Phương Oánh Oánh hôm nay trong lòng cảm thấy rất khoái chí, đúng vậy, cực kỳ khoái chí! Từ giữa trưa sau lúc chơi khăm được tên công tử bột kia, tâm tình nàng vui vẻ thoải mái cho tới bây giờ. Cho nên sau khi hết giờ làm việc, bình thường người nào đó mời nàng cùng nhau ăn bữa tối thì nàng không thèm để ý tới, nhưng hôm nay nàng lại vui vẻ nhận lời. Đương nhiên, chỉ là ăn bữa tối mà thôi, nếu như nam nhân kia còn muốn tiến xa thêm một bước, chẳng hạn như đi dạo phố, xem phim vân vân, chuyện đó tuyệt đối không thể!
- Phương ŧıểυ thư, cô xem thịt bò bít-tết hôm nay có vừa miệng không?
Người con trai ngồi đối diện hỏi han lấy lòng. Mặc dù hắn rất lấy làm lạ nữ nhân này tại sao hôm nay lần đầu tiên lại đáp ứng lời mời của mình, hắn cho rằng nàng chắc bị chính sự si tình và kiên trì không ngừng của mình làm cảm động, mà không hề biết là cô nàng lúc này đang rất khoái chí việc gì đó mà đồng ý nhận lời mời của hắn.
- Mùi vị cũng không tệ lắm.
Phương Oánh Oánh thản nhiên trả lời, cắt một miếng thịt bò bít-tết nhỏ bỏ vào trong miệng.
- Vậy tốt rồi...
Thấy vẻ mặt đối phương cũng không đặc biệt thích thú, nam nhân kia cũng không dám tiếp tục ba hoa nói nhảm, chỉ rầu rĩ không vui mà tự mình uống rượu.
Qua hồi lâu, có lẽ thấy không khí có vẽ miễn cưỡng gượng ép, Phương Oánh Oánh dù sao cũng đang ăn cơm người mời, không nỡ tiếp tục duy trì không khí trầm mặc, nên mở miệng hỏi:
- Lưu Tổng, bình thường ngoài công việc ra thì ông thường giải trí bằng cách nào?
Lưu Tổng trong lòng vui vẻ, tưởng rằng đối phương đáp lại những biểu hiện ái mộ của mình, nếu không phải thì sao lại hỏi thăm tới cuộc sống riêng tư của mình? Cố gắng áp chế tâm tình đang kích động, vẻ mặt bình tĩnh trả lời nàng:
- Cũng không có cái gì để giải trí, bình thường nếu không đi đâu thì chỉ biết ở nhà. Cô cũng biết, công việc của tôi đang làm căn bản không còn nhiều thời gian rỗi mà đi ra ngoài. Mỗi ngày đều phải bù đầu bù cổ cho đến sau mười hai giờ khuya mới có thể ngủ.
Lưu tổng đang miêu tả hình tượng bản thân thuộc loại "đam mê công việc". Theo hắn biết thì người đẹp trước mặt mình, nàng cũng có thể gọi là loại "điên cuồng làm việc", mình vịn vào cái chuyện này, hẳn là càng chiếm được hảo cảm của nàng.
Nhưng kế hoạch của hắn hiển nhiên là đã tính sai, bởi vì nét mặt của Phương Oánh Oánh cũng không lộ ra sự thưởng thức hay cho thấy là nàng đồng tình với hắn, chỉ tỉnh bơ nói một câu:
- Xem ra Lưu Tổng là loại người ham mê công việc đây!
Cái này giống như dùng sức lực toàn thân tích tụ lại "đánh" một quyền vào bông vải, cái cảm giác mình cố hết sức và không thấy đối phương phản ứng gì thật làm cho người ta buồn bực, tức đến hộc máu. Lưu Tổng cũng đang có cảm giác như vậy! Bất quá hắn sau khi có chút thất thần sững sờ, lại hiểu lầm ý tứ của nàng. Hắn cho rằng nàng vốn là loại người ham thích làm việc, bình thường không có việc gì để vui chơi giải trí, bởi vậy đối với người ham mê công việc giống mình thì cũng thấy không có gì lạ, vì vậy hắn lập tức bổ sung thêm:
- Thật ra mỗi ngày khoảng năm giờ sáng thì tôi thức dậy chạy bộ, hôm nào cũng tập chừng hai giờ, sau đó về nhà ăn sáng rồi tới công ty. À… thi thoảng vào giờ nghỉ ăn trưa tôi cũng chơi bóng bàn hay bóng rổ hay vài môn thể dục thể ȶᏂασ khác…
Lưu Tổng lại nặn cho mình thêm một hình tượng một "kiện tướng thể dục thể ȶᏂασ"! Như cố tình miêu tả cho nàng thấy tinh thần và thể xác của mình rất "cường tráng". Đây đúng là điều kiện tiên quyết để câu dẫn nữ nhân thành đạt.
