Hắc Tử trong lòng rối loạn, cố nhìn Sở Thiên xem có phải hắn đang dọa mình không nhưng vẫn không nhận thấy điều gì cả.
Thịnh ca rất lo lắng, vung tay lên quát lớn:
- Đập chết bọn chúng.
Trên lầu, bảy tám chục nam nữ nhao nhao cầm chai bia chuẩn bị ném xuống, ngay lúc đó Sở Thiên vung tay phải lên lập tức bọn Đường Thương Hùng phanh áo ra làm bọn Hắc Tử chết sững. Trên người bọn Đương Thương Hùng toàn là thuốc nổ, còn có dây cuốn chằng chịt, tay mỗi người còn có một cái bật lửa.
Đồ chó hoang! Đám người này cũng dám buộc thuốc nổ vào người tới Thạch Đầu Ổ! Có phải bọn chúng ngại sống lâu quá không?
Bọn Hắc Tử đều vô cùng sợ hãi, không làm được gì nữa cả; mấy tên cầm súng còn vội cất xuống sợ súng cướp cò chẳng may mà trúng vào thuốc nổ thì đi tàu sáu ván cả lũ.
Sở Thiên vỗ thuốc nổ ở bụng Tôn Bân, ngẩng đầu nói với Hắc Tử:
- Ở đây có bốn người mang đầy thuốc nổ TNT, uy lực đủ biến Thạch Đầu Ổ thành đất bằng, nếu chúng mày dùng súng bắn hay ném chai bia, trước khi chết chúng tao tuyệt đối có thể kích hoạt thuốc nổ đồng quy vu tận với chúng mày, có tin không?
Hắc Tử mồ hôi chảy ròng ròng, đám Thịnh ca người nào người đấy cũng run lên, bọn họ gia nhập giang hồ đã sớm xác định cái chết nhưng khi khí tức tử vong lượn lờ trước mặt thì khát vọng sống lại dâng lên mãnh liệt.
Sở Thiên cùng bọn Hắc Tử giằng co thêm vài phút đồng hồ, tất cả mọi người ở đây như cung đã căng dây tuyệt đối phải bắn, Hắc Tử muốn giết Sở Thiên nhưng lại sợ đồng quy vu tận, Sở Thiên cũng hiểu chỉ bằng vào đống thuốc nổ này cũng không thể hóa giải hết nguy cơ.
Sở Thiên cũng không vội vàng gì, miệng ngâm nga khúc “Ngư chu xướng văn” của Bàn Đại Hải.
Bọn Hắc Tử, cả đám Đường Thương Hùng ai nấy mồ hôi đều túa ra như tắm rồi, thậm chí có người sắp không chịu đươc nữa.
Thời gian lại trôi qua mười phút, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, căng thẳng.
Sở Thiên than nhẹ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này.
Đám Hắc Tử đảo mắt nhìn qua Sở Thiên không biết tên nhóc con này còn có hoa chiêu gì.
Sở Thiên đứng dậy, chắp tay sau lưng nói:
- Hắc Tử tao nói cho mày biết, mày đã mất cơ hội giết tao rồi, mấy tháng nay mày đã thông minh lên không ít nhưng còn chưa đủ đâu.
Hắc Tử tim lại đập mạnh, giọng nói yếu ớt:
- Chúng mày vẫn còn trong tay tao muốn giết chúng mày dễ như ăn cháo, cùng lắm thì tao và chúng mày đồng quy vu tận mười tám năm sau lại làm trang hảo hán.
Những người xung quanh Hắc Tử nghe hắn nói đồng quy vô tận đều run lên, đứng cũng không vững.
Sở Thiên lắc đầu, khoát tay nói
- Cơ hội đồng quy vu tận với tao, chúng mày cũng bỏ lỡ cách đây mười phút rồi.
Bọn Hắc Tử giật mình không hiểu, còn đám Đường Thương Hùng đã nghe hiểu ý của Sở Thiên như vậy cái mạng nhỏ của mình cũng được giữ lại rồi.
Bỗng nhiên, Sở Thiên thổi một tiếng còi dài.
Bọn Hắc Tử ngạc nhiên không hiểu chuyện gì xảy ra, thì bất ngờ có hơn chục bóng người xuất hiện ở trên nóc nhà, họ chia nhau ra người thì kéo dây thừng, người thì buộc dây thừng thả xuống; có người thò người xuống xem xét rồi ném xuống lầu hai cái gì đó, bọn Hắc Tử chưa kịp phản ứng thì khói đen đã bốc lên ngùn ngụt.
