Thời gian hiện tại là 20h ngày 31/12/2015 thời gian chuẩn tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Ở một nơi nào đó trên thế giới chậm hơn Trung Quốc sáu giờ đồng hồ tức là 14h cùng ngày. Một công trình dưới lòng đất, nhìn như một lòng trảo, có nhiều bậc thang lên xuống. Ở chính giữa lòng trảo Phương Nghi đang bị trói trên cây cột, dưới chân nàng là một vòng tròn ma thuật khổng lồ, loằng ngoằng các đường nét, rồi có cả hình thù Mặt Trời, Mặt Trăng, các ký tự La Mã cổ đại, hết thảy đều tỏa ra ánh sáng màu đỏ, được vẽ bằng phép thuật của Zetsu.
Cay mắt nhìn Zetsu đang đứng trước mắt chăm chú quan sát những phiến đá cũ kỹ, trên bề mặt khắc những ký hiệu và hình thù kỳ dị, lòng Phương Nghi còn chưa hết sợ. Lại nghĩ đến cảnh căn phòng trống vắng, âm u, chỉ có hai người một nam một nữ, mà về phần mình thì đã mất đi thế chủ động, tay bị trói vòng ra sau cây cột bé tí nhưng mặc kệ nàng dùng bao nhiêu sức cũng không cách nào lung lay được, đôi mắt bỗng phủ làn sương.
- Tên quái nhân, ngươi bắt ta để làm gì... mau thả ta ra! - Phương Nghi căm hận nói.
Zetsu quay lại nhìn, đưa ánh mắt quét dọc thân thể nàng, biểu tình không đổi:
- Cô là một thành tố quan trọng để ta đạt được sức mạnh thống trị Đa vũ trụ, cô nói xem ta có nên bỏ qua hay không.
- Ta không hiểu ngươi nói gì, muốn thống trị cái gì đấy tự mình đi mà làm, bắt ta làm cái gì?
Phương Nghi giận giữ mắng, chả lẽ gã này bị thần kinh.
- Ha ha... Dưới con mắt người thường đương nhiên là không hiểu chuyện. - Zetsu nhìn nàng cười trào phúng. Trong suy nghĩ của hắn, ngoài cái đám Vatican ra thì bọn dị nhân, ma cà rồng này nọ hết thảy đều là người trần mắt thịt, một lũ vô tích sự. - Cô là Phương Nghi nhỉ? - Hắn nở nụ cười không gợn chút hài hước, ánh mắt điềm tĩnh không cảm xúc.
- Sao... sao ngươi biết?
Tim Phương Nghi đập mạnh, cái cách hắn nhìn nàng cho thấy hắn nắm bắt mọi thứ về nàng, chỉ thiếu không nói ra hết mà thôi.
Zetsu không trả lời mà lấy một cây bút trong túi áo, sau đó vẽ lên không khí. Những đường vẽ hiện lên rõ rệt đủ các loại màu sắc, hắn vừa vẽ vừa giải thích:
- Nơi chúng ta đang sống gọi là Trái Đất, nó chỉ là một trong số các hành tinh quay quanh Mặt Trời. Nhưng Mặt Trời cũng chỉ là một trong rất nhiều ngôi sao của Ngân Hà và các ngôi sao khác cũng có các hành tinh quay xung quanh. Tiếp theo, Ngân Hà cũng chỉ là một thiên hà tương tự vô số thiên hà của một vũ trụ đang giãn nở. Và ngay cả vũ trụ cũng chỉ là một trong vô số vũ trụ. Có nhiều vũ trụ tồn tại cùng nhau, tất cả chúng đều được sinh ra từ Khởi Nguyên. Khởi Nguyên không chỉ là nơi sinh ra vũ trụ, nó còn là nơi sinh ra năng lượng phép thuật. Thứ mà đã tạo ra những người đột biến, dị nhân, ma cà rồng, những người có khả năng nɠɵạı cảm, tiên tri, những sức mạnh tiềm ẩn trong con người, bao gồm cả ma thuật, ma pháp, lĩnh vực lực lượng...