Nhưng hắn lần nữa lại thất vọng, Phương Oánh Oánh cũng không bị hắn "câu dẫn", vẫn hời hợt như cũ mở miệng khen:
- Lưu Tổng sắp xếp thời gian rất hợp lý, khó trách tôi thấy ông mỗi ngày mặt mày luôn hồng hào.
- Quá khen, quá khen...
Lưu tổng "khiêm tốn" nói. Hai lần "tạo thần" vận động (con người ta đối với thần thánh, hay chuyện thần tích thường sùng bái ngưỡng mộ, tạo thần vận động là một dạng trào lưu giả thần giả quỷ để lừa bịp người) cũng không có đạt được hiệu quả như mong đợi, điều này làm cho hắn rất thất vọng, để tránh đụng phải vách tường lần nữa, hắn chỉ có thể quay sang hỏi đối phương:
- Vậy không biết bình thường Phương ŧıểυ thư giải trí như thế nào?
- Ông hỏi tôi sao?
Phương Oánh Oánh ra vẻ kinh ngạc hỏi lại, tiếp theo nét mặt như tự giễu nói:
- Ngoài công việc ra thì vẫn là công việc thôi đúng không?
- À....
Lưu tổng kéo dài giọng, trong lòng đang chọn lựa từ ngữ để diễn đạt, sau đó mới nói:
- Vậy không biết Phương ŧıểυ thư có rảnh hay không? Tôi nghe nói đêm nay rạp chiếu phim ở phố Đông có chiếu một bộ phim mới, nghe nói là do hai đại minh tinh đang được yêu chuộng nhất bây giờ là Lạc Phi Tử và Tư Mã Dự đóng vai chánh, rất cảm động, không bằng…
Không đợi hắn nói xong, Phương Oánh Oánh mở miệng ngắt lời hắn:
- Tôi nghĩ chắc Lưu Tổng đi một mình thôi, tôi có hẹn với người ta rồi.
- À? Thì ra là như vậy!
Lưu Tổng trên mặt thất vọng nói ra vài lời thừa thãi để tự an ủi mình:
- Không có gì, công việc của Phương ŧıểυ thư mới là quan trọng. Dù gì sau này còn có nhiều thời gian, hẹn khi nào Phương ŧıểυ thư rảnh rỗi thì chúng ta...
- Không biết mắc cỡ sao? Ta nghĩ nàng không có lúc nào rảnh rỗi đâu!
Một giọng nói trầm thấp cắt ngang lời Lưu Tổng.
- Anh là ai?
Lưu Tổng biến sắc, căm tức nhìn người mới chui từ đâu ra kia. Hắn ghét nhất là khi mình đang nói chuyện mà đột nhiên có người cắm miệng xen vào, đương nhiên người đẹp thì không tính. Nhưng mà cái gã trai trước mắt thoạt nhìn cả người không có mấy kílôgam thịt, hơn nữa tay phải lại đang bị thương không nhẹ hiển nhiên không phải là nữ nhân, lại càng không phải là người đẹp.
- Ta là ai ngươi không cần phải quản.
Hướng Nhật vẻ mặt khinh miệt nhìn hắn, đột nhiên đi tới bên cạnh người đẹp ngực bự - rõ ràng cô nàng đang vì sự xuất hiện của mình có chút sững người, kéo ra cái ghế rất tự nhiên ngồi xuống.
- Ngươi...
Lưu tổng bị hành động liên tiếp của đối phương chọc tức, giận đến thiếu chút nữa muốn bể phổi, chỉ thẳng vào mặt đối phương:
- Nếu ngươi còn không đi ra, ta sẽ gọi người đuổi.
- Gọi người?
Hướng Nhật nặng nề "hừ" một tiếng rồi nói tiếp:
- Chẳng lẽ ta với bà xã của mình ngồi cùng nhau cũng phạm pháp à?
- Bà xã?
Lưu Tổng mặt mày chợt trở nên nghiêm trọng dữ tơn, giọng run run đứng lên nói:
- Ngươi nói Phương ŧıểυ thư là...
- Nói nhảm! Nếu không ngươi nghĩ ta có quan hệ gì?
Hướng Nhật cợt nhả cười rộ lên, một tay lại quàng sang bả vai của người đẹp ngực bự, cố tình chứng minh quan hệ "thân mật" của mình với nàng.
