Cuối cùng, cô cũng đạt được như ý nguyện.
Cận Ninh Giai gạt đống sách sang một bên, rồi nhanh chóng ôm lấy eo Thượng Quan Lam, nhấc bổng cô đặt lên mặt bàn học. Cơ thể cô khẽ run lên, hai vυ" căng tròn đung đưa lên xuống, dập dềnh gợn sóng như sóng nước.
Yết hầu của Cận Ninh Giai khẽ cuộn lăn lên xuống, không thể chờ đợi thêm được nữa, anh cúi xuống ngậm lấy núm vυ" đang run rẩy trong không khí, mạnh mẽ mυ"ŧ một cái.
“Ưm…”
Thượng Quan Lam khẽ kêu lên một tiếng, vừa đau đớn, vừa có chút bất ngờ. Lực mυ"ŧ của anh vẫn mạnh mẽ như vậy, nhưng kỳ lạ thay, cô lại từ từ thích ứng được, thậm chí còn cảm nhận được một chút kɧoáı ©ảʍ len lỏi từ cơn đau ấy.
Kỹ thuật dùng môi lưỡi của Cận Ninh Giai càng ngày càng điêu luyện. Sau khi mυ"ŧ núm vυ" đến cương cứng, anh bắt đầu giảm tốc độ, đầu lưỡi linh hoạt lướt nhẹ, đảo quanh hạt thịt nhỏ nhắn, thỉnh thoảng lại ngậm rồi thả ra, trêu chọc khiến cả người cô mềm nhũn, chỉ biết ôm chặt lấy cổ anh, rêи ɾỉ đầy da^ʍ đãиɠ.
“Thoải mái không?” Anh vừa mυ"ŧ núm vυ", vừa dịu giọng hỏi.
“Rất thoải mái...:”
“Còn muốn thoải mái hơn nữa không?”
“Muốn…”
Cận Ninh Giai nhẹ nhàng dang rộng hai chân cô, huyệt nhỏ hồng hào hiện ra ngay trước mắt anh. Chất dịch ướt át không ngừng chảy ra, thấm ướt cả vùng kín, tạo nên một lớp bóng loáng đầy gợi tình.
Gót chân Thượng Quan Lam khẽ chạm vào đùi, tư thế này vừa gượng gạo, lại vừa khơi gợi một cảm giác xấu hổ khó tả. Ánh đèn từ trần nhà chiếu thẳng xuống phía dưới, phơi bày mọi thứ một cách trần trụi, khiến vành tai cô nóng bừng, bất giác muốn đưa tay lên che chắn.
“Cậu đừng nhìn tôi như vậy mà…” Cô nhẹ giọng nài nỉ, lòng bàn tay che đi nơi riêng tư của mình.
Cận Ninh Giai nhanh chóng gạt nhẹ tay cô ra, ngay sau đó, một ngón tay thon dài đã luồn vào bên trong huyệt nhỏ ẩm ướt của cô.
“A…”
Không ngờ anh lại bất ngờ có hành động táo bạo như vậy, cái huyệt nhỏ thít chặt khẽ phụt một tiếng, một dòng chất lỏng sánh mịn trào ra.
Cận Ninh Giai bật cười, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng móc ngoáy bên trong vách thịt mềm mại, vừa trêu chọc nói: “Bạn học Thượng Quan Lam đây mẫn cảm thật đấy.”
Thượng Quan Lam không chịu nổi cái giọng điệu trêu ghẹo đầy ẩn ý này của anh, định đưa tay lên muốn bịt miệng anh lại, nhưng đã bị anh nhanh tay giữ lấy. Anh tách ngón tay của cô ra, rồi đưa lên miệng ngậm lấy.
Khoang miệng nóng ẩm bao trọn lấy ngón tay cô, anh vừa mυ"ŧ vừa nhẹ nhàng kéo ra, tạo nên những âm thanh "chụt chụt" đầy da^ʍ đãиɠ. Trên đầu ngón tay cô vẫn còn vương lại thứ dâm thủy tanh ngọt, tất cả đều bị anh nuốt trọn vào bụng.
Cái dáng vẻ anh mυ"ŧ ngón tay cô thật gợi tình, trong khi ngón tay khác của anh vẫn đang nhẹ nhàng khám phá sâu bên trong huyệt nhỏ của cô. Thượng Quan Lam cảm thấy cả người mềm nhũn ra, một cảm giác tê dại lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng, cô thở dốc, nhỏ giọng nói: “Cậu…cậu thật lắm trò mà…”
“Không thích sao?” Anh khẽ buông tay cô ra, ánh mắt nhìn cô đầy ẩn ý, “Vậy chúng ta đổi cách chơi khác nhé?”
Không rõ là anh thật sự muốn chiều theo cảm xúc của cô, hay chỉ là anh muốn thử một kiểu mới, Cận Ninh Giai nhanh chóng cởi bỏ quần của mình, vật kia đang cương cứng lập tức bật ra, nghênh ngang chực chờ nơi miệng huyệt đang ướt át.
Thượng Quan Lam lập tức nhớ lại cái cảm giác bị vật kia nghiền ép đau đớn vừa nãy, cô bĩu môi làm nũng, nũng nịu nói: “Đừng... đừng dùng nó nữa, tôi vẫn còn đau...:”
“Vừa nãy chẳng phải cậu còn nói muốn bị tôi làm sao?” Cận Ninh Giai bị vẻ đáng yêu của cô làm cho bật cười, “Cậu chỉ nghĩ đến cảm giác của riêng mình thôi à?”
“Đúng... đúng vậy mà. Tôi muốn được cậu làm một cách thoải mái, tại vừa nãy... vừa nãy đau quá…”
“Lần này tôi sẽ không như vậy đâu, tôi sẽ làm cậu nhẹ nhàng hơn.”
Anh vừa dịu dàng dỗ dành cô bằng lời nói, vừa dùng tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng, lợi dụng chất dịch trơn ướt, nhẹ nhàng cọ xát qua lại trên huyệt nhỏ nhỏ nhắn của cô.
Cách cọ xát này quả thật không gây ra chút đau đớn nào, cảm giác cũng gần giống như khi cô tự mình cọ xát dươиɠ ѵậŧ của anh, chỉ khác là lần này cô không cần phải tự mình di chuyển, mọi thứ đều hoàn toàn do anh kiểm soát.
Nam sinh trong chuyện này dường như chẳng cần ai chỉ dạy cũng tự biết, rất nhanh đã tìm được cách khiến cô sung sướиɠ. Anh ma sát âm vật của cô ba lần rồi nhẹ nhàng từng chút một mạnh hơn, thỉnh thoảng quy đầu còn khẽ chạm vào huyệt nhỏ. Thượng Quan Lam được cọ xát đến mức vô cùng thoải mái, hai tay chống lên mặt bàn, cổ ngửa ra sau, ngực phập phồng theo từng nhịp thở sâu nặng. Cận Ninh Giai nhìn thấy cảnh tượng ấy, trong lòng nóng ran, cúi xuống vùi mặt vào khe ngực cô, thỏa thích mơn trớn, liếʍ láp giữa làn da thịt thơm tho.
Sau khi nhịp điệu chậm rãi này làm cô thích thú một lúc, Cận Ninh Giai nắm chặt lấy hai bên hông cô, tần suất và lực đạo của những cú thúc eo đột nhiên tăng mạnh, Thượng Quan Lam đau đớn, khẽ rêи ɾỉ thành tiếng.
“Tôi sắp ra rồi, ráng chịu một chút, ngoan nào.” Cận Ninh Giai khàn giọng dỗ dành cô.
Thượng Quan Lam nhăn mày chịu đựng, cặp mông trần trụi bị ma sát với mặt bàn đến đỏ ửng nóng ran, dươиɠ ѵậŧ của anh hết lần này đến lần khác nghiền ép qua lại huyệt nhỏ của cô. Cô bấu chặt lấy cánh tay anh, vừa cố gắng chịu đựng sự khó chịu trên cơ thể, vừa chìm đắm trong niềm khoái lạc đang dâng trào.
Không có tiếng nhạc nào che đậy, tiếng va chạm của hai bộ phận sinh dục vang lên rõ mồn một, chất dịch bắn ra tung tóe khắp nơi. Thượng Quan Lam cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ của mình, nhưng không thể chống lại những cú thúc mạnh mẽ của anh, trong căn phòng tĩnh lặng chỉ còn lại những tiếng ưm a đầy hỗn loạn của cô.
Cận Ninh Giai rất thích điều này, thích nhìn eo cô lắc lư, thích nghe tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ của cô, thích đâm vào cái huyệt nhỏ ướt át của cô.
Cận Ninh Giai nắm lấy tay cô, ấn lên dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng của mình, “Giúp tôi thủ dâm đi.”
Sức lực của cô đều dồn vào việc thở dốc và rêи ɾỉ rồi, làm gì còn sức để giúp anh, chỉ có thể miễn cưỡng nắm lấy, để anh tự mình đâm sâu vào trong.
Chân bàn kêu lên cọt kẹt, lẫn trong tiếng chất lỏng va chạm ướt át. Anh liên tục dùng sức, cơ bụng căng lên những đường nét vô cùng đẹp mắt, hơi thở dồn dập, trên cổ lấm tấm mồ hôi.
Thượng Quan Lam nhìn anh trong tầm nhìn đang rung lắc, vẻ gợi cảm của anh khiến tim cô loạn nhịp, gần như quên cả sự đau đớn ở phía dưới.
Không khí đặc quánh mùi hoan ái nóng bỏng, ngột ngạt đến nghẹt thở. Trong tình cảnh khó xử này, Cận Ninh Giai vẫn muốn hôn cô, lưỡi anh luồn vào trong khoang miệng cô, quấy đảo mạnh mẽ. Thượng Quan Lam từ phối hợp đến chủ động, môi lưỡi vội vã quấn lấy nhau, mυ"ŧ mát đến mức dường như sắp trầy cả da.
Tiếng hút bụi từ bên ngoài cửa vọng vào. Nếu bây giờ dừng lại, dì giúp việc chắc chắn sẽ dễ dàng nghe thấy những động tĩnh mờ ám trong căn phòng này.
Cảm giác căng thẳng vì có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào này lại nảy sinh một chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến khó tả.
Hai trái tim đập thình thịch dữ dội trong lồng ngực, kɧoáı ©ảʍ nóng bỏng xâm chiếm cả cơ thể, dường như sắp vượt quá giới hạn chịu đựng của cơ thể. Cận Ninh Giai khép hai chân cô lại, mạnh mẽ đâm sâu vào vài nhịp cuối cùng, khẽ rêи ɾỉ rồi xuất tinh.
Cuối cùng cũng kết thúc, Thượng Quan Lam khẽ rêи ɾỉ một tiếng, rồi mệt mỏi ngã xuống bàn học.
Sau khi xuất tinh, Cận Ninh Giai cũng ngoan ngoãn nằm xuống, úp mặt vào ngực cô nghỉ ngơi, nhưng không dám đè quá lâu, một lúc sau đã ngồi thẳng dậy.
Trên bàn và dưới sàn nhà bừa bộn một cảnh tượng hỗn loạn, trên sàn, trên ghế, trên sách vở, trên khăn tắm, đâu đâu cũng là chất dịch của hai người.
Cận Ninh Giai lấy giấy ăn lau sơ qua, rồi kéo tay cô vòng qua cổ mình, bế cô từ trên bàn xuống giường.
Thượng Quan Lam nhắm mắt nằm xuống, vừa định kéo chăn che người thì nghe Cận Ninh Gia nói: “Không ổn rồi.”
Cô hé mắt nhìn anh: “Sao vậy?”
Cận Ninh Giai tách hai chân cô ra, quan sát kỹ một lượt rồi nói: “Bị trầy da rồi, còn hơi sưng nữa.”
Nghe anh nói vậy, Thượng Quan Lam mới cảm thấy rõ rệt sự đau rát ở phía dưới. Cô theo bản năng muốn đưa tay xuống sờ, nhưng lại bị Cận Ninh Giai giữ lại.
“Đừng chạm vào lung tung.”
“Đều tại cậu cả.” Thượng Quan Lam nhăn nhó mặt mày trách móc anh.
“Ừm, tại tôi, là tại tôi.” Cận Ninh Giai ôm cô vào lòng dỗ dành, ân cần xoa bụng dưới cho cô, “Tôi đi mua thuốc cho cậu.”
“Vậy tôi có thể đi tắm không? Người tôi dính nhớp quá.”
“Tôi đưa cậu đi tắm nhé?”
“Ừm.”
Cận Ninh Giai bế cô vào phòng tắm, đặt cô vào bồn tắm, điều chỉnh vòi hoa sen đến nhiệt độ thích hợp rồi cẩn thận xả nước lên người cô.
“Tôi sẽ đi sau khi mua thuốc cho cậu.”
“Cậu đi đâu?”
“Nhà cậu tôi.”
Không biết có phải do lúc đạt cực khoái cơ thể tiết ra quá nhiều dopamine hay không, mà bây giờ cô cảm thấy mình trở nên phụ thuộc vào anh vậy, có chút không muốn anh đi.
Cô nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay anh, “Không đi có được không?”
“Cuối tuần quán đông khách lắm, tôi không đến cậu mợ sẽ làm không xuể.”
Thượng Quan Lam chán nản thở dài, nhưng ngay sau đó mắt cô lại sáng lên, “Vậy tôi cũng đi, tôi cũng hẹn bạn đi ăn rồi.”