Điên Cuồng Rơi Xuống

Chương 5: Ngủ với đối tượng hằng mơ

Trước Sau

break

Kể từ lần đầu tiên gặp Cận Ninh Giai, hình ảnh của anh đã nghiễm nhiên trở thành đối tượng trong những giấc mơ đêm của Thượng Quan Lam.

Hôm ấy, cô vừa đặt chân về nhà sau chuyến bay dài từ Los Angeles thì điện thoại của Giang Nịnh đã reo lên. Giang Nịnh biết hôm nay cô về nên đã háo hức sắp xếp một buổi tiệc đón gió cho cô.

Thực ra, "đón gió" chỉ là cái cớ để Giang Nịnh tổ chức tiệc tùng và tiện thể làm quen với những chàng trai mới.

Thượng Quan Lam hiểu rõ những ý đồ lăng nhăng của bạn thân, cô thẳng thừng từ chối, nói rằng không muốn giao du với những người không đâu vào đâu, chỉ muốn tụ tập đơn giản với mấy chị em.

Nghe cô nói vậy, Giang Nịnh cũng đành chịu, bèn rủ thêm Ngu Hân Nhiễm tổ chức một buổi gặp mặt.

Tình cờ, địa điểm được chọn lại là quán nướng của cậu Cận Ninh Giai. Giang Nịnh bảo rằng con phố này cô ấy đã ăn hết rồi, chỉ có cái quán nhỏ xập xệ này là ngon nhất, không chỉ đồ ăn ngon mà còn có “mỹ nam” để ngắm cho bữa ăn thêm phần thú vị.

Thượng Quan Lam đoán rằng vế sau mới là lý do chính khiến Giang Nịnh chọn quán này, nhưng cô không mấy tin tưởng vào gu thẩm mỹ của bạn mình, nên cũng không kỳ vọng gì vào cái gọi là "mỹ nam" kia.

Khi đến nơi, Giang Nịnh và Ngu Hân Nhiễm đã ngồi sẵn ở đó. Cả hai đều ăn mặc mát mẻ, mái tóc bay nhẹ trong gió biển, ngồi giữa đám đàn ông trông vô cùng nổi bật.

Thượng Quan Lam cũng là một người dễ dàng thu hút ánh nhìn. Dáng người cao ráo, làn da trắng như tuyết, mái tóc đen dài bồng bềnh, đôi mắt trong veo, linh động, thuần khiết như quả lê vừa được vớt ra từ làn nước mát.

Cô khẽ vén tóc, bước về phía quán nướng, chiếc váy dài duyên dáng lay động theo từng nhịp chân.

“Đại vương đến muộn rồi.”

Vừa ngồi xuống, Giang Nịnh đã trêu chọc cô. Thượng Quan Lam cười xòa, “Tớ có quà cho hai cậu đây, tha thứ cho tớ nhé?”

Giang Ninh vừa nghe có quà liền xí xóa mọi chuyện, miệng toe toét hỏi: “Gì vậy? Có phải là loại nước hoa tớ thích không?”

Trong lúc hai người kia háo hức mở quà, Thượng Quan Lam cầm ấm trà trên bàn, đặt ba chiếc cốc cạnh nhau rồi nhẹ nhàng rót trà.

Rót đầy ba cốc, cô vừa định đưa cho hai người bạn thì có người mang đồ ăn ra, khuỷu tay cô vô tình bị chạm phải, khiến nửa ấm trà trong tay đổ ra, văng lên chiếc áo phông của người đó.

Thượng Quan Lam giật mình, vội vàng rút giấy ăn đưa cho anh.

“Xin lỗi, tôi có làm cậu bị bỏng không?”

“Không sao.”

Giọng anh trầm thấp, lạnh lùng mà hờ hững, nhưng lại mang một âm sắc quyến rũ lạ thường.

Thượng Quan Lam ngước mắt lên nhìn. Dang người anh cao lớn, từ góc độ này cô chỉ thấy được sống mũi cao thẳng và yết hầu góc cạnh. Anh cúi người đặt đĩa thức ăn xuống bàn, khuôn mặt nghiêng về phía cô, đường quai hàm sắc nét đầy nam tính.

Sau khi đặt xong món ăn, anh nhận lấy tờ giấy ăn cô đưa, nhàn nhạt nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Chàng trai quay người bước đi, ánh mắt Thượng Quan Lam vô thức dõi theo. Anh không chỉ sở hữu gương mặt cuốn hút mà ngay cả bóng lưng cũng toát lên vẻ mạnh mẽ. Bờ vai rộng làm chiếc áo phông đơn giản trở nên vừa vặn, gáy lấm tấm mồ hôi mỏng, chiếc quần kaki dài đến mắt cá chân, để lộ một phần cổ chân săn chắc, mỗi bước đi đều làm nổi lên một đường gân thẳng tắp.

Một vẻ gợi cảm chết người.

“Má ơi, đẹp trai quá!”

Giang Nịnh không kìm được mà thốt lên một tiếng tán thưởng đầy chân thật.

Thượng Quan Lam quay đầu nhìn bạn mình, “Nịnh Nịnh, lần này mắt nhìn của cậu không tệ chút nào.”

“Cái gì mà lần này không tệ? Mắt thẩm mỹ của tớ lúc nào chẳng thuộc hàng thượng phẩm.”

“Đúng là đẹp trai thật.” Ngu Hân Nhiễm cũng đồng tình, rồi quay sang trêu Thượng Quan Lam, ‘Hiếm có đấy, thế mà lọt được vào mắt xanh của đại ŧıểυ thư Thượng Quan Lam nhà ta.”

“Cậu thích không?” Giang Nịnh huých nhẹ vai cô bạn, “Thích thì nhào vô luôn đi.” Thượng Quan Lam lại cầm ấm trà rót thêm nước, rót xong liền đưa cho hai người bạn.

Giang Nịnh nhìn dáng vẻ thong thả của cô bạn lập tức sốt ruột, “Không phải tớ nói đâu nhé, bồ bịch tớ thay mấy người rồi, cậu vẫn còn giữ mình trong trắng như ngọc vậy. Hay là tớ giới thiệu cho cậu một anh?”

“Thôi đi, mấy cậu ấm ăn chơi trác táng đó tớ chẳng thèm.”

Ngu Hân Nhiễm chống cằm nhìn cô, “Vậy gu của cậu là gì?”

“Ừm…” Thượng Quan Lam khẽ xoay chiếc khuyên tai, giọng nói nhẹ như gió thoảng, “Tớ thích những người đàn ông có sức hút mạnh mẽ.”

“Ra là vậy.” Giang Nịnh vỗ tay xuống bàn, “Tớ hiểu rồi, cậu thích 'của quý' vừa to vừa khỏe.”

Câu nói có phần thô tục nhưng lại đoán trúng phóc ý, cả ba cô gái đều bật cười khúc khích. Mấy chàng trai ở bàn bên cạnh nghe thấy tiếng cười lập tức tò mò quay lại nhìn họ. Ngu Hân Nhiễm vội huých tay Giang Nịnh, nhắc cô ấy nhỏ tiếng.

Thực ra, lần chạm mặt Cận Ninh Giai hôm đó không thể gọi là tình yêu sét đánh, mà chính lần gặp gỡ bất ngờ ở nhà vệ sinh sau đó mới thực sự khiến trái tim cô hoàn toàn rung động.

Bữa ăn gần tàn, Thượng Quan Lam xin phép đi vệ sinh.

Quán nướng bình dân không có nhà vệ sinh riêng, khách phải sử dụng nhà vệ sinh công cộng gần đó. Khu vệ sinh chung nằm gần bãi biển, lượng người tắm biển đông nên nhà vệ sinh nữ lúc nào cũng xếp hàng dài. Cô đợi mất mấy phút mà hàng người vẫn không hề suy giảm, bèn mạnh dạn đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, thừa lúc nhà vệ sinh nam vắng người liền lén lút bước vào.

