Điên Cuồng Rơi Xuống

Chương 13: Rất muốn bị cậu làm (hơi h)

Trước Sau

break

Dù cô nói vậy, nhưng Cận Ninh Giai không hề xem lời mê đắm nhất thời là thật. Anh chỉ bảo cô khép chặt hai chân, rồi tăng tốc độ thúc hông, mạnh mẽ cọ xát giữa hai chân của cô.

Thật ra, dù chưa thực sự xâm nhập, nhưng Cận Ninh Giai đã cảm thấy kɧoáı ©ảʍ dâng trào đến tận mây xanh.

Bàn tay to lớn của anh siết chặt lấy bờ mông của cô, mỗi nhịp thúc đều đẩy sâu hơn, tiếng hai túi tinh chạm vào bờ mông nảy lên những âm thanh bốp bốp giòn tan, hai bắp đùi của cô bị cọ xát đến phát đau, Thượng Quan Lam cắn chặt môi, khẽ rêи ɾỉ.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ nhỏ bé ấy, Cận Ninh Giai lập tức xoay nhẹ cằm của cô lại, từ bên cạnh trao một nụ hôn dịu dàng, đôi môi mềm mại áp sát vào nhau.

Nụ hôn lần này thật nhẹ nhàng, anh chậm rãi mυ"ŧ mát đôi môi và đầu lưỡi của cô như thể đang xoa dịu mọi cảm xúc trong lòng cô. Nước bọt hai người hòa quyện, Thượng Quan Lam bất giác ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng từ miệng anh, một mùi hương khiến lòng cô yên tâm đến lạ thường.

Nụ hôn sâu lắng, triền miên khiến cơ thể căng cứng của cô dần trở nên mềm nhũn. Cận Ninh Giai khẽ cắn vành tai của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Kêu lên đi.”

“Tôi muốn nghe thấy tiếng cậu rêи ɾỉ.”

Cận Ninh Giai tăng thêm lực đạo, thúc mạnh thêm vài nhịp, cuối cùng cũng khơi gợi được tiếng rêи ɾỉ đầy du͙© vọиɠ từ sâu trong cổ họng của cô.

“A... ưm…”

dươиɠ ѵậŧ của anh không ngừng vỗ mạnh vào âʍ ɦộ của cô, huyệt nhỏ hưng phấn đến mức không ngừng tiết ra chất lỏng. Dâm dịch chảy xuống từ nơi hai cơ thể đang giao hoan với nhau, loang rộng trên tấm ga giường màu xanh nhạt thành những vệt sẫm màu.

Thượng Quan Lam chịu đựng những cú thúc mạnh từ phía sau, vô tình liếc nhìn vào chiếc gương đặt ở góc phòng. Hình ảnh hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau hiện ra rõ mồn một: cơ thể trắng ngần của cô được bao bọc trong lồng ngực rộng lớn của anh, lắc lư theo từng nhịp thúc hông mạnh mẽ. dươиɠ ѵậŧ to dài của anh đang ra vào giữa hai hai chân cô, cảnh tượng ấy thật sự chẳng khác nào đang giao hoan.

Gương mặt cô đỏ bừng vì hình ảnh da^ʍ đãиɠ ấy, cả người nóng ran như lửa đốt.

Bài hát vẫn tiếp tục vang lên, giai điệu nhẹ nhàng du dương lan tỏa khắp căn phòng. Đôi tình nhân trên chiếc giường lớn thỏa sức giải phóng những khát khao thầm kín trong cơ thể. Tiếng rêи ɾỉ của cô gái hòa quyện chặt chẽ với tiếng thở dốc của chàng trai, mồ hôi rơi tí tách, nóng bỏng đến mức như muốn tan chảy mọi rào cản.

kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt như sóng triều nhấn chìm lấy cô. Khi cô đạt đến cao trào, Cận Ninh Giai cúi người ôm chặt eo cô rồi mạnh mẽ ra vào mạnh hơn, quy đầu thô bạo chạm vào âm vật. Thượng Quan Lam không thể chịu nổi sự tấn công dồn dập này, cơ thể mềm nhũn ngã sấp xuống, tiếng thở dốc dần trở nên nghẹn ngào.

“Ư…”

Tiếng bạch bạch bạch đầy nhục dục vang vọng khắp căn phòng, Cận Ninh Giai không thể dừng lại, anh đè lên người cô, điên cuồng thúc đẩy. Sống lưng Thượng Quan Lam run rẩy không ngừng, huyệt nhỏ bị cọ xát đến mức ướt át, nước chảy ròng ròng.

“Nhanh lên…tôi, tôi không chịu được nữa…” Cô đáng thương cầu xin anh.

“Sắp rồi.”

Cận Ninh Giai hạ thấp eo, dồn hết sức lực. Những giọt mồ hôi trên trán anh rơi xuống tấm lưng trần nhẵn nhụi của cô, những đường gân xanh trên cánh tay anh nổi lên cuồn cuộn.

“Cậu nhanh lên…” Cô nức nở gọi tên anh.

Cận Ninh Giai liên tục thúc mạnh thêm mấy chục nhịp, cuối cùng, khi Thượng Quan Lam bật khóc thành tiếng, anh cũng đạt đến cực hạn và bắn ra.

Một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi phun trào, bắn lên ngực và cằm Thượng Quan Lam, nhiệt độ nóng rực, mùi tanh nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng.

Hai người ôm nhau nằm nghiêng trên giường, thở dốc từng hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi như vừa mới bước ra từ dưới nước.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua lớp rèm voan trắng, phủ lên những cơ thể trần trụi một vầng sáng đẹp đến nao lòng.

Cận Ninh Giai vén những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên trán của cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt còn đọng trên má của cô, rồi dịu dàng trao một nụ hôn.

“Xin lỗi, làm cậu khóc rồi.”

Một tiếng "xin lỗi" của anh khiến trái tim Thượng Quan Lam tan chảy. Cô xoa nhẹ mái tóc anh, khẽ nói: “Thôi bỏ đi, là tôi đã bảo cậu muốn làm gì thì làm mà.”

Cận Ninh Giai khẽ bật cười, vòng tay ôm chặt lấy cơ thể mềm mại của cô vào lòng. Hai cơ thể áp sát vào nhau, hơi ấm từ anh phả vào khiến cổ họng Thượng Quan Lam khô khốc, cô còn cảm thấy vật kia đang cọ vào khe mông của cô, lại có dấu hiệu cương cứng lên. Cô hoảng sợ, vội đẩy anh ra: “Tôi, tôi đi tắm.”

Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong phòng tắm, dòng nước nóng xả xuống cơ thể dính nhớp. Cô lấy sữa tắm bóp nhẹ vào lòng bàn tay, xoa nhẹ tạo bọt, lớp bọt mịn màng thơm hương trái cây thoa lên ngực, nhẹ nhàng xoa tròn.

Bầu ngực của cô bị Cận Ninh Giai giày vò quá mạnh, hằn cả dấu ngón tay lẫn dấu răng, chỉ cần chạm nhẹ cũng cảm thấy đau nhói.

Cố chịu đựng cơn đau, cô xoa xong bầu ngực, rồi đưa tay xuống mặt trong đùi. Nơi này cũng đau rát như lửa đốt, làn da trắng như tuyết ửng đỏ đến chói mắt, huyệt nhỏ mềm mại sưng tấy đến đỏ bừng.

Cận Ninh Giai đáng ghét, ở trên giường đúng là một tên lưu manh mà.

Tắm xong với bụng đầy oán hận, cô quấn khăn tắm bước ra ngoài.

Cận Ninh Giai đang đứng hút thuốc ở ban công, nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu lại. Anh thấy cả người cô phủ một lớp hơi nước mỏng manh bước ra, cánh tay và bắp chân trắng mịn lộ ra ngoài, trên ngực còn in một dấu hôn đỏ thẫm.

Vừa thuần khiết vừa gợi cảm, cô gái như vậy mang một sức hút chết người.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đang dõi theo mình, Thượng Quan Lam bất lực bật cười, “Cận Ninh Giai, cậu sẽ không còn muốn thêm một lần nữa chứ?”

“Cũng muốn lắm chứ.” Anh dập điếu thuốc, ném vào thùng rác, “Nhưng tôi còn đề thi phải làm.”

Thượng Quan Lam: ???

Cận Ninh Giai trở lại phòng, lấy sách vở và đề cương từ ba lô bày lên bàn học của cô, trở lại vẻ học bá nghiêm túc thường ngày. Sự thay đổi lớn đến mức dường như người vừa nãy còn phóng túng trên cơ thể của cô không phải là anh vậy.

Anh ngồi xuống ghế, vỗ nhẹ vào chiếc ghế trống bên cạnh, “Mặc quần áo vào, qua đây học bài.”

Thượng Quan Lam bật cười khúc khích, “Cậu thật sự đến đây chỉ để học bài thôi sao?”

“Chẳng phải cậu đã nói nếu tôi đạt hạng nhất sẽ cho tôi làʍ t̠ìиɦ với cậu sao?” Cận Ninh Giai vắt chéo chân, ánh mắt lơ đãng, khóe môi khẽ cong lên ý cười, “Vậy thì tôi đương nhiên phải cố gắng hết mình rồi.”

Người này bây giờ lại phảng phất cái vẻ bất cần đời như lúc ở trên giường, trái tim Thượng Quan Lam khẽ rung động.

Chết thật, cô lại muốn thân mật với anh nữa rồi.

Đúng là sẹo lành quên đau mà.

“Đừng lãng phí thời gian.” Cận Ninh Giai vẫy tay với cô, “Thay quần áo rồi qua đây ngồi.”

“Được.”

Thượng Quan Lam không thay quần áo, chỉ quấn hờ chiếc khăn tắm rồi ngồi xuống bên cạnh anh. Cô cố ý làm vậy, cô thích trêu chọc anh mỗi khi anh tỏ ra nghiêm túc.

“Cậu không sợ bị cảm lạnh sao?” Cận Ninh Giai liếc nhìn bờ vai trần của cô.

“Vậy thì cậu ôm tôi đi.” Thượng Quan Lam rúc người mình vào lòng anh, vòng tay anh ôm lấy mình, “Cậu ôm tôi là tôi không lạnh nữa.”

Cận Ninh Giai thật sự hết cách với cô, đành bế cô từ trên ghế lên, để cô ngồi phía trước anh.

Hai người tựa vào nhau như hai quân domino, may mà chiếc ghế đủ rộng nên miễn cưỡng vẫn ngồi vừa.

Chỉ là như vậy càng tạo điều kiện thuận lợi cho Thượng Quan Lam giở trò tinh nghịch. Lúc thì cô quay đầu lại hôn nhẹ lên má anh, lúc thì lại cố tình dùng mông cọ xát vào người anh. Những hành động nhỏ nhặt này lại có tác dụng vô cùng lớn đối với Cận Ninh Giai, nhiệt độ cơ thể anh rõ ràng tăng lên, và phần phía dưới cũng có dấu hiệu cương cứng,.

Thế nhưng anh vẫn không hề động tay động chân với cô, vẻ mặt hoàn toàn tập trung, tay cầm chiếc bút bi chăm chú viết viết vẽ vẽ lên trang đề cương.

Anh càng thờ ơ, cô càng trở nên nổi loạn, hành động táo bạo hơn. Cô nắm lấy bàn tay trái đang rảnh rỗi của anh, đặt lên bầu ngực mình, chủ động dẫn dắt anh nhẹ nhàng xoa nắn.

Cận Ninh Giai vẫn không mảy may phản ứng, như thể đang chìm đắm trong một ý tưởng quan trọng. Anh khẽ nhíu mày, tập trung tính toán nhanh chóng trên trang giấy nháp.

Thượng Quan Lam tiếp tục giở trò nghịch ngợm, cô cởi bỏ chiếc khăn tắm đang quấn trên người, xoay người ngồi ngược lại, hai vυ" trần trụi áp sát vào cơ thể anh. Những sợi tóc mềm mại trượt dọc xuống cổ áo anh, đôi môi cô khẽ chạm nhẹ lên cổ anh như chú chim non. Cô rất thích cái mùi bạc hà thanh mát trên người anh, nó giống như chính con người anh vậy, vừa sảng khoái vừa sạch sẽ.

Đôi môi ẩm ướt của cô men theo vành tai anh, cô mở miệng ngậm lấy, dùng chính cái cách anh đã từng mơn trớn cô để mơn trớn lại anh.

Đầu lưỡi tinh nghịch lướt nhẹ quanh vành tai anh, rồi ngậm lấy dái tai mυ"ŧ mát, những chiếc răng nhỏ khẽ cắn vào sụn tai mềm mại, hơi thở ấm nóng phả nhẹ vào trong tai anh.

Trêu chọc một chàng trai đang cố gắng kiềm chế như vậy chẳng khác nào đang đùa với lửa.

Và trong khi quyến rũ anh, cơ thể cô cũng dần dần có những phản ứng khó tả. Huyệt nhỏ bỗng nổi lên một trận ngứa ran khe khẽ, dâm thủy từ huyệt nhỏ đỏ hồng không ngừng chảy ra ngoài, thấm ướt cả vạt áo dưới của Cận Ninh Giai.

“Cậu đang dày vò tôi hay là đang tự dày vò chính mình vậy?”

Giọng nói khàn khàn mang theo tiếng nuốt khan nhẹ nhàng vang lên ngay trên đỉnh đầu cô. Cận Ninh Giai cũng đang phải cố nhẫn nhịn đến nghẹn thở, ngọn lửa du͙© vọиɠ trong cơ thể anh dường như sắp thiêu đốt anh mất rồi.

Gương mặt Thượng Quan Lam ửng lên một màu hồng nhạt, cô nhẹ nhàng thở dốc nhìn anh, “Làm sao bây giờ, tôi rất muốn bị cậu làm.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc