lắc đầu, giơ tay giúp cô che thân thể lại, bình tĩnh nói :
- Nếu móng tay của em không diêm dúa như vậy, có lẽ anh cũng muốn em, dù sao bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng khó kháng cự nổi sức hấp dẫn của em, anh không cần em, vì anh phải sống lâu thêm vài ngày nữa.
Dương Phi Dương vuốt bàn tay đầy diêm dúa lên lưng Sở Thiên, nghe được lời Sở Thiên, trong nháy mắt móng tay nghiêng nghiêng xuống dưới lập tức mở ra.
Trên mặt Dương Phi Dương lặng đi, ai oán nhìn Sở Thiên thì thào nói :
- Sở Thiên, anh đúng là một người tốt đáng sợ.
Sở Thiên không nói gì! Hắn cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi!
Dương Phi Dương sau khi nói xong, cầm lấy quần áo trên ghế chậm rãi mặc vào, sau đó nhẹ nhàng nhảy ra ngoài theo cửa sổ, thân thủ nhanh nhẹn như thỏ, ai ngờ vừa mới rơi xuống đất, lại chợt phát hiện xung quanh đã có không ít đệ tử của Soái quân, mấy chục chiếc nỏ lẳng lặng chĩa vào người cô.
Lão Yêu không nói gì cả, nhẹ nhàng phất tay, tất cả anh em Soái quân liền lập tức rời đi.
Dương Phi Dương ánh mắt đầy vẻ phức tạp nhìn lên cửa sổ, cúi đầu rời khỏi hoa viên Tiềm Long, lên tới trên xe, dùng nước tẩy hết độc dược trên móng tay.
Đường Sơn Phong đã nói với cô: Thuốc này gặp máu là chết ngay, khi các người mây mưa với nhau, thừa dịp sơ hở cô có thể dễ dàng đâm móng tay vào bất cứ phần da thịt nào của Sở Thiên, sau đó lại an toàn rời khỏi chốn thị phi, không ai có thể ngăn cản việc Sở Thiên ngủ với phụ nữ đâu.
Nghĩ tới tính kế với người ta, ai biết, hết thảy đều nằm hết trong lòng bàn tay của Sở Thiên.
Dương Phi Dương không khỏi than nhẹ, nhìn trên mặt đất đầy lá cây, ánh mắt mang đầy vẻ cô đơn.
Trong bóng đêm mơ hồ truyền đến tiếng gió đang gào thét, càng nổi bật lên màn đêm tĩnh lặng như chết.
Đêm dài tuy rằng dài đằng đẵng, nhưng trong gió rét luôn dễ dàng tản đi.
Trời cao bị ám bụi dần dần biến thành màu xanh nhạt, bóng tối đã biến mất thay thế bằng ánh ban mai.
Sở Thiên đã tỉnh lại, nhưng lại nằm yên lặng giống như đang đợi mặt trời mới mọc từ phương Đông đang dâng lên.
Sơn trang Bạch Vân, tựa núi kề sông.
Nó giống như đám mây trắng cao ngạo sừng sững ở phía tây thủ đô, cách đó không xa chính là lâm viên xa hoa Viên Minh ngày xưa.
Ai cũng không thể phủ nhận đó là một nơi tốt, đúng như ai cũng không có cách nào coi thường sự đắt tiền của nó, từ mười năm trước, có người dùng giá cao mua cái khu vườn hoang ngày xưa này, rồi biến nó trở thành lâm viên tư nhân độc nhất vô nhị ở thủ đô này, danh tiếng của nó đã vang ra khắp nơi rồi.
Nơi này ai cũng có thể đến tiêu tiền, chỉ cần có xuất thân là người giàu có.
Một đôi đũa bằng gỗ, ba trăm tệ, một ly nước tinh khiết, năm trăm tệ, thậm chí một tờ giấy ăn cũng cần một trăm tệ.
Có thể nói, nơi này thứ để chơi không phải là hào hứng mà là yên lặng.
Nhưng từ khi sơn trang Bạch Vân khai nghiệp cho tới nay, chưa khi nào ít khách, nhật tiến đấu kim không kỳ lạ chút nào!
Kỳ lạ nhất là không ai biết chủ nhân của sơn trang Bạch Vân là thần thánh phương nào.
Thời điểm lúc Sở thiên nhìn thấy Chu Long Kiếm, ông ta đã im lặng ngồi câu cá dưới tán ô, bên cạnh đặt một chiếc bàn nhỏ hình vuông.
Chiếc bàn vuông không chỉ có khăn giấy, đôi đũa, nước tinh khiết, mà còn có vài món ngon mà không biết tên.
Sở Thiên khẽ thở dài, chút đồ này ít nhất cũng mất mấy vạn, người trên đời này, chênh lệch thật quá là lớn.