Giọng nói của Lưu Tổng không ngừng run rẩy, ngay cả thân thể cũng bắt đầu run lên, bởi vì hắn thấy Phương ŧıểυ thư cũng không có phản đối gì, hơn nữa dường như còn đang "hưởng thụ". Theo như hắn biết, hắn chưa từng thấy có nam nhân nào chạm vào thân thể của nàng, nhưng cái gã trai trước mắt này hoàn toàn triệt để phá vỡ sự hiểu biết của mình, nói cách khác đối phương rất có có thể chính là cái nửa kia của nàng, hóa ra mình tốn biết bao công sức, bao nhiêu cố gắng, tất cả đều uổng phí.
- Còn không tin sao?
Hướng Nhật cùng người đẹp ngực bự dựa sát vào nhau, vì thế càng làm tăng thêm sức thuyết phục.
Phương Oánh Oánh giờ này mới hoàn hồn trở lại bình thường, mới vừa rồi chỉ vì người nào đó tới quá đột ngột, trong lòng có chút không thoải mái do đó bị thất thần trong giây phút ngắn ngủi, hiện tại thấy tên công tử bột đàng điếm ngang nhiên ôm lấy thân thể của mình, trong lòng giận dữ nói:
- Ông…
Hướng Nhật đã sớm quan sát phản ứng của nàng, vừa thấy nàng mở miệng lập tức cắt đứt lời của nàng:
- Ông cái gì mà ông, mặc dù là ông xã em, nhưng không phải là vυ" nuôi, em muốn kết bạn kết là nam giới anh cũng không quản, nhưng cái người trước mặt này, người không người, quỷ không ra quỷ, do đó anh mới có chút ý kiến, anh cũng không biết tại sao em có thể cùng một con vật gặp gỡ như vậy chứ?
Lưu Tổng nghe được cơ hồ tức muốn ói máu:
- Ngươi, ngươi dám mắng ta?
- Mắng ngươi thì làm sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai hả??? Éo mịa, xem lại cái mặt của mình chút đi, dám đi tán bà xã của ta à. Bây giờ tao trịnh trọng cảnh cáo mày, biến ra xa một chút!!
Hướng Nhật tiếp tục phát huy bản chất lưu manh của mình, mở miệng chửi to, chửi không thương tiếc. Hiện tại, xem ra chửi vậy đã đủ đô, đốt lửa nhiêu đó đã đủ, thằng mặt trắng trước mặt chắc chắn không chịu nổi sẽ phải bỏ đi - nếu như người đẹp ngực bự không nói lời giải thích nào.
Lưu Tổng sắc mặt trắng bệch. Hắn chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, đã vậy lại không thể phản bác lại được chữ nào, mà vừa rồi hắn nghe rõ ràng chữ “ông”, căn bản không có sai, cho nên đối phương đúng là vợ chồng rồi. Vậy thì mình thật đáng xấu hổ. Nghĩ đến đây, hắn đứng ngồi không yên, đứng lên chuẩn bị đi khỏi.
- Lưu Tổng, ông tin hắn nói sao?
Phương Oánh Oánh đúng lúc đó mở miệng, giọng nói cực kỳ bình tĩnh, thần sắc trên mặt không chút kích động.
- Ý của Phương ŧıểυ thư là sao?
Lưu Tổng trầm giọng, trong lòng thêm một chút chờ đợi.
- Nếu tôi nói với ông, tôi và hắn không có chút quan hệ. Ông có tin không?
Phương Oánh Oánh khẽ cười nói.
- Thật sự vậy?
Lưu Tổng thần sắc vui vẻ.
Hướng Nhật đứng lên, tức giận nói:
- Oánh Oánh, em không nên làm vậy chứ, trước mặt người ngoài không nhận anh…
- Ông chủ, ông đùa còn chưa đủ sao?
Việc người nào đó xuất hiện có chút bất ngờ, nhưng mà Phương Oánh Oánh cũng đã đoán được tâm tư của đối phương tám chín phần. Đối phương ý là muốn trả thù nàng việc lúc trưa vu oan hắn. Nhưng mà, buồn cười nhất là, tên công tử bột đàng điếm kia lại coi tên trước mặt là người theo đuổi mình… Phải biết rằng, mình cũng đang muốn nghĩ biện pháp đuổi tên kia đi, không ngờ hắn lại giúp mình một cái ân tình to như thế, quả thật là rất to… Tốt!
Chớp mắt, Phương Oánh Oánh khó chịu đứng lên, chẳng lẽ để hắn muốn bắt mình làm gì thì làm sao? Hắn muốn gì là được đó sao? Nhất định là không – nếu hắn muốn “chia rẽ”, nàng nhất định sẽ không làm cho hắn thỏa ý nguyện! Mặc dù nàng cũng chán ghét họ Lưu kia! Nhưng mà so với tên công tử bột thì còn kém mười vạn tám ngàn dặm. Nếu để cho nàng chọn họ Lưu và tên công tử bột thì nàng sẽ không do dự chọn tên đầu tiên.
- Đùa? Đùa cái gì chứ?
Hướng Nhật làm ra vẻ không hiểu:
- Bà xã, em thật sự không nhận...
- Ông chủ, nếu như ông đi đóng phim thì nhất định giải Ảnh Đế sẽ thuộc về ông đó!!!
Phương Oánh Oánh ánh mắt nghiêm chỉnh nói.Sau đó quay đầu nhìn Lưu Tổng:
- Như ông thấy đó, hắn là ông chủ của tôi, chỉ tội rất thích đùa dai thôi!!!
- Ông chủ?
Lưu Tổng nhìn nàng nghi hoặc, nhưng cũng không giải thích nổi tại sao lúc nãy nàng nói chữ “ông” kia…, hơn nữa không biết tên trẻ tuổi này từ đâu chui ra. Nói cách khác, chân tướng mọi việc có lẽ đúng như Phương ŧıểυ thư nói, tên nhóc này chẳng qua là nói bừa thôi. Hắn làm như vậy, rõ ràng là muốn gạt ra một “tình địch” có năng lực cạnh tranh là mình. Mà Phương ŧıểυ thư có ý nhắc nhở, chắc ám chỉ mình mới là “chân mệnh thiên tử” đây? Nghĩ tới đây, Lưu Tổng hưng phấn quá mức đến nỗi không nhớ tại sao tên kia được gọi là “ông chủ”.
Hướng Nhật thầm than trong lòng.Thấy thần sắc hưng phấn của tên mặt trắng, hắn biết là kế hoạch của mình thất bại rồi, nhưng đã sớm phòng bị việc này cho nên vẻ mặt cũng không tỏ ra lo lắng. Hắn đưa tay trái ra phía sau làm dấu một cái, từ phía sau bức tường thủy tinh, hai cô nhóc đã sớm không nhịn được thấy thế chắc sẽ hiểu: kế hoạch A thất bại, áp dụng kế hoạch B!
Mặc dù tạm thời không có hiệu quả gì, nhưng Hướng Nhật vẫn cố gắng thêm một chút, thâm tình nhìn người đẹp ngực bự nói:
- Bà xã, tại sao mỗi lần có mặt người ngoài em đều nói như vậy chứ? Thật sự làm anh rất đau lòng!!!
Phương Oánh Oánh hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, làm vẻ mặt muốn ói khi thấy tên công tử bột đàng điếm! Thật sự không thể tưởng tượng nổi thế giới này lại có một kẻ không biết xấu hổ như thế.
- Vị tiên sinh này, nếu như còn quấy rối nữa, tôi sẽ gọi bảo vệ đến!
Lưu Tổng đã sớm bất mãn với hắn, mới vừa rồi thiếu chút nữa lừa gạt được “chân mệnh thiên tử” như mình, cho nên mở miệng lạnh lẽo uy hiếp.
- Gọi bảo vệ thì gọi đi, dù sao đó cũng là bà xã của ta!
Hướng Nhật làm ra bộ dáng dứt khoát.
- Vậy đừng trách sao ta không khách khí!
Lưu Tổng nói xong đứng lên đang tính gọi bảo vệ ở xa xa đàng kia. Bỗng nhiên, hai cô bé đáng yêu từ đâu chạy nhanh tới, nhào vào người Phương ŧıểυ thư kêu lên:
- Chị dâu!
Lưu tổng có chút trở tay không kịp, không gọi bảo vệ tới nữa, lom lom nhìn vào hai cô bé vừa xuất hiện.
Phương Oánh Oánh cũng bị sững người, nhưng lập tức phản ứng lại ngay, việc này hiển nhiên là tên công tử bột bày trò, mặt hiện lên vẻ kinh ngạc không cần phải giả bộ:
- Các em là ai? Chị không nhận ra các em!!!
- Chị dâu, chị sao lại như thế?