Không biết là ai trong đám người đang chen chúc ở tầng hai hét lên:
- Lựu đạn!
Mấy chục người trong hoảng loạn, cuống cuồng chen chúc nhau chạy xuống tầng một muốn thoát thân, người thì đông đường thì nhỏ khiến dòng người đang hoảng loạn bị tắc nghẽn.
Quả “Lựu đạn” phát nổ trên tầng hai nhưng khói bay cả xuống dưới tới chỗ đám Sở Thiên, vừa tiếp xúc với nó mắt cay cay, bọn Sở Thiên vội vàng bịt mũi tránh cho mũi cũng bị cay nốt.
Không biết đám Thường ca lấy đâu ra lựu đạn hơi cay nữa.
Sở Thiên quay đầu ra lệnh cho bọn Đường Thương Hùng:
- Nhanh chóng chặn hết các cửa xuống tầng 1 không cho ai ra vào hết.
Đám Đường Thương Hùng rất hưng phấn, vội vàng rút dao từ sau lưng ra, chia nhau ra chặn các cửa ra vào, đối với bọn họ bây giờ cho dù là lên núi đao xuống biển lửa cũng không thành vấn đề.
Sở Thiên nhìn đám Đường Thương Hùng nhẹ nhàng cười: mình đã biến mấy nhân tài quốc gia thành hắc đạo nhân sĩ hết rồi.
Trên lầu, mọi người cũng ý thức được đây là lựu đạn hơi cay không phải lựu đạn nổ, tuy bị giày vò nước mắt nước mũi tùm lum nhưng còn hơn là chết, thầm kêu: May quá! Hắc Tử cùng Thịnh ca với mấy tên thủ hạ vất vả mò ra tới cửa nhưng lại không cách nào mở được, hiển nhiên cánh cửa đã bị chốt từ bên ngoài.
Thịnh ca hữu khí vô lực hét:
- Mở cửa ra!
Trông cánh cửa này chính là Thứ Đầu. Thứ Đầu trào phúng:
- Lúc nãy bảo mày solo thì không thích giờ ở đấy mà hưởng khói cay nhé.
- Nhóc con tao mà ra ngoài được mày chết với tao.
Thịnh ca tức tối dọa, há to miệng lại khiến một đống khói chui vào khiến hắn ho sặc sụa.
Thứ Đầu khinh thường:
- Có giỏi thì ra đây.
Hắc Tử thấy uy hiếp không xong liền chuyển sang lợi dụ:
- Người anh em ở bên ngoài, nếu thả chúng tôi ra chúng tôi sẽ cấp cho anh bạn một cái địa bàn ở đất thủ đô này để làm ăn.
Thứ Đầu bịt mũi cười lạnh:
- Tao giờ là người của Sở Thiên chết là ma của Sở Thiên. Cái gì mà hội Hắc Long ông mày khinh, chúng mày cứ ở trong đấy mà ba hoa chích chòe ông mày không mở.
Lại trêu trọc:
- Mà dù cho tao có thả cho chúng mày chạy Sở Thiên cũng không tha cho chúng mày đâu vậy thì cần gì phải chạy cho mệt.
Hắc Tử nghĩ Sở Thiên sẽ không giết gãbởi trước đây khi gã thuê người giết Sở Thiên, Sở Thiên cũng chỉ chặt hắn một tay. Vì vậy gã nghĩ, nếu Thứ Đầu thả gã, nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin Sở Thiên tha thứ, nhặt lại cái mạng chờ ngày sau Động Sơn tái khởi.
Bảy tám phút sau, hơi cay mới tan dần, người trên lầu hai đã mất đi hoàn toàn năng lực phản kháng, thậm chí ý thức đã mơ mơ hồ hồ, thì có hơn mười người theo dây đu người xuống, cầm lấy Khai Sơn đao sau lưng cắt hết lưới sắt sau đó nhẹ nhàng nhảy vào đá lăn vài tên còn đang đứng.
Sở Thiên sợ bọn chúng bị giết vì vậy hét:
- Kéo toàn bộ xuống đây.
Lập tức lệnh cho bọn Đường Thương Hùng:
- Mở hết cửa ra, bọn Thịnh ca và Hắc Tử có lẽ đã bị sặc không còn sức phản kháng nữa rồi, các cậu với Thứ Đầu bắt bọn chúng ra đây.
Đám Đường Thương Hùng lập tức mở cửa, có mấy người bên trong ho khan kịch liệt đã không còn sức lực ngã xuống; bọn họ nhanh chóng chạy tới gần chỗ Hắc Tử và Thịnh ca cầm sẵn lấy dao bầu chờ đợi Thứ Đầu tới phòng trừ mấy tên kia giẫy chết.