Nhà vệ sinh nam có các buồng riêng biệt, cô nhăn mũi bịt miệng, chọn đại một buồng trông có vẻ sạch sẽ nhất.

Lúc đó cô đang trong kỳ kinh nguyệt, sau khi giải quyết xong, cô lấy băng vệ sinh từ trong túi ra thay. Thay xong xuôi, xả nước, cô vặn tay nắm cửa để ra ngoài.

Thế nhưng, vừa mở cửa, cô đã bất ngờ chứng kiến cảnh tượng riêng tư của người khác.

Một chàng trai đang đứng trước bồn ŧıểυ, ngón tay thon dài nắm hờ dươиɠ ѵậŧ vẫn còn mềm mại. Dù chưa cương cứng hoàn toàn, nhưng "chỗ đó" vẫn hiện lên một kích thước đáng chú ý.

Nếu nó mà cương lên thì...

Thượng Quan Lam bất giác ngẩn người nhìn "cậu nhỏ" của anh. Ánh mắt lơ đãng của chàng trai khẽ lướt qua cô, nhưng chỉ một thoáng rồi lại quay đi, hoàn toàn không có vẻ gì là bị xâm phạm hay một chút ngại ngùng. Anh thản nhiên "giải quyết" xong, rồi kéo khóa quần, rửa tay sạch sẽ rồi bước ra ngoài.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu Thượng Quan Lam chợt lóe lên một ý nghĩ: Chàng trai này thật con mẹ nó quá quyến rũ.

Cô hình như đã nảy sinh một cảm xúc kỳ lạ với chàng trai xa lạ này.

——Một sự thôi thúc bản năng.

Trở lại bàn, cô khẽ hỏi Giang Nịnh có từng bắt chuyện với chàng trai đó chưa.

Giang Nịnh nheo mắt nhìn cô bạn, “Sao, cậu bắt đầu để ý đến người ta rồi à?”

“Ừm.” Thượng Quan Lam khẽ đáp.

“Tớ đã thử bắt chuyện rồi, nhưng anh ta chẳng thèm ngó tới.” Giang Nịnh hất cằm về phía Ngu Hân Nhiễm, “Cậu hỏi Nhiễm Nhiễm ấy, cô nàng từng ngủ với bạn thân của anh chàng đó rồi.”

“Thật á?” Thượng Quan Lam ngạc nhiên nhìn Ngu Hân Nhiễm.

“Có hả?” Ngu Hân Nhiễm nhún vai, tỏ vẻ chẳng mấy quan tâm, “Tớ chẳng còn nhớ gì nữa.”

“Cậu đúng là vô tình thật đấy, người ta còn khổ sở theo đuổi cậu bao lâu nay mà.”

Để ngăn Giang Nịnh tiếp tục trêu chọc, Ngu Hân Nhiễm vội vàng chuyển chủ đề, quay sang nói với Thượng Quan Lam: “Tớ nhớ mang máng anh chàng đó là người Bắc Tự, họ Cận thì phải.”

“Người Bắc Tự…” Thượng Quan Lam khẽ lặp lại, giọng đầy suy tư.

Rồi cô mở khóa điện thoại, gọi một cuộc cho ba, nói rằng không muốn đi học ở Đức Nhã nữa, nhờ bố chuyển trường cho cô đến Bắc Du.

"Cậu không sao chứ? Bắc Tự làm sao tốt bằng Đức Nhã được.” Giang Nịnh tỏ vẻ khó hiểu trước quyết định đột ngột của cô bạn. “Dù sao tốt nghiệp tớ cũng định ra nước ngoài mà, học lớp mười hai ở đâu thì có khác gì nhau đâu.”

Ngu Hân Nhiễm vỗ tay tán thưởng, “Quả là một chiến binh quả cảm vì tình yêu!”

Thượng Quan Lam chỉ khẽ mỉm cười.

Cô không hề xông pha vì tình yêu, mà là vì một thứ cảm xúc mạnh mẽ hơn thế - chính là du͙© vọиɠ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc