Cả đêm, Sở Thiên ngủ dưới sàn nhà kí túc xá. Sáng sớm khi thức dậy đã thấy bữa sáng được đặt trên cái bàn duy nhất còn lành lặn. Tôn Bân đã sớm thức dậy, đang đi rửa mặt còn bọn Đường Thương Hùng vẫn đang ngủ, khoai lang đã rơi từ trên giường xuống lăn ra rải rác khắp phòng.
Sở Thiên kiểm tra lại thương thế của đám Đường Thương Hùng, nhờ nội công chữa trị cùng với nghỉ ngơi cả một đêm mà các vết thương ngoài da cơ bản đã khỏi, Sở Thiên yên tâm hơn, sau đó mới đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân.
Trong phòng tắm, Tôn Bân đang rửa mặt thì Sở Thiên mở cửa vào, cậu ta quay lại nhìn Sở Thiên khuôn mặt tràn ngập áy náy, Sở Thiên nhẹ nhàng hỏi:
- Bữa sáng để trên bàn là cậu mua à?
Tôn Bân gật đầu, thở dài nói:
- Tôi hận sao tôi không phải người bị đánh, nhìn bọn họ so với mình bị đánh còn khó chịu hơn.
Sở Thiên hiểu Tôn Bân tự trách bản thân, trong lúc anh em của mình bị người ta đánh thừa sống thiếu chết mình lại ra ngoài mua khoai lang, vừa lo lắng vừa ân hận sao người bị đánh không phải là mình.
Đây là tình cảm anh em vô cùng chân thành, sâu sắc.
Buổi sáng, không khí rất trong lành, mát mẻ. Sở Thiên vỗ vai Tôn Bân:
- Đêm nay sẽ lấy lại công bằng cho bọn họ.
Tôn Bân cảm kích nhìn Sở Thiên, trơ ra cái miệng còn dính đầy kem đánh răng, không nói nên lời cảm ơn.
- Đồ chó hoang Tôn Bân, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi!!!!!!!
Kí túc xá truyền ra tiếng rống giận:
- Mua bánh bao thì đừng có bao giờ mua bánh bao mặn, hai loại mặn ngọt giá như nhau nhưng khác nhau về nhân làm bánh, con mẹ nó hại ông mày ăn hết nửa cái rồi!!!!!!!!!!!
Sở Thiên cùng Tôn Bân quay đầu lại, thấy Đường Thương Hùng đang nhe răng trợn mắt trên giường nhổ ra nửa cái bánh bao, mặt rất đau khổ nhưng cũng không quên tính lãi buôn của mình không hề khách khí mà dạy dỗ Tôn Bân:
- Bánh bao ngọt với bánh bao mặn chỉ mất năm cọng lông của cậu, sao lại mua bánh mặn làm gì? Chả lẽ cậu không biết bánh bao ngọt ăn ngon hơn à?
Tôn Bân không phục xúc miệng, lau qua mặt rồi đi vào:
- Sao bánh bao nhất định là của tôi mua? Chả lẽ Sở Thiên không mua được à?
Âu Dương Thắng Cơ lúc này đã bị đánh thức, lên tiếng trợ giúp Đường Thương Hùng:
- Sở Thiên đâu có ngu ngốc như cậu, biết bọn tôi bị thương kiểu gì chả mua thức ăn bổ dưỡng đâu có như cậu chỉ mua bánh bao cho tụi tôi!
Tôn Bân đang định nói nhưng Sở Thiên đã ngăn lại, mấy tên giở hơi này một ngày không đấu khẩu chắc không sống nổi:
- Ngừng, ngừng ngay lập tức cho phòng yên tĩnh một chút nào? Thương Hùng vết thương sao rồi? Xuống giường thử xem?
Đường Thương Hùng nghe Sở Thiến nói thế cũng dừng việc đấu khẩu với Tôn Bân, từ từ vịn vào thành giường đi xuống sàn nhà, mặc dù vểt thương vẫn còn đau nhưng đã có thể đi lại so với cảnh sống giở chết giở hôm qua không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Bỗng nhiên, Thứ Đầu đang nằm yên bật dậy trợn tròn mắt nhìn WC nói to:
- Sao không nói sớm, làm tôi tưởng không thể xuống giường mà nhịn đi WC cả buổi tối.
Đám Sở Thiên cười ầm ĩ.
Sở Thiên cười đã, bỗng nhớ tới vấn đề tối qua vội quá hỏi không kỹ, liền hỏi đám Đường Thương Hùng:
- Hội Hắc Long hẹn gặp tôi ở đâu? Lúc nào?
- Thạch Đầu Ổ!
Thứ Đầu đi WC xong rất nhẹ nhõm sảng khoái trả lời Sở Thiên:
- Lúc 9h tối.
Sở Thiên gật đầu, tiền xu lăn trên tay.
Hôm nay là một ngày trôi đặc biệt nhanh với những người trong phòng kí túc xá 110 đại học Thiên Kinh, ngoài việc chữa thương cùng cãi nhau thì việc tốt duy nhất đó là Âu Dương Thắng Cơ giúp Sở Thiên tìm hiểu về Thạch Đầu Ổ - cẩn thận một chút sẽ sống lâu hơn mấy ngày.
Thạch Đầu Ổ là một quán bar nằm ở một nơi hẻo lánh ở thủ đô, nó được xây dựng chủ yếu bằng đá đây cũng là công trình kiến trúc bằng đá duy nhất ở thủ đô. Nơi đây có kiến trúc tương tự đấu trường Colosseum ở Ý, nó từng được dùng làm nơi biểu diễn nghệ thuật. Mấy năm trước, nơi đây bị người của hội Hắc Long chiếm lấy, cải tạo thành nơi thâu nam đạo nữ xướng (nam trộm nữ kêu - tự hiểu nha) hít phấn bán tiếng cười; nơi đấy còn tổ chức đánh bạc, cá cược quyền anh đánh đấm…. nói chúng là muốn gì có nấy.
Đám Sở Thiên đứng trước Thạch Đầu Ổ đều cảm khái câu thành ngữ: Chướng khí mù mịt - quá hợp lý. Trong không khí đậm đặc khói thuốc lá, mùi nước hoa mùi mồ hôi còn có cả mùi rượu cồn … chúng quện với nhau bay vật vờ trước mặt mọi người.
Trong quán bar, âm thanh của cả nam lẫn nữ không ngừng vang lên, có vài tên vệ sĩ bảo vệ quán nhìn thấy đám Sở Thiên nhưng cũng không tỏ vẻ gì, Sở Thiên cảm giác có gì đó không ổn, tay thò vào túi chuẩn bị bấm điện thoại.
Âu Dương Thắng Cơ nhìn xung quanh đây toàn là những điều đen tối của xã hội, không chịu nổi nói nhỏ với Tôn Bân:
- Tôi sao có cảm giác như là Đường Tăng đang đi vào động yêu quái, cảm thấy rất lo lắng.
Tôn Bân khoát tay:
- Có Sở Thiên ở đây không phải lo gì hết.
- Sao phải xoắn thế nhỉ?
Đường Thương Hùng khinh thường Âu Dương Thắng Cơ, vuốt con dao bầu sau lưng:
- Nếu được chết trùm với thiên tài Sở Thiên thì có gì để tiếc nuối nữa!
Thứ Đầu vỗ vai hai người thúc dục bọn họ nhanh đuổi theo Sở Thiên
Sở Thiên cùng đám Thứ Đầu nghênh ngang đi tới chính giữa sân khấu, kéo ra một cái ghế ngồi xuống quát:
- Yên lặng!
Tiếng quát của Sở Thiên rất uy lực, tất cả mọi người dù đang nhảy nhót, uống rượu hay đoán số hôn môi… đều lập tức dừng lại nhìn về phía Sở Thiên không hiểu hắn từ đâu chui ra. .
- Tôi tới đây tìm một người.
Sở Thiên chẳng thèm quan tâm đến mấy kẻ này:
- Tên gọi là anh Thịnh.
- Ha ha thật không ngờ mày dám tới đây!
Trên lầu xuất hiện mấy người, là mấy người lúc trước ở nhà hàng vứt con gián vào thức ăn. Thịnh ca trêu trọc:
- Thiên đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào.