Lúc này hơn mười người đàn ông to con dùng tay như vuốt của chim ưng bắt gà vứt từng người xuống. Ánh đao sáng lóe lên.
Ngoài cửa, bốn người đang đi vào đó là Phương Tình, Cổ Kiếm Hoa, Thường ca và Vương Đại Phát.
Bốn người đi tới cạnh Sở Thiên nhìn mấy chục người nằm la liệt dưới đất mà không nhịn được cười, chỉ muốn dựa vào lưới sắt cùng với vài khẩu súng mà muốn đấu với Sở Thiên, mơ à?
Mấy người Phương Tình không nói gì, Sở Thiên cười khổ:
- Mấy người lấy đâu ra lựu đạn hơi cay vậy? Đây là trang bị của cảnh sát mà.
Mấy người Phương Tình nhìn Thường ca, Thường ca sờ sờ đầu nói:
- Đây là Đội trưởng Văn cho mượn.
Sở Thiên cười khổ nhìn Thường ca:
- Anh sao lại sử dụng lựu đạn cay, chả nhẽ anh có cách nào đánh trả bọn họ.
Thường ca duỗi ra năm ngón tay nghiêm trang nói:
- Trước đây vài ngày, khi mua một số đồ để phòng thân tôi đã mua được năm quả lựu đạn cay và cũng đã nếm thử cái mùi vị khó quên của hơi cay này, khi nghe mấy thằng mất dạy muốn đối phó Thiếu Soái, lão Thường tôi cố ý dùng lựu đạn cay cho chúng nhớ đời.
Mua năm quả lựu đạn cay để phòng thân chắc cũng chỉ có Thường ca mới làm chuyện đó, Sở Thiên cũng không nói gì thêm bởi tác dụng của nó cũng rất lớn nhưng cái Sở Thiên lo lắng là khi dùng đồ của cảnh sát này nhiều sẽ có lúc rất rắc rối.
Sở Thiên vẫy tay:
- Làm cho bọn họ tỉnh lại đi.
Cố Kiếm Hoa lập tức vỗ tay, mấy người đàn ông lực lưỡng không chút khách khí đổ mấy thùng nước lạnh ngắt vào đám người đang nằm la liệt kia. Nước mưa thu ở thủ đô lạnh khỏi nói, vừa dội đã có rất nhiều người tỉnh lại, nhìn thấy toàn những người đàn ông cao to lực lưỡng cầm Khai Sơn đao sáng loáng ai cũng run lên, dập đầu cầu xin Sở Thiên tha thứ.
Lúc này, bốn người Thứ Đầu đang uy phong tứ phía áp giải Hắc Tử với Thịnh ca tới. Đột nhiên, Hắc Tử tung người không chế, đoạt dao của Thứ Đâu; tay hắn kẹp cổ còn dao thì dí vào ngực Thứ Đầu.
Tình thế đột nhiên biến đổi, bọn Đường Thương Hùng sững sờ. Thịnh ca đột ngột trở nên linh hoạt thoát khỏi tay của Âu Dương Thắng Cơ cùng Tôn Bân nhanh chóng chạy ra sau lưng Hắc Tử, mặt tràn ngập đắc ý.
Bọn Phương Tình sững sờ không ngờ Hắc Tử và Thịnh ca giảo hoạt như thế.
Ba người Đường Thương Hùng đang muốn lao tới cứu Thứ Đầu thì Hắc Tử hét lớn:
- Đứng yên, nếu không tao giết chết nó, sau đó kích nổ thuốc nổ đồng quy vu tận với chúng mày.
Lập tức nhìn Sở Thiên cười rộ lên:
- Sở Thiên không phải mày đã nói tao đã mất cơ hội đồng quy vu tận sao? Bây giờ không phải cơ hội lại trở lại trên tay tao sao?
Tất cả mọi người trông chờ quyết định của Sở Thiên. Sở Thiên vẫn bình tĩnh nói:
- Hắc Tử, mày khống chế Thứ Đầu muốn đồng quy vu tận, nhưng ở đây còn có bảy tám chục người của mày, chả lẽ mày muốn giết hết bọn họ sao?
- Bây giờ aoi cho mày một cái cơ hội, mày lập tức tự chặt một tay chuyện này coi như xong.
Sở Thiên rất bình tĩnh:
- Tao còn để cho toàn bộ người của mày ở đây yên ổn rời đi, mày cũng biết tao là người luôn giữ chữ tín.
