Leo xuống giường đến bên người Hoàng Minh Huân, Tống Gia Tuệ vừa lay người anh vừa nói liên tục, giọng nói ngày càng run nhưng anh không hề trả lời.
Hoàng Minh Huân nằm đó cơ thể không ngừng run rẩy, lúc này co quắp lại như một đứa trẻ nằm trong bụng mẹ.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mặc dù trong người vẫn còn mùi rượu nhưng với hành động nãy giờ không thể vì một cú đá của cô có thể khiến một người đàn ông khoẻ mạnh sống dở sống dở chết được.
Cô sợ quá liền có suy nghĩ bỏ mặc anh ta mà chạy khỏi đây nhưng đúng lúc này lại nghe tiếng rêи ɾỉ đau đớn của Hoàng Minh Huân. Không kể đến tình nghĩa vợ chồng mới kết hôn được hai ngày thì cũng phải nói đến chữ tín. Anh đã làm đúng thoả thuận giúp gia đình cô vượt qua khó khăn rồi mà lúc này bỏ đi có phải quá đáng lắm không?
Lý trí mách bảo cô nên bỏ đi để tránh phiền phức, còn con tim và lương tâm lại níu cô trở lại.
Giữa con tim và lý trí nên nghe cái nào?
Lại một tiếng rên đầy khổ sở vang lên!
Thời khắc này không nghĩ nhiều nữa, cô dứt khoát quay người trở lại, đỡ đầu Hoàng Minh Huân lên đùi mình liền mơ hồ nhìn thấy anh bắt đầu cắn vào lưỡi. Cô chỉ có thể ôm chặt anh vào lòng truyền hơi ấm vào người anh.
Không thể để Hoàng Minh Huân tiếp tục cắn tiếp nữa nếu không lưỡi sẽ đứt ra mất, cô không nghĩ ngợi nhiều đưa cánh tay mình trước mặt anh. Không do dự, Hoàng Minh Huân nắm lấy nó ngấu nghiến, nỗi đau không diễn tả thành lời cô chỉ biết cắn răng chịu đựng dường như răng anh chạm vào tận xương cô vậy. Nó thật đau, thật rát... thật khó chịu.
Lần đầu Hoàng Minh Huân phát bệnh vẫn còn chút cảm giác. Anh cảm thấy đầu rất đau, cơn đau khiến anh muốn cắn nát bất cứ thứ gì.
Khi phát bệnh anh như một con thú điên dại, tất cả ý thức phút chốc liền biến mất. Trong mơ hồ Hoàng Minh Huân cảm giác ai đó ôm mình vào lòng, hơi ấm truyền khắp cơ thể.
Trong một khoảnh khắc từ trên rơi xuống những giọt nước thấm vào má rồi vào môi anh, vừa mặn vừa chát...
Đó là nước mắt của ai? Sao lại có vẻ đau thương đến vậy?
Anh cố mở mắt xem người đang ôm mình vào lòng là ai, muốn xem mình đang cắn thứ gì mà lại mềm mại như vậy nhưng mi mắt nặng trĩu không thể nhấc lên nổi.
Từ lúc có bệnh này đến giờ cũng hơn hai mươi năm rồi nhưng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp này...
Anh lưu luyến nó... lưu luyến vòng tay đó... Hình như cũng lưu luyến con người đang rơi nước mắt đó...
[...]
Thân thể bỗng chốc nhẹ bưng, dường như có người khiêng đi, rời xa sự ấm áp đó anh nhắm nghiền mắt lại. Chắc chắn bác sĩ đã đến tiêm thuốc an thần, cơ thể Hoàng Minh Huân lúc này xụi lơ, không tồn tại tí gì gọi là sức sống. Khi Hoàng Minh Huân được đưa đi cơ thể Tống Gia Tuệ mệt rã rời, cô vô lực dựa vào giường.
Một lúc sau có mấy người xuất hiện bao gồm cả Hoàng lão gia. Ông rất tức giận thể hiện rõ qua biểu cảm gương mặt lẫn giọng điệu.
“Ta đã bảo con chăm sóc Huân thật tốt vậy mà bây giờ chuyện gì xảy ra thế hả?”
Hoàng Minh Huân như vậy cô cũng không thể thoái thác trách nhiệm được.
“Con... Con xin lỗi”. Cô gắng gượng thều thào trả lời.
Chắc chắn sau này không thể hành động mạnh như vậy với anh rồi nếu không hậu quả chắc chắn sẽ khó lường trước được.
“Nếu đã biết lỗi thì xuống phòng thờ quỳ 3 tiếng”.
Hoàng lão gia vẫn hừng hực lửa giận rời khỏi phòng để sang xem Hoàng Minh Huân thế nào.
Hoàng Minh Huân là điều cấm kỵ nhất với Hoàng lão gia, mỗi lần phát bệnh như vậy không chỉ Hoàng Minh Huân mất hết lý trí mà cả Hoàng lão gia cũng được xem là gần như vậy.
Lúc này chỉ còn lại một mình dì Tô đi đến đỡ cô nằm lên giường rồi mang hộp y tế lại. Dì Tô vừa băng bó vết thương ở tay cô vừa đau lòng giải thích về hành động của Hoàng lão gia.
“Thiếu gia tháng nào cũng phát bệnh như thế, lão gia rất thương thiếu gia nhìn thấy cảnh đó vô số lần cũng không bớt được tí nóng lòng nào”.
“Thiếu gia bị bệnh vậy?”
Sau lần trước Hoàng Minh Huân xuất hiện không phải trong bộ dạng già cả, ốm yếu cô đoán chắc những lời đồn vô căn cứ ở ngoài hoàn toàn là bịa đặt. Hoàng Minh Huân khoẻ mạnh như vậy sao lại có bệnh gì được nhưng sau hôm nay cô mới biết được những lời đồn kia hẳn là cũng có phần đúng.
Nhưng rốt cục là bệnh thế nào, nhìn anh ta lúc phát bệnh trong thật đáng sợ. Nếu bác sĩ không đến kịp không biết hậu quả sẽ ra sao?
“Tôi cũng không rõ. Lão gia không cho phép bàn tán về bệnh của thiếu gia”.
Nói đến đây dì Tô ngừng lại quan sát vẻ mặt của cô, lúc này trên gương mặt cô lộ vẻ đâm chiêu suy nghĩ.
Cô gật đầu nhẹ, không muốn làm khó dì Tô. Băng bó xong liền phải đi chấp hành phạt của lão gia.
Lúc này mười một giờ, quỳ xong đến hai giờ sáng là xong.