Chu Long Kiếm nhìn thấy Sở Thiên đi tới, nhẹ nhàng vẫy tay nhưng không lên tiếng, đột nhiên vẻ mặt vui mừng, tay phải kéo mạnh, con cá khoảng một cân giãy dụa trong nước nhảy lên, bộ dạnh vui sướиɠ khiến Chu Long Kiếm lộ ra vẻ vui sướиɠ.
Câu cá, câu cũng không thuần túy là cá, còn phải thu hoạch cả tâm tình.
Sở Thiên dựa vào ghế, thăm dò nhìn sang trong thùng có mấy con cá, nhẹ nhàng cười nói:
- Bộ trưởng Chu, vận số quả là không tồi, nửa ngày công phu đã thu hoạch được như thế, thật sự khâm phục, Sở Thiên ngu dốt, từ nhỏ chưa câu được cá bao giờ, có lẽ là thiếu kiên nhẫn chút.
Chu Long Kếm cười sang sảng, đem sợi dây câu cá cất kỹ, quay đầu nhìn Sở Thiên, nói:
- Thiếu Soái, cậu sao có thể thiếu kiên nhẫn được. Không đủ kiên nhẫn thì làm sao có thể có được địa vị như hôm nay đây. Đợi một thời gian nữa, giới hắc đa͙σ còn không phải là của cậu sao?
Sở Thiên cười khẽ, không để ý đến sự thổi phồng của Chu Long Kếm, thản nhiên nói:
- Bộ trưởng Chu, hẹn tôi đến, sẽ không đơn giản chỉ nói chuyện phiếm câu cá chứ? Tôi thân đang có công sự, mỗi lúc trời tối lại nghĩ vẫn còn có mấy ngàn phần tử khủng bố được trang bị vũ trang đến tận răng, vì thế mà ngủ không yên.
Chu Long Kiếm ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, thầm than ŧıểυ tử này nếu lăn lộn quan trường, tuyệt đối là khối hỏa mầm, “Lời nói rỗng tuếch, hư hư thật thật” đã đạt tới trình độ lô hỏa thần thanh, vì thế chỉ vào chiếc bàn nhỏ hình vuông đầy món ngon nói:
- Thiếu soái, trước tiên hãy thử món ngon của sơn trang Bạch Vân đi.
Sở Thiên cũng không từ chối, dùng thìa gần đấy múc nửa thìa bột phấn viên thịt đặt ở miệng, cần thẩn cắn mấy miếng, lập tức cảm thấy vị trong trẻo thơm ngon, không khỏi khen:
- Đồ ăn ngon! Sở Thiên nếm qua không ít món ngon, nhưng giống như thìa thịt này không thể phân biệt ra được.
Khóe miệng Chu Kiếm Long nở một nụ cười, lại chỉ vào bát canh bên cạnh đầy thịt nói:
- Ăn mấy miếng xem nào.
Sở Thiên nghe lời ăn mấy miếng, khoang miệng lập tức cảm thấy được vị thơm ngon, chảy xuống yết hầu, cả cơ thể đều trở nên vui vẻ.
Chu Long Kiếm tựa hồ đối với những thức ăn này rõ như lòng bàn tay, cười cười nói:
- Đồ Thiếu soái vừa ăn, trước nói lấy thịt của gà con xào, trong trẻo thơm ngon, sau là vây cá, tổ yến, tôm tươi, sò, và hơn mười loại nguyên liệu tạo thành, ngon ngọt lành, cho nên mỗi món đồ ăn đều là sáu nghìn tệ, mỗi ngày còn cung không đủ cầu, phải đặt trước hai ngày mới có để ăn.
Sở Thiên đặt bát và thìa xuống, tuy rằng không biết dụng ý của Chu Long Kếm, nhưng vẫn không khỏi thở dài:
- Ông chủ của sơn trang Bạch Vân thật đúng là tốn không ít tâm tư, bất kể là hoàn cảnh sơn thủy hay là món ngon tú sắc, đều hơn xa mọi nơi tiêu tiền khác. Tôi nghĩ, sang trang Bạch Vân sơn trang dùng bốn chữ “Nhật tiến đấu kim”cũng không đủ để hình dung rồi.
Chu Long Kiếm cũng thả nửa thìa thịt vào trong miệng, sau khi cẩn thận nhai nuốt, đầu đề câu chuyện có chỉ thị, nói:
- Sơn trang Bạch Vân đúng là nằm trên mỏ vàng, Thiếu soái có muốn một nơi “Nhật tiến đấu kim” như sơn trang Bạch Vân này không?
Sở thiên trong lòng sững sờ, chẳng lẽ nào Chu Long Kếm xây lên sơn trang Bạch Vân này để đưa cho mình sao? Nhưng thần sác của hắn không ai có thề nhìn ra, vì thế liền cười nói:
- Sở Thiên tất nhiên là muốn rồi, bất đắc dĩ Soái quân vẫn chưa ổn định, sử dụng tiền để trả thật là không tiện, tôi cũng không thể lấy tiền của các anh em để xây dựng sơn trang Bạch Vân. Nếu Bộ trưởng Chu cho mượn ít tiền, có lẽ tôi sẽ suy xét.
