Diệp Hiểu Phong từ đầu đến cuối vẫn là giữ một vẻ mặt bàng quang, lạnh lùng, không quan tâm, tùy ý cho Lưu Chương xử lý Lý Vân Du đi lên, hắn tựu cũng muốn xem hôm nay Lưu Chương là hoa ra cái dạng gì trò chơi đi ra.
Càng ngồi xem càng khiến cho Diệp Hiểu Phong hắn càng đem Lý Vân Du khinh bỉ, coi thường đi lên rồi. Lý Vân Du vậy mà ham sống sợ chết, càng là bộ dáng chân chó, đến một điểm tôn nghiêm càng là không có.
“Hắn vậy mà đến cơm chó cũng là đem ăn ngon lành.” Diệp Hiểu Phong lúc này là cực kỳ chán ghét đi lên rồi, tựu là còn sớm một điểm chưa đến giờ hẹn ăn tối cùng Hạ Đông Nghi nếu không hắn cũng là bỏ đi ra mặc cho Lưu Chương hắn xử lý lên rồi.
Lý Vân Du đem cơm còn chưa ăn xong thì đã thấy trong người một cỗ nhiệt lưu không ngừng bốc lên, mồ hôi không ngừng như mưa tuôn ra, làm hắn một thân áo vậy mà ướt đẫm đi ra, phía dưới hắn hạ thân đích ngứa ngáy cảm giác càng ngày càng quá mức đi lên, nhất là hắn điểm mệnh căn càng ngày càng là cứng ngắc đi lên rồi.
“Không tốt!” Hắn cỡ nào là tay chơi già đời không biết là mình bị đối phương cho hạ xuân dược đi ra. “Khốn nạn!” Hắn cỡ nào vừa nhịn xuống được cơn khổ cực vì tự mình trúng mình xuân dược đi qua, giờ lại càng là bị trúng thêm cực mạnh xuân dược nữa đây này.
Càng khiến hắn hận ý là đến cơm chó đã là vạn phần khó ăn rồi, mà ăn chưa xong đi ra lại trúng thêm xuân dược a. Hắn vậy mà bị Lưu Chương tên ŧıểυ nhân này cho tính toán, hắn ngàn vạn lần không cam tâm a.
“Không tốt! Ban đầu là học tiếng chó sủa, tiếp đến là ăn cơm chó, chẳng nhẻ tiếp theo lại là ….” Hắn vậy mà muốn phát điên lên rồi! Tên Lưu Chương này vậy mà bụng dạ đen tối, quỷ kế càng là độc ác đây này, hắn vậy mà đem càng chơi càng lớn đi ra a.
Hắn càng nghĩ là càng không ngừng muốn nôn mửa đi ra rồi, hắn nếu vậy mà trúng lên xuân dược mà ngốc cùng một con cẩu đi ra thì đến là thế nào bộ dáng a. Hắn tựu là không muốn sống nữa rồi. Hắn là đem tô cơm cho ném xuống hướng Lưu Chương chửi loạn lên rồi.
- Lưu Chương tên vương bát đản nhà ngươi vậy mà dám đem bổn thiếu gia hạ xuống xuân dược!
Đang cùng là ăn uống A Tam cũng là thấy trong cơ thể tựu là không ngừng khô nóng đi ra, hạ thân đũng quần JJ càng là có chiều hướng căng cứng đi lên, càng là một cảm giác tê rần lâng lâng đang dần tràn ra tàn phá trong cơ thể hắn. Khi nghe Lý Vân Du nói Lưu Chương đem cơm hạ xuống xuân dược càng là giật mình lên rồi, ánh mắt cũng là nhìn về Lưu Chương chờ mong câu trả lời từ hắn.
- Hạ xuân dược ngươi sao!? … Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi là có bổn sự chơi xuân dược a!
- Ngươi tên vương bát đản này!...
Lý Vân Du vậy mà không nhìn càng là đem Lưu Chương người chửi loạn lên rồi. Mà khiến hắn càng tức tối là Lưu Chương vậy mà đối với hắn một bộ mặt khinh bỉ đi ra, càng là không đem hắn để vào trong mắt, càng coi hắn tựu là một con rối đi ra, muốn chơi sao thì chơi, muốn chà đạp sao thì chà đạp.
Mà A Tam càng là mồ hôi đổ lạnh ra rồi, hắn cỡ nào lúc này không biết hắn tiếp tay cho Lý Vân Du hạ xuống xuân dược đã bị phát giác đây này, hắn tựu là càng hiểu con người của Lưu Chương đi ra, có thù tất báo, lạnh lùng, tàn nhẫn, một khi cùng hắn đắc tội người khó mà giữ mạng đi ra. Cái mạng nhỏ của hắn hôm nay tựu là khó giữ lên rồi. Càng là quỳ xuống hướng Lưu Chương người cầu xin đi lên.