Hác Manh xoa xoa hai con mắt đỏ bừng, thoáng lén nhìn xuyên qua khe hở của ngón tay, bởi vì nàng cùng với Tằng Niếp vừa hô hoán một trận kinh thiên động địa, làm kinh động khá nhiều người xung quanh, lại lớn tiếng nói:
- Chị dâu, chị đừng bỏ tụi em đi mà. Em biết đại ca không kiếm được việc tốt, không có tiền mua xe, mua nhà ở, cho nên chị luôn muốn ly dị với đại ca, nhưng mà…
Nói tới đây, dường như chịu không nổi nữa, Hác Manh lập tức cúi đầu khóc to lên. Nhưng nàng làm như vậy thì càng làm tăng thêm cảm tình của mọi người xung quanh, chỉ có lưu manh lén lút giơ ngón cái lên với nàng.
Phương Oánh Oánh sắc mặt sầm xuống. Nàng không ngờ tới lúc trước mình đánh giá tên công tử bột này xoàng xĩnh quá, không ngờ hắn lại có chiêu tàn nhẫn như vậy, trước mắt nhiều người làm bại hoại danh dự của mình. Trong mắt những người đứng xem nãy giờ chắc đang đánh giá mình là loại gái ham tiền đáng khinh bỉ, bây giờ mình đã thành đối tượng phỉ nhổ... trở thành "gái hám tiền" trong thâm tâm mọi người.
Nhưng cái đó còn không nhằm nhò gì hết, lời nói của cô bé còn lại làm cho nàng như rớt vào vực sâu không đáy, từ “gái hám tiền” thành "loại đàn bà độc ác, tàn nhẫn vứt bỏ cả tình thân"
- Chị dâu, chị không nghĩ đến tụi em thì cũng vì “ŧıểυ bảo” mà ngẫm lại chứ, thương nó mới một tuổi mà đã không có mẹ, cuộc sống sau này sẽ ra sao? Không có mẹ đúng là việc đau khổ nhất trên đời. Sau này, nó trưởng thành sẽ bị người ta cười chê, thương thay cháu trai mới một tuổi, ô ô…
Tằng Niếp biểu hiện cũng không thua kém chút nào.
Lời nàng vừa nói ra, càng làm cho sóng to gió lớn nổi lên, mọi người xúm lại khiển trách nữ nhân “ác độc”
- Nữ nhân này thật tàn nhẫn! Người ta nói hổ dữ không ăn thịt con, nàng ta ngược lại, cả con cũng không cần. Nàng ta căn bản không xứng đáng với thiên chức làm mẹ.
- Nàng làm như vậy nhất định sẽ bị Thiên Lôi hỏi thăm!
- Lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc lại là loại nữ nhân tâm địa như rắn độc. Sống trên đời cũng chỉ tốn thức ăn!!!
-............!
Hưóng Nhật nghe những lời xung quanh càng ngày càng cay độc, sợ cô nàng ngực bự kia nghĩ quẩn, lập tức nháy mắt với hai cô nhóc hướng về phía nam nhân đang đứng một bên
Tằng Niếp phản ứng ngay tức khắc, đi tới chặn Lưu Tổng mắng:
- Đều là tại tên xấu xa này, nếu không phải ngươi mỗi ngày dụ dỗ “chị dâu” của ta, nàng làm sao có thể bỏ chúng ta theo ngươi chứ? Ngươi đúng là người xấu, ngươi có biết là “ŧıểυ bảo” rất đáng thương không? Mỗi ngày đều khóc gọi “ma ma” đến tắt tiếng mới thôi, ô ô…
Quả nhiên vừa nghe xong những lời này, mọi người lập tức đem nòng súng hướng vào kẻ thứ ba kia.
- Này, nam nhân đê tiện, đi khắp nơi dụ dỗ phụ nữ, phải đem xử bắn mới đúng!
- F*ck, nam nhân đều bị hắn làm cho mất mặt hết!
- Ta nhổ vào, nếu chỗ này không phải nơi công cộng, ta đã sớm đập gãy răng hắn!!
- Đúng là súc sinh! Đồ chó đẻ!
- .............!
Thấy mọi người mắng chửi một thôi một hồi, mà tên kia đã sớm chạy trốn mất tiêu. Lúc này, Hướng Nhật mới đi ra, ôm hai cô nhóc vào lòng, lời nói cùng tinh thần vô cùng sa sút:
- Ài, ŧıểυ Tam,ŧıểυ Tứ, hai em đừng khóc nữa, chị dâu hai đứa không muốn chúng ta, chúng ta trở về thôi! Đều do đại ca vô dụng, không kiếm được việc tốt, lại chỉ muốn cùng hai đứa đọc sách, anh... chúng ta trở về thôi!!!
Vừa nói xong, lưu manh liền thấp giọng nói với hai cô nhóc:
- Vừa nãy diễn rất tốt, sau này muốn ăn gì đều có thể đến tìm anh!!!
Trong lúc hai cô nhóc đang thấp giọng hoan hô, Hướng Nhật lại nói: