Ra khỏi quán ăn, trên mặt Phương Oánh Oánh tìm không ra một điểm tức giận nào, có chăng chỉ là nụ cười chân thành, nhưng thực ra trong lòng nàng nghĩ gì thì chỉ có nàng ta mới biết.
Hai cô bé Tằng, Hác ở bên cạnh cũng cảm thấy kinh dị khi nhìn người đàn bà hư hỏng có cái vòng số một to đến nỗi hù chết người ta kia, cả hai đều suy nghĩ giống như lưu manh, nhưng còn trực tiếp hơn: cô gái này điên rồi!
Phương Oánh Oánh dường như cũng không để ý tới vẻ mặt phức tạp của mấy “anh em” ở đối diện, mà nụ cười của nàng lại càng thêm rạng rỡ:
- Đương nhiên! Nếu như không phải ông chủ đuổi giùm tôi con ruồi đáng ghét kia đi, nói không chừng sau này hắn lại tới làm phiền tôi.
- Ý cô là…..
Vẻ mặt Hướng Nhật vốn đang sung sướиɠ hả hê lập tức trở nên vô cùng đau khổ:
- Tên kia không phải là người yêu của cô?
Bà nội nó chứ! Thì ra mình không làm được người “tốt”, mà nháo nhào một hồi lại thành kẻ “phá hoại”, khó trách cô nàng ngực bự này có thể bình thản như thế.
- Thực ra tôi cũng rất bội phục ông chủ, không ngờ lại có thể tìm được hai cô bé đáng yêu như vậy đến giúp mình diễn trò.
Ngoài miệng mặc dù nói bội phục, nhưng ý tứ rõ ràng là đang chế giễu.
Hướng Nhật còn chưa kịp mở miệng, hai cô bé đã bột phát.
Tằng Niếp nhíu đôi mày liễu:
- Chúng ta có đáng yêu hay không thì liên quan gì đến cô, đồ đàn bà hư hỏng!
Hác Manh giơ ngón cái lên:
- Đúng vậy, đồ đàn bà hư hỏng!
Có thể hai cô bé chưa biết kế hoạch ám muội kia đã chấm dứt hay chưa nên vẫn làm trò rất nhập vai, cả hai đều chửi mắng một cách hùng hồn, đương nhiên không loại trừ khả năng trong lòng hai nàng vẫn còn chán ghét đối phương, hoặc là bị lời dụ khị ăn “KFC” kia hấp dẫn.
- Đàn bà hư hỏng?
Phương Oánh Oánh sửng sốt, thực ra nàng cũng đoán được hai cô bé “thuần khiết” này nhất định đã bị tên công tử bột kia mê hoặc, nhưng không ngờ các nàng lại bị “trúng bùa mê” tới mức như vậy. Để tránh việc tên công tử bột kia làm tổn thương những mầm non của đất nước như hai cô bé đáng yêu này, Phương Oánh Oánh lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười mà nàng tự cho là thân thiện nhất nói:
- Em gái, không phải các em bị người ta lừa đấy chứ? Chị sao có thể là loại đàn bà hư hỏng được?
- Không phải là thế nào, thầy sao có thể gạt ta được?
Hác Manh lập tức phản bác.
- Đúng vậy, đại ca của ta sẽ không đi gạt người đâu.
Tằng Niếp cũng phụ họa.
Hướng Nhật nghe thế thì cười híp cả mắt, xem ra công sức của mình không uổng phí, việc mời hai cô bé bữa KFC quả xứng đáng!
- Thầy?
Phương Oánh Oánh đã phát hiện ra chữ mấu chốt nhất, thế là đột nhiên cô nàng nghĩ đến một khả năng. Dựa vào tuổi tác của hai cô bé trước mắt mà đoán, chắc chắn mới là học sinh trung học, nhưng lại gọi tên công tử bột kia là thầy, nói cách khác tên này đã đi làm thầy giáo dạy kèm cho người ta. Mục đích của hắn là gì thì không nói cũng hiểu, dám chắc hắn đã để ý tới mấy cô bé thuần khiết này. Độ tuổi của mấy cô bé này là thời kỳ rất mơ hồ đối với tình yêu nhưng cũng cực kỳ khát vọng được nếm thử mùi vị của nó, bằng vào thủ đoạn của tên công tử bột, đương nhiên là không cần đến ba thành công lực cũng có thể lừa được tình cảm của các nàng. Nếu đúng là như vậy, tên côn đồ da^ʍ đãиɠ này thật đáng chết! Trong nháy mắt, hình tượng người nào đó trong lòng nàng đã được nâng từ “công tử bột” lên một cấp độ cao hơn: “côn đồ da^ʍ đãиɠ”.
Hướng Nhật thấy sắc mặt người đẹp ngực bự lại thay đổi sau khi nghe cách gọi “thầy” của Hác Manh, cho nên hắn có chút không hiểu tại sao:
- Không sai, là thầy, thế thì sao?
- Ngươi thật đáng chết!
Nghĩ đến việc tên trước mắt là kẻ mặt người dạ thú, Phương Oánh Oánh không ngăn nổi cơn phẫn nộ trong lòng, thậm chí cũng quên luôn thân phận đối phương là thủ trưởng của thủ trưởng, giờ nàng chỉ còn biết làm mặt dữ tợn mà nguyền rủa hắn.
