Lưu Chương thấy bộ dạng chân chó của A Tam càng là muốn nổi máu chó lên rồi, hôm nay tựu là không đánh chết cái tên hỗn đản ăn cây táo rào cây sung này thì hắn tựu là không mang họ Lưu đi ra a. Nhưng hắn vậy mà vẫn là nhịn xuống cơn lửa giận, vẫn là trước tiên cho lui nhân viên phục vụ đi ra, bộ dáng tựa cười như không cười hướng A Tam nói tới.
- A Tam hôm nay tựu là Lý Thiếu Gia muốn mời ngươi bữa cơm a! Ngươi coi cùng một chỗ hảo hảo mà bồi Lý Thiếu Gia dùng bữa a.
“Ngoạ tào, ta mời cơm hắn bao giờ a?” Lý vân Du mặc dù là trong lòng mắng loạn lên nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng chân chó phối hợp lên tới, hắn mạng sống vẫn là mới đi một vòng quỷ môn quan mà lượm về được, cỡ nào mà không theo Lưu Chương hắn chủ ý mà hành sự đi ra.
- Ân! Vẫn là như Lưu quản lý đã nói a, ta tựu là muốn mời ngươi dùng bữa cơm đi ra đây này.
A Tam hắn là gì hạng người gì a, cỡ nào mà không nhận ra trong chuyện này có chút gì đó ám muội đi ra, “Hỏng! Hay vẫn là chuyện hắn làm cho Lý Vân Du đã bại lộ rồi?” Hắn càng là lo sợ đi ra rồi. Hắn là cỡ nào mà không biết tính Lưu Chương đây này, nếu là biết hắn nối giáo cho giặc kiểu gì không bị Lưu Chương cho đánh chết đây này.
A Tam vậy mà càng lạnh xương sống đi lên rồi, hắn càng là hướng Lưu Chương tìm chút manh mối nhưng vẫn là mờ mịt không bắt được một điểm nào lên tới rồi. Hắn làm thoáng cái ổn định tâm lý lên tới, vẫn là binh đến tướng đỡ lên rồi, vẫn là gượng cười hướng Lý Vân Du đáp lễ.
- Ân! Được Lý Thiếu Gia chiếu cố là phúc của ŧıểυ nhân đây này.
Không khí trong phòng vậy mà lúc này là có chút căng thẳng đi lên rồi, không khí thoáng trở nên tĩnh mịch đến lạ thường, chỉ cần một cây kim rớt cũng là có thể nghe thấy động a. Lý Vân Du cùng A Tam cả hai cùng là căng thẳng đi lên rồi, mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo đi ra rồi.
Lưu Chương hắn tựu tại đúng lúc này bộ dáng giảo hoạt đi lên, âm hiểm thoáng qua nhìn Lý Vân Du và A Tam hai người cười nói, phá tan bầu không khí tĩnh mịch, nghẹt thở đi ra.
- A Tam ngươi vẫn là đem cơm đến bồi Lý Thiếu Gia dùng buổi tối a.
“Ở đây ăn cơm a?” A Tam vậy mà càng là thoáng thắc mắc đi lên rồi, Lý Thiếu Gia nhìn kỹ lúc này người ngợm dơ dáy, tựu còn là có chút mùi hôi thối đi ra, càng là mặt mũi có vài điểm sưng đỏ đi lên, tựu vừa trải qua một cuộc hỗn chiến đi ra đây này. Hắn vẫn là không nhịn được thắc mắc trong lòng hỏi đi ra rồi.
- Ăn ở đây sao? Tựu là Lý thiếu gia có cần thoáng làm một chút tẩy rửa không a?
Hắn làm nhân viên ở Giang Ngư Yến bao lâu rồi mà không biết tính nết khách hàng Vip ở đây chứ, nhất là mấy cái loại hào môn thế gia, đặc biệt là Lý Vân Du người, hắn cỡ nào là yêu thích sạch sẽ đi ra. Ăn bữa cơm cũng là tầng bốn phòng đi lên, cỡ nào lại ở trong phòng ngủ mà ăn thế này a. Càng là ở đây bốn người vậy mà chỉ là chỉ có hắn và Lý Thiếu Gia dùng bữa càng là làm lạ a. Hắn càng là thấy có chút cổ quái đi ra rồi.