Sở Thiên thấy Thịnh ca rất tự tin, còn đám nam nữ đang tầm hoan trụy lạc thì nhanh như cắt chạy ra ngoài cửa đi lên tầng hai của quán bar, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị tốt.
Tôn Bân biến sắc:
- Chết cha, trúng kế!
Tôn Bân vừa dứt lời, mười tên trên lầu cùng mấy chục người phía dưới đã tập hợp lại với nhau, khiến lầu hai trở nên trật chội; có mấy tên cầm súng ngắm vào bọn Sở Thiên.Tên nào tên nấy đều đắc ý, vui cười tựa như đang nhìn khỉ trong sở thú vậy.
- Nhóc con mày nói rất đúng, bọn mày đã vào bẫy.
Thịnh ca chống hai tay trên lan can, kiêu ngạo:
- Mấy con khỉ chúng mày nằm trong tay ông rồi xem có nhảy nhót chạy thoát không, nếu không đêm nay tất cả chúng mày về chầu ông bà ông vải.
Sở Thiên không hề hoảng loạn, trên miệng còn nở nụ cười:
- Người anh em này, tôi không hiểu chúng tôi chỉ giáo huấn anh một chút ở nhà hàng thôi mà sao anh thù hằn với chúng tôi lắm thế?
Lập tức chỉ vào Thứ Đầu nói:
- Dù có tăng thêm Thứ Đầu muốn cùng lăn lộn với tôi, anh cũng không cần hô hào chém chém giết giết chứ.
Thịnh ca cười ha ha vỗ tay nói:
- Mày nói không sai, mày đắc tội với tao chưa đủ để tao phải lấy mạng của mày, nhưng mày lại đắc tội với đại ca tao vì vậy đêm nay chúng mày đừng hòng sống ra khỏi đây.
Sở Thiên không lo sợ, nhìn khuôn mặt đang vặn vẹo của Thịnh ca:
- Là ai?
- Là tao.
Một âm thanh truyền từ sau lưng Thịnh ca tới.
Đám Thịnh ca nghe thấy lập tức tránh đường, cung kính:
- Chào anh Hắc.
Sở Thiên thấy tên trên lầu đồng xu hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục di chuyển khuôn mặt vẫn tràn ngập nụ cười.
Đây đúng là kẻ Sở Thiên đã quen biết từ lâu: Hắc Tử.
Thím vì 130 triệu của chú ba mà dùng tiền thuê Hắc Tử tìm cách phá hoại quán Vong Ưu kết quả hành động bị Thường ca đoán ra, còn đánh bị thương bốn tên Đông Doanh cho gã thuê tới, sau đó Thím đưa thêm 30 vạn cho Hắc Tử thuê sát thủ giết mình nhưng Thiên Dưỡng Sinh chẳng những không giết mà còn đi theo Sở Thiên. Vì muốn dằn mặt Hắc Tử, Sở Thiên cùng Thiên Dưỡng Sinh đã xông tới địa bàn của Hắc Tử chặt một cánh tay của gã, từ đó cũng không nghe thấy tin tức gì nữa.
Sở Thiên nhớ tới chuyện cũ cảm khái thế giới này thật quá nhỏ, không ngờ lại gặp Hắc Tử trong hoàn cảnh này - gã bây giờ lại là đầu mục của hội Hắc Long xem ra so với trước càng uy phong.
Hắc Tử lạnh lùng:
- Sở Thiên không nghĩ tới sao? Tao còn sống, có lẽ mày đã quên tao nhưng tao không bao giờ quên việc mày chặt tay tao.
Hắc Tử sờ sờ cánh tay bị chặt. Mỗi khí trái gió trở trời đều đau nhức, sự thù hận càng được thiêu đốt.
Sở Thiên lắc đầu, nụ cười vẫn không tắt nhưng ánh mắt có vài phần đáng tiếc:
- Hắc Tử, tao vốn cho là chặt một tay của mày, mày sẽ biết đường sáng mà đi ai ngờ vẫn ngựa quen đường cũ xem ra trời muốn giết mày tao không cách nào có thể làm khác được.
Bọn Hắc Tử cười chảy cả nước mắt, Hăc Tử động thân, cầm lấy chai bia của Thịnh ca đưa cho ném về phía Sở Thiên.
- Bang.
Cái chai rơi xuống vỡ tan, tuy không trúng đám Sở Thiên nhưng mảnh vụn trừ Sở Thiên thì ai cũng bị mấy vết thương nhỏ.
- Sở Thiên, tao biết mày thân thủ rất cao minh nhưng hôm nay mày chỉ có thể dã thú trong lồng sẳt không dùng nanh vuốt cắn xé người.
Lập tức lệnh cho bọn Thịnh ca:
- Kéo lưới!
Bọn Thịnh ca nhanh chân, nhanh tay kéo mở móc sắt kéo lưới sắt dựng đứng lên phòng ngừa Sở Thiên tấn công lên tầng 2.
Hắc Tử quả nhiên đã chuẩn bị rất chu đáo.
Bọn Tôn Bân trơ mắt nhìn đám Thịnh ca hành động, trong lòng rất lo sợ nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên giống như không thấy bọn Thịnh ca đang làm gì cả, hứng thú hỏi:
- Hắc Tử, mày từ bao giờ tới thủ đô này làm đầu mục của hội Hắc Long vậy.
Hắc Tử sờ sờ cánh tay đứt, vô cùng hận thù Sở Thiên nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
- Cầm 30 vạn của thím mày, tao dùng mười vạn để xử lý cánh tay còn lại đưa cho mấy người bạn Đông Doanh xin vào hội Hắc Long, nhờ vào tiền lót tay cùng với tài trí của tao dễ dàng được ngồi vị trí này.
- Dưới sự lãnh đạo sáng suốt của anh Hắc, đội chúng ta đã nhanh chóng lớn mạnh!
Thịnh ca đắc ý chỉ vào bảy tám chục người trên lầu hai:
- Chỉ có mấy tháng mà chúng tao đã tăng thêm bảy tám chục anh, chị em.
Thứ Đầu nghe thấy Thịnh ca nói, không kiềm chế được quát:
- Mày có bản lĩnh xuống đây solo với tao, sử dụng âm mưu quỷ kế mà xứng làm nam tử Hán à? Mày có phải là đàn ông không? Mày không sợ hội Hắc Long mất mặt vì mày à?
Thịnh ca vỗ tay trào phúng:
- Thứ Đầu tao thật sự phải cảm ơn mày ấy chứ, nếu không phải mày muốn cùng Sở Thiên lăn lộn dẫn tao đi đại học Thiên Kinh tìm hắn, tao với anh Hắc chắc chẳng bao giờ bố trí thiên la địa võng giải quyết gọn một đám kẻ thù.
Thứ Đầu càng tức:
- Xuống đây.
Thịnh ca cầm chai bia trên mặt đất quăng xuống quát:
- Solo? Bảo mày bái Quan Nhị gia chứ không phải bảo mày làm Quan Nhị gia, thời đại này còn solo đầu mày chỉ để trồng hoa à?
Thứ Đầu thân hình vốn đầy vết thương khó nhọc tránh chai bia.
– Bang.
Chai bia nát tan, bọn Tôn Bân hoảng hồn né tránh. Nhìn bọn Thứ Đầu chật vật còn đám nam nữ trên lầu cười thích thú, cái trò tra tấn này thật thống khoái, ai ai cũng cầm chai bia chuẩn bị chơi tiếp.
Đám Tôn Bân mặt xám ngoét, bị mấy trăm chai bia oanh tạc không chết cũng liệt giường.
Sở Thiên biết bây giờ còn chưa phải là lúc phản kích, tìm cách kéo dài thời gian:
- Hắc Tử, đêm nay tao rơi vào tay mày, nhưng trong lòng còn mấy điều nghi vấn liệu mày có thể giải đáp cho tao để khi chết đỡ khỏi vương vấn.
Lời Sở Thiên để bọn lưu manh đang điên cuồng tạm thời dừng lại, Hắc Tử vốn đang ngồi trên ghế, uống bia chuẩn bị xem cuộc vui cười cười nói:
- Sở Thiên đêm nay mày phải chết, còn điều gì nghi vấn cứ hỏi đi.
Mèo nào chả thích vờn chuột nhất là chuột ở trong “lồng sắt”.
Sở Thiên trong lòng cười thầm chưa biết hươu chết về tay ai đâu nếu không vì ném chuột sợ vỡ đồ thì mấy tấm lưới rách này sao cản được mình? Đồng tiền xu dừng lại, rơi vào lòng bàn tay:
- Tại sao mày biết tao đã đến thủ đô?
Hắc Tử mở miệng mà chỉ tay về phía Thịnh ca, Thịnh ca trả lời:
- Hôm đó tại nhà hàng, tao không phục, về muốn nhờ anh Hắc giúp tao đòi lại công bằng, khi tao nói ra tên mày anh ấy bắt tao phải thận trọng kể lại toàn bộ sự việc, thì ra mày chính là kẻ thù không đội trời chung của anh Hắc.
Thịnh ca thấy bọn Sở Thiên tập trung tinh thần nghe mình nói cảm thấy rất thích thú nói tiếp:
- Tuy biết là mày nhưng đại học Thiên Kinh lớn như thế lại vừa khai giảng biết bao giờ mới tìm thấy mày, lúc đó tên Thứ Đầu lại nói muốn lăn lộn cùng mày nên tao cùng anh Hắc đã vạch ra kế hoạch này.
Sở Thiên bật ngón cái khen ngợi:
- Thật không ngờ Hắc Tử mày lại trở nên thông minh như thế nếu tao đoán không nhầm thì kế sách của mày là để bọn Thịnh ca cùng Thứ Đầu tới đại học Thiên Kinh ra tay với các anh em của tao. Nếu tao ở đó thì các anh sẽ rời đi sau đó tìm cơ hội đánh bọn họ, còn không có tao ở đó thì lập tức đánh bọn họ.
Lần này đến lượt bọn Hắc Tử, Thịnh ca hứng thú muốn Sở Thiên nói tiếp.
Âu Dương Thắng Cơ cũng không hiểu vỗ đầu nói:
- Cái gì mà đến đại học Thiên Kinh đánh bọn tôi mới là mục đích chính? Bọn chúng đáng nhẽ phải tìm cậu chứ.
Sở Thiên cười nhạt:
- Bởi vì bọn chúng không nắm chắc có thể đánh bại tôi trong hoàn cảnh đó vì vậy phải bày kế dụ tôi tới đây muốn một đao giải quyết ân oán. Nếu như các cậu bị trọng thương tôi tất nhiên sẽ ra mặt; Hắc Tử biết rõ tính của tôi nên đã lợi dụng được điều đó.
Sở Thiên thở dài lắc đầu nói:
- Tình nghĩa có lẽ là nhược điểm mà cả đời Sở Thiên này không sửa được.
Đám Âu Dương Thắng Cơ đã hiểu thì ra, không phải là vì Thịnh ca không tìm được Sở Thiên mà trút giận lên bọn họ mà là muốn dụ Sở Thiên.
Hắc Tử vỗ tay cười:
- Sở Thiên tao thật sự bội phục mày chỉ dựa vào vài lời nói mà đã đoán ra tất cả nhưng đã muộn rồi, bây giờ mày có là Gia Cát tái thế cũng không thể thoát.
Sở Thiên ngửa lòng bàn tay đang có tiền xu ra:
- Hắc Tử mày không sợ tôi dẫn người tới à?
Hắc Tử lắc đầu ánh mắt khinh thường nói:
- Khi mày bước ra khỏi đại học Thiên Kinh, tao cho người theo dõi ba lần xem mày có gọi người tới không, mày làm tao quá thất vọng, đã chả có ma nào lại dẫn mấy thằng bại binh tàn tướng tới.
Sở Thiên cười dài một tiếng chỉ vào Hắc Tử nói:
- Hăc Tử, mày tính toán rất chu toàn nhưng ngàn vạn tính toán, cẩn thận đến mấy vẫn còn có sai sót.
Hắc Tử biến sắc, thần sắc của Sở Thiên từ đầu đến giờ vẫn ung dung, miệng vẫn nở nụ cười chứng minh hắn đã khám phá ra âm mưu của mình hay là hắn đã biết trước.