Vốn nể mặt đối phương là người giúp mình làm việc, lại không phải loại ngực to óc bằng trái nho, coi như là có chút bản lãnh, cho nên Hướng Nhật chỉ định trả thù chuyện bị “chơi” lúc trưa xong là bỏ qua cho nàng ta. Nhưng không biết tại sao đối phương cứ thích phát điên lên, giống như mình đã cưỡng gian nàng ta cả trăm lần vậy. Từ sau khi biết được thân phận của mình đã không kính sợ thì chớ, ngược lại còn ba lần bốn lượt nói năng lỗ mãng. Điều này khiến cho Hướng Nhật không thể kiềm chế được cơn tức giận, nếu như không phải hắn là người không đánh phụ nữ thì đã sớm thượng cẳng chân hạ cẳng tay rồi.
- Phương thư ký, đây là ý gì? Đừng quên thân phận của mình!
Hướng Nhật sầm mặt, đây là hắn đang nhắc nhở đối phương: gì thì gì, tối thiểu cũng phải biết tôn trọng thủ trưởng của mình.
- Ta biết, ngươi là ông chủ, còn ta chỉ là người làm thuê.
Phương Oánh Oánh lại tưởng rằng đối phương đang uy hiếp nàng, nhưng trên mặt nàng cũng không có vẻ kích động mà vẫn bình thản như trước:
- Nếu như ngươi không hài lòng, có thể sa thải ta bất kỳ lúc nào!
- Sa thải cô? Vậy thì không cần, có một người thư ký vừa “tài năng” lại vừa xinh đẹp như cô, ta sao có thể sa thải được chứ?
Hướng Nhật nói đầy thâm ý. Thực ra hắn cũng không thèm dùng đến thủ đoạn này, trong mắt hắn, chỉ có những kẻ bụng dạ hẹp hòi mới có thể làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!
- Vậy nếu ông chủ không cần gì nữa thì ta xin cáo từ!
Phương Oánh Oánh vừa nói xong đã xoay người bỏ đi. Thật ra vừa rồi nàng ta đuổi theo lưu manh ra khỏi quán rượu là muốn xem bộ mặt bối rối của hắn khi biết đã tốt bụng giúp mình “phá tan” cái tình thế khó xử kia, nhưng sau lại phát hiện ra đối phương đúng là một tên côn đồ da^ʍ đãиɠ. Giờ đây nàng cảm thấy không thể chịu nổi khi ở cùng chỗ với một kẻ ghê tởm như thế, dù chỉ thêm một phút nàng cũng cảm thấy khó chịu trong bụng, thậm chí còn muốn ói hết ra những gì mình vừa ăn.
- Nhìn thấy rồi chứ, cái loại đàn bà bệnh hoạn như thế, sau này chúng ta phải tránh xa cô ta một chút!
Vừa hung hăng liếc nhìn cặp mông nằm sau chiếc váy công sở của người đẹp ngực bự cứ ngoe nguẩy trông vểnh cao hơn so với nữ nhân bình thường, Hướng Nhật vừa dặn dò hai cô bé bên cạnh một cách ác ý.
- Dạ!
Hai cô bé có cái hiểu có cái không nhưng vẫn gật đầu, lúc này trong lòng các nàng cũng vô cùng tức giận người đàn bà hư hỏng có cái vòng số một vĩ đại kia, không ngờ cô ta dám nguyền rủa thầy (đại ca) mình, thật sự là rất đáng giận!
- Thầy ơi, bây giờ chúng ta đi đâu?... A, đúng rồi, vừa rồi thầy nói có chuyện muốn hỏi em mà?
Hác Manh đột nhiên nhớ tới một chuyện nên tò mò hỏi thăm.
Hướng Nhật không trả lời mà nhìn về phía cô bé Tằng Niếp đang ở bên cạnh:
- Nhóc, giờ đã khuya rồi, đáng lẽ em nên về nhà đi chứ?
Hướng Nhật có tính toán riêng, cô bé họ Tằng này đã gặp qua Sở Sở và nữ sĩ quan cảnh sát, cũng biết các nàng đều là bạn gái mình, nếu chuyện mình hỏi “Hảo mông” (Hác Manh) bị nàng ta tiết lộ, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi đối với việc mà mình định lợi dụng người nào đó đi làm!
- Đúng vậy, Tằng Niếp, cậu không phải đã nói về trễ sẽ bị bố đánh sao? Tớ nghĩ tốt nhất là cậu nên trở về đi.
Hác Manh ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, khuôn mặt thì cực kỳ vui sướиɠ, thế là cuối cùng cũng có thể độc chiếm thầy rồi.
- Em….. Em về đây!
Với sự thông minh của mình, đương nhiên Tằng Niếp biết người nào đó muốn đuổi khéo nàng đi để có thể nói chuyện riêng với con bé ngu ngốc kia. Mặc dù nàng rất muốn ở lại nghe, nhưng rõ ràng không có khả năng, trước không nói chuyện về trễ sẽ bị bố mắng cho thê thảm, chỉ riêng câu nói của con bé ngu ngốc kia cũng đủ khiến mình không thể mặt dày lưu lại, rốt cuộc nàng đành không tình nguyện mà rời đi. Nhưng trước khi đi, nàng không nén được cơn giận nên trừng mắt liếc con bé ngu ngốc kia một cái.
Nhưng Hác Manh lại ra vẻ thắng lợi bằng cách giơ tay làm hình chữ “V” (victory) về phía nàng, đến khi thấy đối phương đã đi xa, lúc này mới quay đầu lại nhìn người nào đó với vẻ háo hức:
- Thầy không phải có bí mật gì muốn nói cho mình em nghe sao?
- Không sai, quả thật có một bí mật anh chỉ muốn nói cho mình em biết.
Hướng Nhật dùng vẻ mặt thần bí để nói.
Hác Manh càng thêm tươi cười:
- Thầy, thầy thật tốt nha!
- Thật ra, em không nên gọi anh là thầy, mà phải gọi anh là dượng!