Sở Thiên đưa Tô Dung Dung về trường, trên đường vườn trường đã thưa thớt bóng người.
Bởi vì bọn Liễu Yên đều ở đây, Sở Thiên cũng không tiện triền miên với Tô Dung Dung, vẫy tay tạm biệt nhau ngay tại vườn trường.
Đưa mắt nhìn bọn họ an toàn đi vào ký túc xã nữ, Sở Thiên lưu luyến quay người lên xe, văn eo bẻ cổ nghiêng dựa vào chỗ ngồi, nhẹ nhàng hừ hừ hát “Thuyền đánh cá hát muộn”
Không hiểu vì sao, hắn luôn hoài niệm về Bàn Đại Hải quá cố, có lẽ hắn đáng được đối thủ tôn trọng.
Anh Thành đợi Sở Thiên hừ xong, mới mở miệng sợ thiên hạ bất loạn:
- Thiếu soái, Đường Thiên Ngạo kiêu ngạo như vậy, có cần đem người tới bắt cả họ Đường tới, sau đó nhốt vào trung tâm chống khủng bố, dùng thập đại khổ hình của nhà Minh Thanh để tra tấn không?
Phong Vô Tình chưa từng thấy qua thủ đoạn của anh Thành, ngăn không được mà hỏi:
- Lão Thành, cậu cũng hiểu khổ hình?
Anh Thành thấy Phong Vô Tình hỏi, người hưng phấn cả lên, ȶᏂασ ȶᏂασ bất tuyệt nói:
- Đúng thế, từng nghiên cứu qua trong mấy tháng, giống với loại công tử bột Đường Thiên Ngạo này, tùy ý ŧıểυ hình là có thể tra tấn cho nó khóc rống lên, theo tôi thấy, có thể châm kim vào móng tay, sau đó cọ nó trên nền đất cứng.
Khóe miệng Phong Vô Tình hơi cong lên, có lẽ trong lòng đang thầm mắng anh Thành tàn nhẫn.
Sở Thiên nở một nụ cười ở khóe miệng, loại người như anh Thành may mà bị mình khống chế sử dụng, nếu không thì không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi, vì thế tiếp theo chủ đề anh Thành nói lúc trước, thản nhiên nói:
- Không cần, em muốn giết Đường Thiên Ngạo không phải là mục đích, mà là thủ đoạn.
Anh Thành ngẩn cả người, lấy hết cả trí khôn của anh ta ra cũng rất khó hiểu được ý của Sở Thiên, không kìm được bèn hỏi:
- Thiếu soái, không thể đơn giản chút sao?
Sở Thiên mở to mắt, nhẹ nhàng vỗ lên anh Thành, bình tĩnh nói:
- Mục đích của em không phải là Đường gia.
Anh Thành tiếp tục ngây người ra, vắt óc trầm tư suy nghĩ, sau một lát vẫn bất lực, vẫn không hiểu.
Sở Thiên cũng không nói gì nữa, một lần nữa dựa vào chỗ ngồi, trong lòng thầm than: Trong vòng hai ngày Chu Long Kiếm nhất định sẽ tới tìm mình!
Mục đích chính không phải là Đường gia mà là Chu gia! Nói một cách chính xác thì chính là một tỷ tư kia.
Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, xe vừa tiến vào hoa viên Tiềm Long điện thoại của Sở Thiên liền vang lên, cầm lên nhìn kỹ, đúng như hắn sở liệu, Chu Long Kiếm.
Sở Thiên ấn điện thoại, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:
- Bộ trưởng Chu, đêm khuya thanh vắng, có điều gì chỉ giáo?
Chu Long Kiếm cười vài tiếng sang sảng, nói giọng vất vả:
- Thiếu soái quả nhiên chưa ngủ, hình như vẫn còn hoạt động.
Sở Thiên biết ông ta đang ám chỉ những gì, nhưng làm bộ không biết, nói:
- Dốc sức vì nước, tự nhiên muốn hao tổn tâm trí suy nghĩ, Bộ trưởng Chu cũng mười phần trung khí, hình như cũng chưa muốn ngủ?