Lý Vân Du hắn đang nghĩ là hỏi Lưu Chương thoáng cho hắn chút đi vào tollet làm lên chút thanh tẩy đi ra, nhưng càng là có A Tam giúp hắn hỏi lên rồi. Hắn vậy càng là nhìn về hướng Lưu Chương chờ chút chỉ thị đi ra rồi, hắn lúc này không dám đánh ra bất cứ chủ ý gì rồi, tựu là sợ mình là đắc tội rồi Lưu Chương người càng là dấy lên mạng sống khó giữ a.
Lưu Chương hắn lại càng thăng trầm bất định, trên mắt hắn càng là sát cơ lóe lên nhìn lướt qua A Tam một cái, Lý Vân Du càng là nhanh chóng bắt kịp ánh mắt của Lưu Chương, hắn cỡ nào mà không nhìn ra ý tứ của Lưu Chương tên sát thần này kia chứ.
Hắn vậy mà nhanh chóng đỡ lời ngay, tựu là không cho A Tam người hỏi lên nghịch lân khiến làm nỏi giận rồi Lưu Chương người, trong lòng càng là thầm mắng A Tam người loạn lên rồi “Tên quạ đen này tựu là muốn hại chết ta a!”
- Tựu là ăn luôn đây này! A Tam ngươi vẫn là đem cơm dọn lên bàn a!
“Lý Thiếu Gia nay tựu có chút khác thường a.” A Tam trong lòng thầm nghĩ nhưng không dám nói ra mặt, càng là bưng lên khay cơm hướng bàn ăn bước đến. Hắn vậy mà trong lòng oán thầm rồi “Lý thiếu gia vậy mà keo kiệt đây này, mang tiếng mời bữa cơm mà cũng chỉ có hai người hai phần làm sẵn đi ra”. Hắn hôm nay khác lạ a, càng là có quỷ đây này.
Sau khi phân chủ khách ngồi xuống bàn thì hai người tựu là tự nhận lấy hai phần cơm được làm sẵn trước mặt cho giở đi ra tới. Lý Vân Du tý nữa là bị làm cho nộ khí xung thiên, mặt tựu lúc xám xịt lúc đỏ bừng càng là thập phần tức giận lên rồi.
“Cơm này làm cho người ăn sao?” Hắn là càng trong lòng mắng loạn lên rồi, Lưu Chương vậy mà khinh người quá đáng a, bắt hắn giả chó kêu còn chưa đủ, giờ tựu là bắt hắn ăn cái thứ cơm mà chó còn muốn chê đi ra này a. Nhưng hắn vẫn là giảm xuống cơn thịnh nộ bộ mặt tựu là càng khó coi đi ra, lặng im không dám lên tiếng.
Về phần A Tam càng là bị dọa cho kinh hồn đảm mật, mang tiếng được Lý thiếu gia đãi cơm mà lại là cái thứ cơm gì hỗn độn cả lên như vậy, mùi vị càng là khỏi phải bàn, thập phần khó ngửi a. Hắn tuy trong lòng mắng loạn đi ra nhưng vẫn là không dám nói gì sợ đắc tội rồi Lý thiếu gia người.
Khiến hắn càng lấy làm lạ là cơm của Lý Vân Du tựu cũng là không khác gì so với hắn là mấy, cũng là hỗn tạp loạn xà bần đi ra, chẳng khác gì cơm chó là mấy. Lý thiếugGia vậy là ưa chuộng mấy món như vậy sao? Hắn càng là nghi hoặc tính cách của Lý thiếu gia ngày hôm hay đây rồi. Hắn càng là thắc mắc từ lúc nào mà Giang Ngư Yến có bán ra loại cơm này a.
Lưu Chương thấy thái độ của Lý Vân Du cùng A Tam càng là tiếu ý đi lên, trong mắt một tia giảo hoạt hèn mọn đi ra hướng Lý Vân Du thoáng làm một chút hỏi lên, trong đấy càng là ẩn chứa tám phần đi ra uy hiếp, Lý Vân Du cỡ nào mà không biết đây rồi.
- Lý thiếu gia tựu thấy món mới này của Giang Ngư Yến tựu là khó ăn sao?
- Ây! Nào có, món này khẩu vị là có phần khác lạ a!
Lý Vân Du vậy mà bộ dáng chân chó đi ra rồi, hắn muốn giữ mạng tựu là phải ăn hết tô cơm này rồi. Xem ra hôm nay Lưu Chương không những bắt hắn học chó sủa còn là cho hắn ăn lên cơm chó đây rồi, hắn tựu là sau này ra đường khó mà ngẩng cao đầu lên rồi.
- Khẩu vị khác lạ sao? Tựu vẫn là không ngon a? Khó ăn đến vậy sao? Lưu Chương vẫn là không buông tha hỏi ép hỏi lên tới.
- Ân! Ngon a! … Vẫn dễ ăn đây này! … Lưu quản lý xem a! … Vẫn là không khách khí rồi!
Lý Vân Du càng là sợ lên rồi, hắn cỡ nào mà không nhìn ra sát ý trong câu nói của Lưu Chương a. Hôm nay tựu là không làm chó thì không có mạng ra khỏi Giang Ngư Yến đây rồi, vẫn là phải ăn a. Lý Vân Du vậy mà đem tô cơm ăn lấy ngấu nghiến thập phần khen ngon đi ra, nào dám một ý chê bai đây rồi.
A Tam thấy thái độ của Lý Vân Du thập phần cổ quái càng là nghi hoặc đi lên nhưng cỡ hắn ŧıểυ nhân nào dám hỏi đến, vẫn là nhìn Lý Vân Du đem phần cơm ăn lấy ngấu nghiến kia càng là tự hỏi lên rồi “Cơm kia vậy mà ngon đến vậy a?” Nhưng là vẫn không dám hỏi đi ra.
- A Tam ngươi còn không mau ăn rồi đi ra làm, tựu là chê cơm Lý thiếu gia mời a? Lưu Chương càng là hướng A Tam ép lên rồi.
A Tam hắn giờ thật là khó xử lên rồi, vẫn là ăn hay không, cơm Lý thiếu gia mời tựu là không ăn không nể mặt, mà Lý thiếu gia vẫn là cùng hắn một chỗ ăn rồi, hắn tựu là không được bỏ đây này, tựu là lúc đó đắc tội rồi Lý thiếu gia thì hắn cái mạng nhỏ cũng là coi xong. Nghĩ vậy hắn tựu cũng là đem phần cơm đi ăn lên rồi.
- Phụt!
A Tam vậy mà suýt chút nữa cho vừa đem cơm vào miệng cho phun đi ra, cơm gì mà khó ăn đến vậy, càng là làm gì đến nỗi ngon tuyệt như Lý thiếu gia vừa khen ngợi a, cơm này rõ ràng chó còn không ăn nổi đây này. Hắn vậy mà ngừng ăn nhìn trân trối Lý Vân Du bộ dáng thập phần khó coi. Lý Vân Du vậy mà đem cái thứ cơm thập phần khó nuốt này cho ăn đi phân nửa rồi.
- A Tam ngươi tựu thấy cơm ta mời không ngon sao.
Lý Vân Du vậy mà uy hiếp A Tam đi lên rồi, hắn hôm nay phải ăn cơm chó thì cỡ nào cũng phải kéo theo A Tam hắn a, trong lòng hắn thầm nghĩ nếu là có một người cùng hắn ăn thì vẫn là đỡ một phần khuất nhục đi ra. Càng là quyết tâm đánh lên rồi A Tam người ép hắn tựu cùng mình ăn hết phần cơm a.
- Ây! …
A Tam có chút giật mình đi lên, Lý thiếu gia vậy mà muốn hắn ăn hết phần cơm a, nhưng tựu là hôm nay hắn không ăn không được rồi, đắc tội rồi diêm vương tựu còn sống đến canh ba, chứ đắc tội rồi cái hào môn thế gia người, càng là cái thập phần khủng bố người như Lý Vân Du thì tựu là cái mạng coi như xong.
A Tam hắn vậy mà nhanh chóng đưa ra quyết định đi lên, cơm này tựu là Lý Vân Du hắn còn ăn được huống chi cái hạng ŧıểυ tốt như hắn người. Nghĩ là làm hắn tựu là đem phần cơm của mình một chỗ cũng là cho ngấu nghiến ăn lên, đâu còn dám chê bai nửa điểm đi ra nữa.
Lưu Chương nhìn bộ dạng thực như hổ của Lý Vân Du và A Tam hai người trên miệng vậy mà khẽ nhếch lên một nụ cười quỷ dị gian trá đi ra, hắn khẽ liếc qua đồng hồ một cái, trong lòng càng là khinh thường đi lên rồi “Cơm chó vậy mà các ngươi cũng ăn ngon lành được, quả là cẩu nhân một đám a. Tựu là vừa xứng một cặp a.” Cầu Đề Cử 9 – 10*, Cầu Kim Phiếu, Tử Linh Thạch ủng hộ! Cầu Like dưới mỗi chương, cầu bao nuôi truyện! Lão Thất xin tạ tạ rất nhiều!