Tất cả nam nữ đều nhìn vào Hắc Tử hy vọng Hắc Tử có thể cứu họ một mạng, họ còn trẻ còn chưa muốn chết sớm.
Hắc Tử như cảm thấy sự đau nhức truyền tới từ cánh tay cụt lập tức tuyệt tình:
- Chỉ cần một mình tao yên ổn ra ngoài là được, sao phải quan tâm tới sự sống chết của bọn chúng?
Trên mặt đám thuộc hạ của Hắc Tử hiện lên sự oán hận, tên này suốt ngày hô hào “Có phúc cùng hưởng có họa chùng chịu” bây gờ chỉ vì mạng sống của mình mà vứt bỏ tất cả mạng sống của bọn họ.
Cố Kiếm Hoa thở dài, Sở Thiên quả thật rất giỏi chỉ vài câu đã khiến lòng người hướng về Hắc Tử mất hết, những người này về sau sẽ chẳng ai chịu bán mạng cho gã thậm chí còn lấy mạng gã.
Hắc Tử mặc dù biết lòng người đã mất nhưng gã ta không quan tâm chỉ cần mình sống là quan trọng nhất, mạng có thể ăn cơm, nghĩa khí có ăn được không? Gã lại tiếp tục rống:
- Nhanh mở cửa ra không tao giết nó.
Tại cửa lớn có bốn người đàn ông cao to lực lưỡng cầm Khai Sơn đao nhìn Hắc Tử chăm chú.
- Sở Thiên đừng lo cho tôi giết nó đi.
Thứ Đầu dùng gót định đá Hắc Tử, chịu đựng đau đớn hét lên.
Hắc Tử dùng đầu gối đỡ đòn của Thứ Đầu hét:
- Câm miệng, nếu không tao lấy mạng mày!
Con dao xé rách áo của Thứ Đầu chạm vào ngực cậu ta.
Sở Thiên than nhẹ, bước vài bước tời gần chỗ Hắc Tử:
- Hắc Tử, tao đã nói khi lấy mạng mày sẽ nói cho mày biết sai sót ở đâu đúng không? Bây giờ là lúc tao nói cho mày biết.
Hắc Tử cùng Thịnh ca chăm chú quan sát bước đi của Sở Thiên, đêm nay bọn họ đã thất bại thảm hại mà không hiểu tại sao. Bọn chúng đã rất cẩn thận cho người theo dõi Sở Thiên, thấy hắn chẳng có bất kỳ hành động gì gọi người tiếp viện nên mới thực hiện kế hoạch, nếu có chúng đã không dám làm liều.
Sở Thiên nhẹ nhàng cười, giọng nói rất bình tĩnh, tay chỉ vào bảy tám chục người dưới mặt đất:
- Hắc Tử, mày đêm nay dụ dỗ tao tới, mày dùng bọn họ giả làm khách tới mua vui để mê hoặc tao, nhưng mày lại miêu tả hình dáng của tao cho bọn chúng đúng không?
Bọn Hắc Tử gật đầu, đêm nay đặt bẫy Sở Thiên ở Thạch Đầu Ổ vì vậy bọn chúng đã đuổi hết khách đi cho đám đàn em thay chỗ vì vậy khi tới đây Sở Thiên tới bọn họ đã bắt đầu hành động.
- Điều này có chỗ nào không đúng?
Hắc Tử rất buồn bực không hiểu mình sai ở chỗ nào.
Sở Thiên lại đi tới hai bước cười nói:
- Đúng là không có sơ hở, nhưng lại đủ để tao biết bọn mày đang đưa tôi vào bẫy, vì vậy khi vừa bước chân vào Thạch Đầu Ổ tao đã gọi người tới.
Lập tức chỉ vào mấy người Phương Tình:
- Bọn họ biết chuyện, lập tức đi tới nhưng là thức thời mới tới nên mày không biết được.
Tay Hắc Tử run lên nói:
- Sao mày phát hiện có bẫy.
Sở Thiên chỉ vào đám người đang nằm trên mặt đất nói:
- Tao nói rồi, mày cẩn thận mấy cũng có sơ sót, khi chúng tao đi vào quán bar Thạch Đầu Ổ, mặc dù bọn tao là người lạ nhưng những kẻ này lại chẳng quan tâm tới chút nào, chả lẽ hội Hắc Long lại sơ xuất như thế.
- Nguyên nhân bọn chúng không quan tâm chỉ có một đó là đây là một cái bẫy!
Sở Thiên nhẹ nhàng kết luận.
Bọn Hắc Tử vô cùng chấn động, không thể tưởng tượng, Sở Thiên chỉ bằng một chi tiết nhỏ có thể phân tích ra toàn bộ kế hoạch của bọn chúng, hận sao không thể diễn kịch tốt hơn một chút? Đêm nay, một kế hoạch hoàn mỹ bị hủy ở một chi tiết, là ông trời không có mắt.
Đám người nằm trên mặt đất càng thấy Sở Thiên thâm sâu khó dò, càng lo cho tính mạng của mình.
Đám Thường ca đối với biểu hiện của Sở Thiên chẳng có gì lạ, nhưng đối với Cô Kiếm Hoa thì thật sự rung động, tài trí cỡ này chẳng trách có thể thống lĩnh 2000 anh em Soái quân. Xem ra việc Soái quân có thể đứng ngang hàng với hội Hắc Long, Hổ bang hoàn toàn có khả năng.
Sở Thiên lại bước tiếp, nhìn chăm chú vào con dao đang dí vào ngực Thứ Đầu, chế nhạo:
- Với trí tuệ của mày mà cũng muốn đấu với tao sao?
Bọn Thường ca hơi giật mình, Sở Thiên đâu phải người kiêu ngạo như thế nhưng Phương Tình lại cười nhạt đã hiểu ý của Sở Thiên, Sở Thiên muốn nhiễu loạn tâm trí Hắc Tử tìm cơ hội cứu Thứ Đầu.
Tinh thần Hắc Tử hoảng loạn, điên cuồng gào thét:
- Thế thì sao? Đêm nay ông mày vẫn có thể thoát khỏi đây chờ ngày sau Đông Sơn tái khởi.
Sở Thiên khinh thường nhìn gã, đồng xu trong tay di chuyển lóe ra ánh bạc.
- Mày cho rằng chỉ với dao mỏng trên tay là có thể sao?
Hắc Tử nhìn Sở Thiên cười to, vô cùng khinh miệt:
- Mày đừng quên trên người tên này có thuốc nổ, nó cứu được mày thì cũng cứu được tao, cùng lắm thì đồng quy vu tận.
Sở Thiên cười nhạt, phất tay, Đường Thương Hùng hiểu ý đi tới gần Sở Thiên, Sở Thiên dùng tay lấy thuốc nổ trên người Đường Thương Hùng xuống, xé toạc vỏ bọc bên ngoài ra, mở giọng trâm chọc:
- Đây là thịt chân giò hun khói được gói trong bao màu vàng, chỉ có tên ngu ngốc như mày mới tin đây là thuốc nổ.
Toàn bộ đều sững sờ!
Thuốc nổ thì ra là thịt chân giò hun khói.
Thịnh ca không tin, bước tới lấy thuốc nổ từ trên người Thứ Đầu xuống xé ra, nó thật sự là thịt chân giò hun khói.
Bọn Đường Thương Hùng đã biết thuốc nổ trên người mình là thịt chân giò hun khói từ trước, nhưng vẫn không nhịn được là lau mồ hôi lạnh; Sở Thiên quả này vô cùng bá đạo, ai đời nhà ai lấy thịt chân giò hun khói làm thuốc nổ dọa Hắc Tử, tưởng Hắc Tử sẽ dễ dàng nhận ra ai ngờ bị dọa cho gần chết. Bọn họ âm thầm may mắn vì làm bạn với Sở Thiên nếu không đến lúc bị đùa chết mà cũng không biết tại sao, đồng thời cũng rạp đầu sát đất bọi phục trí tuệ của hắn.
Hắc Tử vô cùng ức chế khi biết bị lừa, đồng thời cũng hối hận vì sao lúc nãy không giết quách tên Sở Thiên kia.
- Hắc Tử, mày đúng là ngu ngốc không có thuốc chữa!
- Con chó Sở Thiên dám chơi đểu ông mày, tao liều mạng với mày.
Kẻ điên cuồng rất đáng sợ, bởi bọn họ làm ra rất nhiều hành động không có lý trí, nhưng điều đó cũng khiến họ bị ngu đi, tên Hắc Tử này cũng không ngoại lệ.
Hắc Tử bị Sở Thiên chọc giận, liền giơ con dao lên cao muốn đâm chết Thứ Đầu lao ra liều mạng với Sở Thiên. Nhưng gã không ngờ được Sở Thiên chính là đang đợi hành động này của gã.
Con dao của Hắc Tử vừa giơ lên chưa kịp hạ xuống thì đã có một ánh bạc lao tới.