Phương Nghi hoảng hốt co rúm cả người. Giờ thì nàng đại khái hiểu được lý do mình có mặt ở đây. Không phải ép mình làm cái chuyện ấy với quỷ sao? Sax... càng nghĩ càng thấy tởm.
- Ta thà chết cũng không làm!
Phương Nghi kiên quyết phản đối.
- Hừ, cô không có quyền lựa chọn.
Ánh mắt Zetsu cuồng bạo, ác liệt làm Phương Nghi giật nảy người, gần như hồn xiêu phách lạc.
- Với lại ít ra thì nó cũng chẳng có cơ hội sống để làm chuyện đó với cô.
Nghe được lời này Phương Nghi mừng lắm. Nhưng câu sau lại khiến nàng tái mặt. - Tôi sẽ là người phải làm chuyện đó. - Zetsu bày ra vẻ mặt bất đác dĩ.
- Ngươi... Không được, ta không muốn...
Phương Nghi sợ hãi, đôi mắt long lanh bật khóc.
Zetsu thở dài:
- Thú thật ta cũng không muốn. Nhưng hết cách rồi. Cái con quỷ chết tiệt ấy đang nắm giữ bí mật về đường đến Khởi Nguyên. Bằng nghi lễ ta có thể dùng cô để làm mê hoặc nó sau đó dụ nó vào bẫy rồi phong ấn nó trong âm đa͙σ của cô. Rồi sau khi ta cùng cô vui vẻ một phen, đợi tới lúc lên đỉnh thì con quỷ ấy sẽ tự diệt và bí mật về Căn Nguyên sẽ thuộc về ta.
- Tào lào, hết sức vớ vẩn! Sao ngươi lại có thể nghĩ ra cái phương pháp hạ lưu, đê tiện như vậy được, với lại chẳng hợp lý chút nào. Hừ...
Phương Nghi ra sức thuyết phục. Đây là cơ hội duy nhất của nàng, nếu không tấm thân trong trắng gìn giữ hơn ba mươi mấy năm trời sẽ phải trao cho một kẻ mà nàng không mong muốn.
Zetsu nhìn nàng tỏ vẻ thích thú. Phương Nghi ngượng tái mặt, nghe những lời nhạy cảm thẳng thừng khiến cơ thể nàng khó tránh khỏi phản ứng tự nhiên, cảm thấy thân thể rạo rực, bỗng nghĩ tới “người nào đó” nếu có thể cùng mình làm chuyện ấy ngay lúc này thì thật tốt biết mấy.
- Đừng tự cho mình là đúng, tôi không như thế đâu. Tôi không muốn, mau thả tôi ra!
Phương Nghi trong lòng nghĩ một đường, ngoài miệng nói một nẻo.
- Có phải cô em cũng thích đúng không? Nhịn không được chảy nước rồi à? Nếu không sao mặt có thể đỏ như thế chứ? Cũng phải thôi, bao nhiêu năm chưa đụng vào cái đó của đàn ông nên sinh tò mò là lẽ tự nhiên. Tôi thật rất muốn giúp cô em giải tỏa căng thẳng ngay lúc này, ngay tại đây một cách cuồng nhiệt, lâu dài nhất, nhưng đành phải chờ thôi.
- Ăn nói hàm hồ. Ta... ta không giống ngươi...
Giọng Phương Nghi yếu ớt, càng nói càng đỏ mặt. Tại sao mình lại không ngừng nghĩ đến chuyện ấy nhỉ, lẽ nào mình cũng muốn. A... chết tiệt...
Zetsu cười nhạt, đem cái laptop ra trước mắt nàng rồi mở một bộ phim Jav, hắn cười nham nhở:
- Cái này thật sự rất thú vị, là tuyệt phẩm điện ảnh đấy. Xem thử đi, tôi đảm bảo sẽ không lãng phí thời gian của cô đâu.
Phương Nghi cố nhắm mắt không xem, nhưng càng nhắm lại càng tưởng tượng ra những hình ảnh bậy bạ, cộng thêm tiếng rên la khiến nàng không tài nào tĩnh tâm nổi, cuối cùng quyết định mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nàng khiến nàng phải hốt hoảng nghĩ thầm “Cái ấy sao có thể to như vậy được!”