Editor: L’espoir
*
Cánh cửa phòng đóng lại, căn phòng an tĩnh ngay lập tức.
Người đàn ông trên ghế sô pha chỉ hút thuốc, không nói gì.
Ngược lại giọng y tá truyền tới ở đầu giường bên kia.
“Nhấc váy lên đi, cứ từ từ chút không sao hết, sau đó cởi qυầи ɭóŧ ra.”
Tay của người đàn ông đang hút thuốc dừng lại.
Căn phòng rất nhỏ, đến nỗi mọi âm thanh nhỏ đều trở nên rõ ràng.
Chẳng hạn như giọng nói của y tá, chẳng hạn như âm thanh của sự ma sát giữa váy với khăn trải giường, chẳng hạn như tiếng của qυầи ɭóŧ cởi ra khỏi chân…
Chu Dần Khôn lấy điếu thuốc ngậm trong miệng, điếu thuốc kẹp ở đầu ngón tay phải, tùy ý liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy vết sẹo trên đó.
Hắn khẽ nhíu mày.
Đây là đang làm gì thế? Có chuyện gì với hắn vậy?
Chu Hạ Hạ cắn hắn thành vậy rồi, vậy mà hắn còn quan tâm đến sự sống chết của cô?
Và ngay sau đó, giường bên kia truyền đến giọng nói: “Tách chân ra lớn hơn chút nữa, tôi giúp em kiểm tra, chạm vào sẽ có cảm giác khó chịu, em chịu khó chút nhé.”
Lúc này cô gái mới cúi đầu “Ừm” một tiếng.
Tuy rằng tiếng nói nhỏ đến mức sắp không nghe thấy, nhưng sự thẹn thùng chứa đầy trong giọng nói lại rõ ràng.
Trong phòng tràn ngập một bầu không khí quỷ dị.
Hơn nữa đó là sự quỷ dị mà Chu Dần Khôn chưa từng cảm nhận được cho đến bây giờ, là hắn cứu cô, hắn ngồi tại đây thì đâu có vấn đề gì chứ.
Nhưng có vẻ hắn không nên ngồi ở chỗ này.
Phụ nữ cởi váy cởi qυầи ɭóŧ đâu phải là chuyện hiếm lạ gì, tại sao cứ không được tự nhiên đến vậy chứ?
Trong lúc giật mình, hắn không hiểu sao lại nhớ tới lần trước ở tháp Sathorn, khi Chu Diệu Huy ôm đứa con gái cưng này, không vui lắm khi hắn tới gần.
Lúc ấy hắn còn cảm nhận được, còn trào phúng Chu Diệu Huy trông gà hóa cuốc*, cùng lắm thì hắn chỉ là nói một câu thôi, cũng không phải tạm thời đổi ý muốn giết chết Chu Hạ Hạ đâu.
*tự làm mình sợ, làm quá.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Diệu Huy không có ý đó.
Vậy ra…
Đó là sự khác biệt giữa nuôi con gái và nuôi chó.
Chó lớn đến đâu cũng không cần phải trốn tránh chủ nhân của chúng.
Nhưng khi con gái nhỏ lớn lên, nó phải tránh những người đàn ông lớn tuổi không liên quan.
Câu nói “Con trai lớn tránh mẹ, con gái lớn tránh cha” của Trung Quốc hóa ra là có ý này.
Rắc rối.
Hắn thiếu kiên nhẫn, vẫn là nuôi chó dễ hơn.
Đang suy nghĩ thất thần, bỗng nhiên bên giường có một tiếng kêu duyên dáng, theo bản năng người đàn ông nghiêng đầu sang.
Lần này thì rất tốt rồi, càng quỷ dị hơn.
Để thuận tiện cho việc y tá kiểm tra, đặt đèn lên giường và còn bật rất sáng, thế nên tình hình kiểm tra bên trong cứ vậy mà chiếu rõ ràng trên tấm rèm.
Cô gái bên trong nằm trên giường như thế nào, tách chân với y tá như thế nào, chiếc váy được vén lên chất đống trên vòng eo mảnh khảnh của cô như thế nào, vì thẹn thùng và căng thẳng nên ngực cô phập phồng như thế nào, cùng với những gì đường nét góc nghiêng của khuôn mặt… tất cả đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mà cái kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất là, hắn có thể nhìn thấy tay của y tá ở giữa hai chân bị tách ra của Chu Hạ Hạ…
Cô gái hét lên một tiếng, chắc là cảm thấy khó chịu.
Chỉ là giọng nói đó không hiểu sao nghe có chút mập mờ.
Chu Dần Khôn phiền não, chỉ là nhìn cái bóng mà thôi, thế nhưng lại có cảm giác như đang nhìn cơ thể của cô gái vậy.
Vấn đề là nhìn thì nhìn, có cái gì nghiêm trọng đâu, nhưng cái cảm giác khác thường quỷ dị này lại luôn không xua tan được.
Hơn phân nửa chính là do ba chữ ‘người lớn nam’ này quấy quá.
Nếu không sao nói hắn lại chán ghét đứa trẻ, nhất là đứa trẻ nửa lớn nửa nhỏ này là phiền phức nhất.
Trôi qua thêm một hai phút sau, đèn tắt đi, rèm kéo ra.
Y tá đi tới trước mặt người đàn ông anh tuấn đang nhắm mắt dựa vào ghế sô pha: “Thưa anh, đã kiểm tra xong.”
“Nói.”
“Tôi đã kiểm tra vị ŧıểυ thư này khá kỹ càng, cô ấy đúng là chưa bị đàn ông nào xâm hại. Vết máu trên chân là do vật sắc nhọn cắt vào da đùi trong, nhưng cho dù vết thương nông hơn nữa cũng không có rỉ sét, ắt hẳn là không cần tiêm ngừa uốn ván. Nếu anh vẫn còn lo lắng, anh có thể đưa cô ấy đến bệnh viện.”
Quả nhiên là thật phiền phức.
Chu Dần Khôn mở mắt, nhìn người trên giường.
Cô đã sửa sang lại mình xong, ngoan ngoãn ngồi trên giường, dùng chăn đắp chân, khuôn mặt đỏ đến lợi hại.
Rõ ràng đã biết hắn vẫn luôn ở đây.
Nếu đã không sao rồi, hắn cũng mặc kệ.
Về phần lo lắng cái gì đó, đi bệnh viện hay không, đó là chuyện mà bố của nó Chu Diệu Huy nên quan tâm.
Sau khi y tá đi ra ngoài, người đàn ông không nói bất cứ điều gì cả, đứng dậy định rời đi, Chu Hạ Hạ vội vàng vén chăn xuống giường: “Chú út!”
Người đàn ông không kiên nhẫn dừng bước: “Làm gì nữa.”
Người phía sau nghe ra sự thiếu kiên nhẫn này của hắn, giọng nói nhỏ xíu: “Chú đi đâu vậy…”
Cô không dám ở nơi này một mình, nhưng cô cũng không dám đi ra ngoài, ra khỏi nơi này cô có thể lại bị người ta trói bán đi hay không?
Mặc dù e ngại trong lòng, nhưng Chu Dần Khôn là người cô ‘quen’ nhất ở chỗ này.
Hắn là anh em ruột của bố mình, hắn biết cô sống ở đâu, và…
Dù đi đến bất cứ nơi nào, những người khác đều rất sợ hắn ta.
Chỉ cần hắn chịu giúp cô, cô sẽ có thể bình an trở về.
“Đi giết người.”
Chu Dần Khôn nói xong rồi đi cũng không quay đầu lại.
Chu Hạ Hạ vội vàng đuổi theo, một đường chạy theo hắn đến cửa phòng riêng, Chu Dần Khôn quay đầu lại: “Chu Hạ Hạ, những người theo dõi ta như nhóc đều bị ta giết sạch đấy.”
Hắn vừa cười vừa nói.
Chỉ là nụ cười đó khiến cô gái run rẩy, nước mắt lại tuôn trào: “Xin chú đấy chú út ơi, cháu sợ… Cháu không dám ở đó một mình đâu.”
“Cho nên một hai nhất định phải đi theo ta, ta giết người nhóc cũng đứng cạnh nhìn đúng không?”
Nơi này nhiều người như vậy, lại là nơi công cộng, Hạ Hạ cảm thấy Chu Dần Khôn hẳn là sẽ không to gan như vậy, tám phần là đang hù dọa cô.
Giống như lần trước hắn nói muốn phơi khô cô rồi mần thịt cho chó ăn.
Câu lạc bộ này thật sự quá lớn, người đến người đi trông không có ai bình thường, Chu Hạ Hạ luôn cảm thấy có người nhìn đang chằm chằm cô, cảm giác khẩn trương trong lòng tăng vọt, cũng mặc kệ Chu Dần Khôn nói đáng sợ cỡ nào, vội vàng gật gật đầu, ánh mắt cầu xin.
Chu Dần Khôn càng cảm thấy mình không nên xen vào việc của người khác, ai mà có thể nghĩ đến cái thứ hèn nhát này không chỉ thích khóc, mà còn dính người, giống như keo dán da chó không kéo ra được.
Hai vợ chồng Chu Diệu Huy nuôi không được thì đừng nên nuôi.
Hắn đẩy cửa phòng ra, bên trong Ngô Bang Kỳ đang thưởng thức một ly rượu vang đỏ, nhìn trận đấu quyền anh bên ngoài.
Thấy phía sau Chu Dần Khôn còn có một người đi theo, ông ta buông ly rượu xuống: “Cậu Chu không phải không hiểu quy tắc đến vậy chứ.”