- Lưu Ca, ŧıểυ đệ biết tội rồi, xin Lưu ca tha mạng! …
- Ta không có em út như ngươi! Ngươi muốn giữ mạng tốt nhất lết ra một bên im lặng cho ta!
Lưu Chương vậy mà lạnh lùng hướng A Tam ra lệnh khiến hắn ngốc ra một bên. A Tam càng là không dám trái lời lăn qua một bên, càng là đè xuống xuân dược không ngừng phát tác đi ra, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra ướt đẫm thân áo.
Lưu Chương dẹp xuống A Tam xong hướng Lý Vân Du càng là cười nhạt đi lên, hướng Lý Vân Du thoáng mà làm chút nôn mửa đi ra.
- Lý thiếu gia bình thường ngài hoành hành bá đa͙σ, hại qua không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, hôm nay ta tựu là thế thiên hành đa͙σ, lấy đa͙σ trả ngươi tựu là cấp ngươi biết cảm giác bị hạ xuống dược thuốc là cảm giác ra sao a!
- Lưu Chương tên hỗn đản nhà ngươi! Ngươi tựu muốn làm gì? Lý Vân Du vậy mà giận run lên rồi.
- Ngươi đoán!... Cảm giác trúng rồi vô địch xuân dược “Như Lai Đại Phật Côn” cảm giác ra sao? Lưu Chương càng là bộ dáng khinh miệt, đắc ý ra mặt rồi.
- Ngươi!...
Lý Vân Du tựu là tức giận muốn điên lên rồi, càng là lo sợ hôm nay Lưu Chương hắn vậy mà đem mình không biết chơi đến hạng gì tựu mới chịu buông tha ra. Hắn dược thuốc lúc này càng là phát tác đi lên rồi. Hắn vậy mà mặt đỏ bừng đến tận mang tai, hạ thân JJ đã cương cứng đi lên có điều muốn phá tung hạ khố đi ra rồi.
Hắn vậy mà cố nhịn xuống cơn dục hỏa, hướng Lưu Chương thoáng dò xét xem hắn vậy mà muốn chơi lên trò gì rồi.
- Lưu quản lý, ngươi tựu là muốn sao mới chịu buông tha cho ta.
- Tha cho ngươi! … Để ta xem! … Tựu là ta chơi còn chưa có đã đây nè! …
“Tổ bà nó, xem ta là đồ chơi trên tay ngươi sao? Đúng là hổ xuống đồng bằng chó cũng coi thường a!” Lý Vân Du trong lòng không ngừng mắng loạn lên rồi. Hắn vậy mà hôm nay rơi vào tay Lưu Chương bị hắn cho đùa giỡn không khác gì một con chó đi ra, hắn càng là hận ý dâng trào, tựu chỉ muốn đem Lưu Chương người cho lột da, nhai xương hắn mới hả cơn giận này.
Lưu Chương càng là bộ dáng ty tiện đi ra hướng Lý Vân Du và A Tam cười mỉm một cái, sau đó ánh mắt đầy sát khí mà nhìn về phía A Tam lên tiếng rồi.
- Lý Thiếu gia hôm nay ta lấy đa͙σ của ngươi trả lại cho ngươi. Ngươi tựu cùng A Tam một chỗ hạ xuống người xuân dược, vậy ta cũng cấp hai ngươi một chỗ hạ xuống xuân dược, tựu là quá tiện nghi cho hai người các ngươi rồi.
- Lưu quản lý ngươi tựu là ý gì? Lý Vân Du có một cảm giác chẳng lành, càng là sóng lưng phát lạnh, mồ hôi càng là đem hắn quần áo cho thấm ướt hết lên rồi.
- Ý gì! Ta đến cùng là ý gì? Ngươi tựu biết trúng vô địch xuân dược “Như Lai Đại Phật Côn” tựu là cần phải kiếm cái mà đem dược thuốc cho phát tác đi ra bằng không sẽ là xuân độc công tâm khiến ngươi nhẹ thì thần trí mất hết, nặng thì mạng nhỏ cũng không còn. Lưu Chương hắn vậy mà tiếu ý đi ra nhìn về phía Lý Vân Du cười mỉa mai lên rồi.
- Lưu quản lý ngươi tựu muốn làm gì? Lý Vân Du càng là bị dọa cho sợ lên rồi, hướng Lưu Chương người dò ý đi ra.
- Làm gì a! Ta thì muốn làm gì a! Ngươi xem ta là muốn là làm đến cái gì!? Lưu Chương càng là tiếu ý đi ra.
- Lưu Chương, ngươi tên vương bát đản nhà ngươi!... Lý Vân Du càng là bị Lưu Chướng tiếu ý chọc cho giận sôi máu lên rồi.
- Lưu Ca! … A Tam vậy mà dược lực lúc này cũng là dược lực công tâm, càng là hướng tới Lưu Chương cầu tình lên rồi, hắn nghe vậy cũng là sợ kinh tâm đảm phách lên rồi, tựu là hướng Lưu Chương thăm dò ý tứ đi ra.