Chu Long Kiếm đặt đôi đũa xuống, cười chắp tay vái Sở Thiên, nói:
- Vậy Chu Long Kiếm xin chúc mừng Thiếu soái trước rồi.
Sở Thiên sững sờ, không rõ ý của Chu Long Kiếm, nói:
- Chúc mừng tôi cái gì?
Chu Long Kiếm đưa tay chỉ vào toàn bộ sơn trang Bạch Vân, xung quanh còn có hoa thơm, núi non bộ, sâu không lường được cười nói:
- Chúc mừng thiếu soái “Nhật tiến đấu kim”. Thiếu soái chẳng lẽ không biết, ngay tại lúc này, cậu đã là chủ nhân của sơn trang Bạch Vân rồi.
Sở Thiên lần nữa lại sửng sốt, lập tức hiểu ngay, hắn trong nháy mắt đã hiểu ra chủ nhân của sơn trang Bạch Vân là ai, lại cười nói:
- Không thể tưởng tượng được, tôi câu cá, lại câu được cả sơn trang Bạch Vân, con cá này dường như quá lớn rồi.
Chu Long Kiếm biết Sở Thiên đã lĩnh ngộ, cầm lên chai nước tinh khiết, nói:
- Con cá này đối với Thiếu soái mà nói, hoàn toàn không lớn, cho nên thiếu soái nhất định phải lấy con cá nhỏ này, Chu Long Kiếm hoàn toàn tin tưởng, Thiếu soái sẽ làm cho nó lớn mạnh hơn. Nào, lấy nước thay rượu!
Sở Thiên cũng cầm chai nước lên, còn không mở miệng, Chu Long Kiếm lại bổ sung vài câu:
- Tuy nhiên, Long Kiếm có một yêu cầu, muốn Thiếu soái đại nhân đại lương, ngàn vạn lần không muốn cùng bọn đa͙σ chích kèn cựa nhau, dù sao Soái quân hiện tại phải lấy quốc sự làm việc chính, chớ để gây thù hằn nhiều!
Sở Thiên trong lòng hiểu rõ, đây là Chu Kiếm Long dùng tiền để bịt mồm mình, giữ bí mật ai là kẻ đánh bạc, đồng thời cũng muốn hắn để cho Đường Thiên Ngạo con đường sống.
Nếu như mình thả Đường Thiên Ngạo, Đường gia không chỉ không hoài nghi Chu Long Kiếm là kẻ đánh bạc, thậm chí sẽ còn cảm kích Chu Long Kiếm từ giữa hòa giải, chủ yếu hơn nữa là, Sở Thiên nhận sơn trang Bạch Vân chứng tỏ bản thân tham dự đặt cược, không sợ chính mình đưa ra yêu sách, nên đây là việc tốt hiếm có, cũng khó trách Chu Long Kiếm đem sơn trang Bạch Vân đưa cho mình.
Sở Thiên ngửa đầu uống xong chai nước, dòng nước ngọt lành theo yết hầu thẳng xuống dạ dày, nhẹ nhàng khoan khoái vui vẻ cả người, sau đó đem cái chén đặt trên bàn. Bản thân vốn dĩ chưa từng nghĩ qua sẽ bán đứng Chu Long Kiếm, cũng không nghĩ qua sẽ giết Đường Thiên Ngạo, tối hôm qua chỉ là muốn bức Chu Long Kiếm cấp cho Soái quân chút điểm hồng, hiện tại mục đích đã đạt tới, cũng không chấp nhất nữa.
Sở Thiên dùng khăn giấy lau sạch miệng, thản nhiên nói:
- Nể mặt Bộ trưởng Chu, tôi tạm tha cho gã, để cho gã sống sót chạy về phía Nam.
Chu Kiếm Long cũng uống hết nước trong chai nước tinh khiết, trong lòng cười mắng: Thật là tên ŧıểυ hồ ly!
Lúc Sở Thiên rời khỏi sơn trang Bạch Vân, vẫn không quên nhìn lại vài lần, trong lòng thầm than: Sơn trang Bạch Vân này đáng giá mấy nghìn vạn?
Nhưng mà Phàm Gian lại nghiêm túc nói với hắn, Tổng tài sản của sơn trang Bạch Vân gần ba trăm triệu, tương lai ít nhất còn có thể kiếm lại vài trăm triệu.
Lúc này, Sở Thiên đã nằm xích đu ở thư phòng, lắc lư nhàn rỗi chuẩn bị sắp xếp “Hành động quét sạch”.
Nghe lời Phàm Gian, Sở Thiên ngăn không được liền ngồi dậy, kinh ngạc nói:
- Đáng tiền vậy sao?
Lần cá độ chia hoa hồng này dường như cũng rất công bằng, một tỷ tư mình chiếm được cũng gần nửa.
Phàm Gian khẽ mỉm cười, không thể tưởng tượng được Thiếu soái đi ra ngoài lại nhặt được đại tiện nghi, lại mảy may không biết giá trị.