“Vậy khi nào con có thể trở lại trường ạ?” Cô đắn đo một hồi mới dám hỏi vì sợ ông sẽ không đồng ý, sợ ông sẽ nói nhà họ Hoàng nhiều tiền như vậy không nuôi nổi cô hay sao mà còn muốn học rồi đi làm.
Nhưng hoàn toàn trái với nỗi sợ đó, lão gia vui vẻ đáp “Ngày mai khoan trở lại đã, ngày mốt là ngày nghỉ cứ ở nhà nghỉ ngơi. Tuần sau hẳn trở lại trường, buổi sáng sẽ có tài xế đưa đến trường, thời gian nghỉ trưa ở ký túc xá cũng được nhưng tối nhất định phải về nhà. Vợ chồng mới cưới không thể kẻ một nơi, người một ngã được. Con thấy thế nào?”
Thì ra lão gia đã có thu xếp cả rồi, cô không thể không hài lòng, kết hôn rồi không bị bắt ở nhà chồng suốt ngày mà còn tiếp tục đi học nữa thì quá tốt rồi.
“Vâng ạ! Con cảm ơn chú!”
“Cũng không thể cảm ơn suông thế được, ít nhất con cũng nên cho ta thấy một chút thành ý”.
Cô có cảm giác người đối diện chỉ chờ đợi câu cảm ơn từ cô.
“Thành ý? Thế nào ạ?”
“Vợ chồng con cố gắng cho ta mấy đứa trẻ là cách thể hiện thành ý tốt nhất”.
…
Nghe đến đây người da mặt mỏng như cô đúng là ngượng chín mặt. Chỉ vừa mới kết hôn còn chưa biết anh ta như thế nào chú đã muốn có cháu bế rồi.
Cô tự hỏi đây lão gia cao tay như vậy, những lời vừa rồi có được xem là bẫy không?
“Không cần gấp. Ba năm hai đứa là tốt lắm rồi”.
Ba năm hai đứa mà không gấp? Cô vẫn còn chưa tốt nghiệp đấy nhưng cô không thể ý kiến gì được, có con phải có sự đóng góp của cả hai, đâu phải mình cô quyết định được.
“Có con rồi chỉ cần giao cho ta chăm là được, không ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng của hai đứa”.
Cô chỉ đành trả lời “Con sẽ cố gắng!” vì đã hứa với Hoàng Minh Huân sẽ đồng ý tất cả những yêu cầu của chú.
Đau đầu thật sự! Không biết phải nói với Hoàng Minh Huân chuyện có con thế nào? Trẻ con có thể nói là thiên thần của bố mẹ, cô rất thích trẻ con nhưng không muốn có con sớm thế, ít nhất cũng tốt nghiệp trước đã.
Hoàng Minh Huân nghe lời chú như vậy liệu anh ta có đồng ý chờ thêm vài năm không?
Lúc trước Hoàng lão gia không ý kiến việc Hoàng Minh Huân khi nào đi, khi nào về có điều luôn muốn anh đừng cố ôm công việc nhiều quá nhưng bây giờ có vợ thì khác, tối phải về nhà sớm hơn. Lẽ ra hôm nay đã sắp sếp về sớm để “kiểm tra” cô một tí ai biết được đối tác làm ăn đêm nay phải ra nước ngoài gấp nên đành phải gặp ông ta trước.
Hoàng Minh Huân vừa trở về lại lên phòng cô vẫn như cũ tắt đèn trước, áo khoác, cà vạt vẫn được treo lên, mấy cúc áo sơ mi cũng được cởi ra.
Mặc kệ cô đang ngủ liền áp môi xuống môi cô, anh tấn công cô một cách điên cuồng làm hơi thở cô trở nên khó khăn mà tỉnh dậy. Tống Gia Tuệ mở mắt thấy thân hình to lớn của anh đè lên người mình, miệng Hoàng Minh Huân lại còn mùi rượu làm cô càng cảm thấy khó thở, không biết làm gì chỉ lấy hai tay đập mạnh lên vai anh. Cảm nhận người phía dưới không thở được nữa anh mới buông ra.
Điều chỉnh hơi thở một chút Tống Gia Tuệ mới khó khăn mắng Hoàng Minh Huân, “Anh bị điên sao mà tự nhiên hôn tôi như thế”.
“Chồng cô không được phép? Hôm qua đã nhắc nhở cô trước hôm nay tôi muốn “kiểm tra” rồi và cũng đừng quên chú tôi muốn gì”.
Đây là lấy người lớn ra uy hiếp sao?
“Hôm qua không phải anh nói là đồng ý trước rồi sau đó chỉ cần ý kiến với anh sao? Bây giờ tôi muốn sau tốt nghiệp mới có con” Cô nói với thái độ kiên quyết vì nghĩ làm thế sẽ dễ nhận được sự đồng ý hơn thái độ mềm mỏng có thể làm anh được nước lấn tới, đưa ra những yêu cầu khác nữa.
“Tôi không có nhiều thời gian”.
Nhận thấy mình đã lỡ lời nên không để cô có cơ hội nhận ra điều đó, anh một lần nữa dùng tay cố định sau gáy cô, mạnh bạo hôn xuống.
Khi buông ra Hoàng Minh Huân nhíu mày, nếu không phải so với ngày sinh trên chứng minh thư cô đã hai mươi tuổi thì thật sự anh không dám tin, nɠɵạı hình cứ như trẻ vị thành niên, đến hôn cũng không dám thở. Là ngốc thật hay giả vờ?
Cô chỉ muốn hỏi câu vừa rồi anh nói có ý gì thôi ai ngờ bị cưỡng hôn như thế làm cô căng thẳng đến mức quên cả thở…
“Hay kỹ thuật hôn của tôi không so được với mấy thằng đàn ông trước của cô?”
Cô nghĩ anh có lẽ điên rồi! Cứ thích tự mình suy diễn lung tung, nếu phải sống chung với cái tính đó chắc ngày tháng sau này mệt mỏi lắm.
Vừa rồi… Hình như rất ngọt, môi cô rất ngọt làm anh có cảm giác lưu luyến không rời.
“Được rồi! Làm lại, làm đến khi nào cô biết cách hôn thì thôi”
Hoàng Minh Huân cố tình nói vậy để mượn cớ tiếp tục thưởng thức vị ngọt đôi môi ấy nhưng không may chưa kịp hành động thì cô xấu hổ cùng giận dữ đá thật mạnh vào người anh.
Không nghĩ rằng người nhỏ bé như cô lúc giận lại tung ra cú đá như thế, cộng thêm việc không đề phòng anh ở mép giường lăn xuống, đầu đập vào chiếc tủ bên cạnh.
Có thể dùng lời nói để cô ra dùng sức tấn công như vậy, Hoàng Minh Huân là người đầu tiên!
Đợi một lúc cũng không thấy Hoàng Minh Huân phản ứng gì, trong màn đêm chỉ còn tiếng thở của hai người.
...
Nhưng dường như tiếng thở của anh có gì đó là lạ.
“Này, anh đừng giả vờ nữa, cú đá đó của tôi làm gì khiến anh bất tỉnh chứ”.
...
“Rõ ràng lúc này cưỡng hôn tôi anh khỏe mạnh lắm mà”.
…
“Đừng làm tôi sợ mà. Tôi xin lỗi, tôi không cố tình đâu... Anh dậy đi”.