- Hôm nay hai người các ngươi tựu là gieo gió gặt bão, không thể trách ta. A Tam ngươi và hắn muốn cứu mạng thì tựu là ở đây hảo hảo mà chiếu cố lẫn nhau, tựu là tự giúp lấy nhau mà tiết độc đi ra a.
Lưu Chương hắn vậy mà trào phúng đi ra rồi. Làm cho đang ngồi xem Diệp Hiểu Phong người tý nữa cho té ghế đi ra rồi. Tên này vậy mà thâm độc người a, hắn vậy mà cấp cho hai cái nam nhân người trúng rồi vô địch xuân dược lại cho hai người tự giúp lẫn nhau chiếu cố. Cỡ này là đến cùng thế nào đê tiện đi ra a. Nghĩ đến cảnh Lý Vân Du cùng A Tam hai người lẫn nhau một chỗ Diệp Hiểu Phong suýt chút nữa cho mà nôn mửa đi ra rồi.
- Lưu Chương, ngươi cái tên vương bát đản!... Lý Vân Du Vậy mà giận điên lên rồi.
- Lưu ca! Tha cho ŧıểυ đệ a! A Tam vậy mà ôm lấy chân Lưu Chương khóc lóc van xin lên rồi.
- Câm miệng cho ta! Ngươi tựu muốn cái mạng nhỏ thì hãy cùng Lý Vân Du một chỗ hảo hảo mà chiếu cố lẫn nhau.
Lưu Chương vậy mà mặt lạnh đi ra, sát khí càng là hướng về phía A Tam thả ra rồi. Sau đó càng là mỉm cười hướng Diệp Hiểu Phong cười nói.
- Thiếu Gia tựu là nên tránh mặt cho Lý Vân Du cùng A Tam họ tự giải quyết với nhau a!
Lưu Chương tựu cũng là muốn tránh ra nhường phòng cho hai cái cẩu nhân này hai người tự giải quyết lên rồi, hắn cũng là hiểu tâm ý Diệp Hiểu Phong cũng đã chán ghét tựu lâu, không muốn dây dưa ở đây nữa nên vẫn là đưa lên chủ ý cho Diệp Hiểu Phong hắn rời phòng đi ra.
Diệp Hiểu Phong hắn vậy cũng không nhiều lời cùng Lưu Chương hai người đem mà rời phòng đi ra mặc cho Lý Vân Du tiếng chửi loạn phía sau, hay cũng là A Tam tiếng khóc lóc cầu xin đây này. Hắn tựu là đối với kẻ thù là lãnh khốc, tàn bạo đến cựu điểm người. Cho đóng cửa phòng đem khóa lại Lưu Chương vẫn là đem Diệp Hiểu Phong thăm dò tâm ý đi ra một điểm hỏi tới.
- Thiếu gia xử lý như vậy ngài tựu có hài lòng!?
- Ngươi tựu còn hậu chiêu? Diệp Hiểu Phong cỡ nào người thoáng nhìn còn biết Lưu Chương hắn vậy mà còn đến hậu chiêu, nhưng không biết đến hậu chiêu ruốt cuộc là gì nên vẫn là tò mò hỏi lên.
- Trong phòng tựu mới có gắn thêm một cái camera, vẫn là cho đập xuống Lý Vân Du một bộ AV đợi sau này hắn không dám mà phản kháng đi ra. Lưu Chương hắn càng là vẻ hèn mọn đi ra rồi.
- Tốt! Vẫn là giao cho ngươi xử lý! Ta tựu đi đón Hạ Đông Nghi dùng cơm tối! Ngươi cho chuyển phòng xuống tầng bốn, lại điểm không cho người tiếp cận tầng bốn, năm cho ta. Diệp Hiểu Phong vậy mà đem Lưu Chương thoáng giúp hắn chút sắp xếp đi ra.
- Là! Thiếu gia!
Lưu Chương cung kính hướng Diệp Hiểu Phong cúi mình xin cáo lui đem thoáng làm Diệp Hiểu Phong hắn dặn dò đi ra, hắn hôm này cũng là không muốn đem A Tam cho đánh chết, dù gì A Tam hắn cũng là một người anh em một đằng, tựu chỉ là thoáng cho hắn chút giáo huấn làm người về sau đây này. Đang muốn đi xuống thời điềm hắn chợt bị Diệp Hiểu Phong gọi giật lại cho dặn dò thêm đi lên.
- Phương ŧıểυ thư đám người nghỉ ngơi phòng, ngươi tựu không cho người làm phiền họ nghỉ ngơi, tựu các nàng cần gì thì hảo hảo mà sắp xếp lên tới.
- Là! Thiếu gia!
Diệp Hiểu Phong tựu vẫn là sợ đám người Lý Vân Du ồn ào ảnh hưởng đến Hạ Phương hai người vẫn là làm thoáng dạn dò đi ra, rồi nhanh chóng hướng nhà xe đi ra rồi. Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!