Chu Long Kiếm cũng không quanh co, mở cửa gặp núi nói:
- Lát nữa sẽ ngủ thôi, đêm khuya quấy rầy Thiếu soái, là muốn hỏi Thiếu soái trưa mai có rảnh không? Chu Long Kiếm muốn cùng Thiếu soái đi câu cá ở sơn trang Bạch Vân, ăn thức ăn nông gia, sau đó tâm sự! Không biết là có hân hạnh này hay không?
Trong mắt Sở Thiên mang theo vẻ trầm tư, thản nhiên nói:
- Được, Sở Thiên sẽ đến đúng giờ!
Chu Long Kiếm giọng điệu trở nên vui vẻ hẳn lên, cười đáp:
- Vậy chúng ta cứ quyết định như vậy đi!
Sở Thiên để điện thoại xuống, nụ cười trên mặt bí hiểm không thể hiểu được, quay đầu ra nói với anh Thành:
- Phát ra mệnh lệnh, đoạn không thể để bọn Đường Thiên Ngạo chạy khỏi thủ đô, phái hai trăm anh em coi chừng bọn họ, để cho chúng thoát thì em sẽ lấy đầu anh.
Anh Thành sững sờ gật đầu, anh ta đến bây giờ vẫn đang suy nghĩ.
Sở Thiên mở cửa xe đi xuống, nhìn thấy xe của chị em Tiêu Gia, cảm giác không khỏi đau đầu.
Lúc Sở Thiên bước vào biệt thự, kỳ lạ nhìn thấy cảnh tượng ca múa bừng cảnh thái bình, chị em Tiêu Gia đang chơi bài với Khả Nhi.
Chẳng lẽ đất nước thần bí tất nhiên phải sinh sự tình thần bí, lần đầu gặp mặt, ba người đã thấy hòa hợp như vậy sao?
Sở Thiên vốn là muốn lên gác nghỉ ngơi, suy nghĩ một lát, vẫn xoay người đi đến chỗ các cô, thăm dò một chút.
Khả Nhi nhìn thấy Sở Thiên đi tới, vội dịu dàng săn sóc nói:
- Thiếu soái đã về rồi. Hôm nay cực khổ rồi, Khả Nhi sẽ đi làm cơm nóng cho anh.
Sở Thiên khoát tay, nhẹ nhàng trả lời:
- Cảm ơn Khả Nhi, bọn anh đã ăn rồi! Các em đang chơi bài à?
Trên mặt Tiêu Tư Nhu mang nụ cười mà như không cười, ném ra hai lá bài, nói:
- Đấu địa chủ, sao lại cảm thấy còn căng thẳng hơn đấu khí?
Sở Thiên trên đầu chảy ra mồ hôi lạnh, nụ cười của cô gái nhỏ bé này làm sao mà kỳ lạ như thế?
Lợi dụng lúc Sở Thiên không nói gì, Tiêu Tư Nhu liên tiếp ném ra hai lá bài, sau đó đứng lên, cắn tai Sở Thiên nói:
- Anh trai, anh thật là có diễm phúc, bên cạnh có vẻ có rất nhiều mỹ nhân xinh đẹp.
Mồ hôi trên đầu Sở Thiên trong nháy mắt đã tăng lên, không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Tiêu Tư Như rất hài lòng khi nhìn thấy sự biến đổi của Sở Thiên, khóe miệng cười khẽ, bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng véo hai cái bên lưng của Sở Thiên, Nhu Tình nói:
- Tuy nhiên, phụ nữ bên cạnh anh, em còn thích hơn anh, chị Khả Nhi lại càng dịu dàng hiền lành.
Khả Nhi cười dịu dàng, hai má ửng hồng, không đáp lời.
Sở Thiên vuốt ve tay Tiêu Tư Như, cười khổ nói:
- Thích là được rồi, đúng rồi, bà nɠɵạı các em thế nào rồi?
Trên mặt Tiêu Tư Như lộ ra vẻ hiếu thuận, khẽ thở dài nói:
- Tới tuổi rồi, ai rồi cũng sẽ già thôi.
Sở Thiên rất đồng ý với lời nói của cô, bất kể ai giàu sang nhất nước hay là quyền hạn vô biên, đều chạy không khỏi sự truy đuổi của thời gian. Con người, điều duy nhất có thể làm chính là quý trọng người ở bên cạnh mình, làm những việc mà bản thân cho là nên làm.
Sở Thiên lui lại hai bước, bình tĩnh nói:
- Các em tiếp tục chơi bài đi! Anh đi tắm đã.
Tiêu Tư Như trên mặt thấp thoảng vẻ khả nghi, vẫn còn áp chế trong lòng tâm tư.
Sở Thiên vừa bước mấy bước lên cầu thang, Phàm Gian thần sắc vội vàng đi tới, vẻ lo lắng lên đến giữa hàng lông mày.
Sở Thiên quay người ngược lại hướng hắn đang đi, nhìn vẻ mặt Phàm Gian, nói:
- Có phải là có tin tức của phần tử Đột Đột không?
Phàm Gian chần chừ một lát, do dự nói:
- Thật không dám khẳng định, theo trình bày của mấy người kia, bọn họ chỉ nghe Phạm Tâm Tâm nói, ai trêu chọc cô ta, cô ta sẽ cho người giết sạch kẻ đó, tuy rằng bọn họ biết Phạm Tâm Tâm hết sức kiêu ngạo, nhưng nói chuyện vẫn có chút lo lắng.
Ánh mắt Sở Thiên rất bình tĩnh, cười nói:
- Thế sự khó liệu! Chuyện gì đàn bà kia cũng làm được, cậu phái vài an hem đi theo dõi Phạm Tâm Tâm hai tư giờ, sau đó điều tra tất cả những nơi cô ta đã từng đi qua! Có thể sẽ tìm được đầu mối.
Phàm Gian gật đầu, sau đó lo lắng hỏi:
- Thiếu Soái, nếu trước ngày mười tám thật sự không tìm ra phần tử Đột Đột, chúng ta phải làm gì? Có cần phải phái vài anh em lẻn vào miếu Thiên Hữu điều tra nghe ngóng trước không, miễn cho đến lúc đó xuất hiện ra nhiễu loạn?
Sở Thiên khoát tay, thản nhiên nói:
- Chùa miếu trước sau gì đều là một nơi nhạy cảm, phái người đi dễ nảy sinh mâu thuẫn, huống chi nơi công cộng có lực lượng quản lý của Lý Thần Châu phụ trách, chúng ta không tới mức vạn bất đắc dĩ thì sẽ không tiện nhúng tay.
Phàm Gian suy nghĩ một lát, hiểu được quan hệ lợi hại trong đó.
Trên mặt Sở Thiên mang một nụ cười, trấn an Phàm Gian, nói:
- Yên tâm, hôm nay là ngày mười bốn, cậu phái người tìm cẩn thận hai ngày, nếu ngày mười sáu vẫn chưa có tin tức gì, tôi sẽ đánh ra con át chủ bài, đến lúc xem “ Rắn Đuôi Chuông” bọn chúng còn trốn được ở đâu.
Phàm Gian ngẩng đầu nhìn Sở Thiên, ánh mắt đầy nghi ngờ: Con át chủ bài?
Sở Thiên ghé vào tai anh ta nói vài câu, hai mắt Phàm Gian sáng lên, mọi lo lắng lập tức bị quét sạch.
Sau khi Phàm Gian cười rời khỏi, Sở Thiên khẽ thở dài, phần tử Đột Đột thật đúng là làm cho người ta phiền não.
Sở Thiên tắm rửa xong đã gần mười hai giờ, tay trái đau đớn luôn có vẻ bất tiện.
Sở Thiên khoác khăn tắm thật dầy đi vào phòng ngủ, đèn trong phòng ngủ đã tắt, không khí trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi thơm thoang thoảng.
Sở Thiên khẽ mỉm cười không nói gì thêm, liền đi vào, quay người đóng cửa, cài chốt.
Hắn quen ánh sáng, cũng quen với bóng tối.
Trong bóng đêm
Đột nhiên có một bàn tay đưa tới, cầm tay của hắn, bàn tay rất chi là ấm áp, bóng loáng, mềm mại.
Sở Thiên kẽ thở dài, không giãy ra.
Một lúc lâu sau, trong bóng đêm mới vang lên âm thanh của một người, thì thầm rất nhỏ:
- Em đã đợi rất lâu rồi.
Đó là một gọng nói dịu dàng, ngọt ngào, trẻ trung, cũng không phải giọng của chị em Tiêu Gia và Khả Nhi
Sắc mặt Sở Thiên hơi biến đổi, hắn đã nhận ra cô ta là ai.
Tay cô trong bóng đêm sờ soạng, cởi chiếc khăn tắm cuốn quanh người Sở Thiên.
Tay cô nhẹ nhàng, khéo léo mà dịu dàng, môi cô ấp áp mà ẩm ướt, nhẹn hàng hôn lên ngực Sở Thiên, động tác nhẵn nhụi của cô không chỉ dấy lên tâm tình của Sở Thiên, cũng làm dậy lên khát vọng nội tâm sinh lý của bản thân.
Một lát sau, cô chậm rãi ngã về phía sau, đôi tay đặt ở thắt lưng Sở Thiên kéo xuống giường.
Sở Thiên đè lên người cô, thở dài.
Giọng nói, thản nhiên hỏi:
- Chuyện chúng ta muốn làm có phải rất tuyệt vời không?
Cô gái hơi chần chừ, nhưng trả lời không tự chủ:
- Vâng, là đàn ông đều sẽ như vậy.
Sở Thiên hình như chờ đợi những câu này của cô, vươn tay ra bật đèn.
Toàn bộ phòng ngủ trong nháy mắt đã sáng lên, không chỉ xua đuổi hắc ám, còn áp chế nguy hiểm, thậm chí trâm gài tóc cũng ngưng lại giữa không trung.
Sở Thiên cúi đầu nhìn phía dưới thân Dương Phi Dương, giơ tay đi lấy trâm gài tóc, giọng điệu bình tĩnh nói:
- Không ngờ lại là một sự việc rất tuyệt vời, tại sao lại phải làm trong bóng đêm thế này? Trong đêm tối phải làm, dường như đều là việc người không nhìn thấy.
Dương Phi Dương bỗng nhiên chảy nước mắt.Ngực không ngừng phập phồng, liếʍ miệng Sở Thiên.
Dương Phi Dương hai mắt đẫm lệ, khóc không ra tiếng:
- Em thật sự không muốn đối phó với anh, thật đấy.
Sở Thiên sợ nhất là nhìn thấy con gái khóc, nguyên vẻ uy nghiêm tiêu sái trong nháy mắt đã hóa thành hư ảo, còn có phài phần bất đắc dĩ giơ tay lau nước mắt ở khóe mắt Dương Phi Dương, nhẹ nhàng nói:
- Em đi đi, anh cũng không muốn làm khó dễ. Tuy nhiên, em không giết được anh, phía Đường gia dường như rất khó nói chuyện.
Dương Phi Dương đã ngừng khóc, hơi kinh ngạc, sở sở động lòng, đặt câu hỏi:
- Làm sao anh biết em là người của Đường gia?
Sở Thiên đứng dậy rời khỏi Dương Phi Dương, khéo chăn che phần người trên của cô, sau đó nhặt tấm khăn che lấy mình, thản nhiên nói:
- Ban đầu chỉ là hoài nghi, đêm nay thì là khẳng định, bởi vì anh vừa hạ lệnh giết Đường Thiên Ngạo, em liền xuất hiện.
Dương Phi Dương trầm mặc không nói, Sở Thiên luôn làm cho cô ta rung động, cũng làm chô cô thán phục, không biết từ khi nào, cô dường như đã yêu con người này.
- Xem ra Đường Sơn Phong đúng là đã chuẩn bị kỹ càng, một mặt thông qua quan hệ để tìm người đến cầu tình, một mặt thì phái em đến đây giết chết anh, phản ứng nhanh chóng thật vượt qua dự kiến của anh, Tổng quản của Đường gia quả thật là không đơn giản.
Sở Thiên điều khiển cho hệ thống lò sưởi to lên, để cho không bị lạnh:
- Dường như anh càng không có lý do để lão ta còn sống rồi.