[Điện Ảnh Mỹ] Siêu Sao Hollywood

Chương 3: Tôi muốn trở thành diễn viên

Trước Sau

break

Vào cuối thế kỷ 20, giá vé máy bay rất rẻ, từ Las Vegas đến Los Angeles chỉ mất vài chục đô la.

May mắn là còn nửa tháng nữa mới tốt nghiệp, Eve vẫn có thể ở lại ký túc xá trường, đủ thời gian vừa tìm cơ hội việc làm vừa lo chỗ ở mới.

Khuôn viên chính của Đại học Nam California (USC) nằm ngay trung tâm Los Angeles, giao thông vô cùng thuận tiện, chỉ hơn mười phút là có thể đến Hollywood lừng danh.

Có thể nói, từ khoảnh khắc Eve bước vào Học viện Nghệ thuật Điện ảnh của USC bốn năm trước, cô đã coi như nửa chân bước vào cánh cổng Hollywood.

Trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều cảnh quan trường học, nhưng khi chính Eve kéo vali bước vào USC, cô mới nhận ra ngôi trường này trông sao mà quen thuộc thế!

Không biết bao nhiêu bộ phim, chương trình truyền hình đã quay cảnh trong khuôn viên trường, dù sao thì cô cũng nhận ra ngay chiếc ghế dài mà Forrest ngồi tháo chocolate trong Forrest Gump.

Tòa nhà giảng dạy George Lucas, phòng thu nhạc phim Steven Spielberg, tòa nhà hậu kỳ Marcia Lucas, phim trường Johnny Carson lần lượt hiện ra trước mắt Eve, đều là những tòa nhà được quyên tặng bởi các cựu sinh viên nổi tiếng.

"Tiếc quá, sao lại tốt nghiệp nhanh thế chứ!"

Trong lòng Eve tràn ngập sự tiếc nuối, ở kiếp trước, cô vốn xuất thân trái nghề, luôn ngưỡng mộ những diễn viên xuất thân chính quy. Kiếp này lại tốt nghiệp từ USC lừng danh, cô tự hỏi mình đã bỏ lỡ bao nhiêu kinh nghiệm quý báu từ đàn anh, đàn chị và các giáo sư.

Jessica khoác vai cô, cười nói: "Tớ đã mong chờ tốt nghiệp từ lâu lắm rồi, thế giới hào nhoáng bên ngoài đang chờ đợi chúng ta đó!"

Mùa tốt nghiệp, khắp khuôn viên ngập tràn không khí lễ hội, sinh viên vừa hân hoan vừa phấn khích.

Các trường đại học Mỹ chú trọng đầu vào dễ đầu ra khó, tốt nghiệp rất khó khăn, như trong lớp của Eve đã có vài sinh viên vì không đủ tín chỉ mà phải hoãn tốt nghiệp.

Có lẽ vì quen với môi trường trong nước, Eve nhìn thấy ký túc xá nam nữ ở chung luôn cảm thấy không quen, đặc biệt là những sinh viên mặc đồ mát mẻ qua lại phòng nhau càng thấy kỳ lạ.

Cô vừa mới dùng chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá, Jessica đã nằm ườn trên chiếc giường đơn bên trái, tạo thành hình chữ "đại-大", "Mệt quá, giờ tớ chẳng muốn nhúc nhích nữa."

Đây là phòng ký túc xá hai người truyền thống, bên trong có hai giường đơn kê sát tường, cạnh cửa sổ là bàn chất đầy sách vở và mỹ phẩm, vừa làm bàn học vừa làm bàn trang điểm, vấn đề duy nhất là không có phòng tắm và nhà vệ sinh riêng.

Quần áo, giày dép chất đống lộn xộn, chiếc ghế nhỏ đã biến thành núi cao.

Nhưng đối với ký túc xá năm 1999, điều kiện như thế đã là khá tốt.

Trong lúc Eve đang sắp xếp lại hành lý, chiếc điện thoại di động Motorola kiểu dáng cổ điển của cô bỗng reo vang, một số máy hoàn toàn xa lạ gọi đến.

Cô nhấc điện thoại, đi ra cửa sổ, vừa tận hưởng ánh nắng vừa hỏi: "Xin chào?"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nam trung niên khàn khàn: "Cô là Eve Campbell phải không?"

"Đúng vậy, là tôi. Ông là ai?"

"Robert Owen, đối tác của CAA. Ngài Evan Stoffer đã giới thiệu cô cho tôi, ông ta cho rằng cô là một diễn viên đầy tiềm năng. Nhưng tôi hơi nghi ngờ, cô gái trẻ, cô thực sự thích hợp với Hollywood sao?"

Nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia, Eve không nhịn được cười.

Quả nhiên Evan làm việc hiệu quả thật, nhanh chóng giúp cô tìm được người quản lý.

Nếu là kẻ ngoài nghề, hẳn sẽ sung sướng tột cùng khi nghe thấy "Robert Owen, đối tác CAA", coi ông ta là quản lý cấp cao của công ty.

Nhưng Eve cả kiếp trước lẫn kiếp này đều có quan hệ mật thiết với giới giải trí, rất rõ ý nghĩa của từ "đối tác".

Trong CAA, thậm chí ngay cả nhân viên mới chân ướt chân ráo đưa công văn cũng có thể tự gọi mình là đối tác. Evan Stoffer cũng là một đối tác, nhưng ông ta còn kiêm nhà sản xuất của The Matrix và Devil’s Advocate.

Keanu Reeves có được những vai diễn ấy, phần lớn là nhờ vào chiến lược "gói tài nguyên" của Evan.

Địa vị của Robert Owen trong CAA rõ ràng thua xa Evan, nếu không đã không bị chỉ định đến tiếp xúc và ký hợp đồng với Eve.

"Ngài Owen, chẳng ai biết được đáp án cả. Có hợp với Hollywood hay không, lời nói suông chẳng chứng minh được gì — chỉ có bước vào mới rõ. Tôi nghĩ ông nên tin vào phán đoán của ngài Evan, chẳng phải thế sao?"

Đầu dây bên kia khẽ lẩm bẩm: "Được rồi... vậy giờ cô ở đâu? Tốt nhất chúng ta nên gặp mặt trực tiếp rồi nói chuyện ký hợp đồng."

Eve cũng đang có ý đó, ký kết là lựa chọn hai chiều, cô cũng phải tìm hiểu về con người Robert Owen, không thể tin tưởng mù quáng.

"Tôi đang ở trong ký túc xá của USC, gặp nhau ở đâu?"

Cô cố ý tiết lộ địa điểm và trường học của mình, vô tình lộ ra bối cảnh, để Robert biết cô tuyệt đối không phải là cô gái nhỏ ngây ngô ngoài phố chỉ biết mơ tưởng đến Hollywood.

Quả nhiên, nghe đến USC, thái độ Robert lập tức thận trọng hơn nhiều. Ông ta từng tiếp xúc không ít cựu sinh viên nơi đây, nên sự khinh thường ban đầu cũng tan đi một nửa: "Thế thì gặp ở quán cà phê của trường các cô đi. Cô biết Cafe 84 chứ?"

"Biết, nửa tiếng nữa gặp nhé."

"OK, hẹn gặp lại."

Nói xong hai người cúp máy, không thêm lời thừa.

Ở Mỹ, cafe thường chỉ những quán cà phê kiêm tiệm ăn nhỏ, Cafe 84 là một trong ba quán cà phê gần ký túc xá nhất, phổ biến nhất là bánh burger kiểu Mỹ đơn giản, khoai tây chiên, pizza và mì Ý, rất được sinh viên yêu thích.

Jessica đang nằm im trên giường bỗng ngồi bật dậy, tò mò hỏi: "Cậu hẹn gặp ai à? Là người đã kết hôn với cậu đó hả?"

Cô nàng luôn hiếu kỳ về thân phận của người đàn ông râu rậm đó, nhưng dù hỏi thế nào cũng không moi được tin tức gì.

Eve giữ kín chuyện như bưng, chuyện gì không muốn nói thì hỏi thế nào cũng vô ích.

"Không phải. Chỉ là một người bạn giới thiệu cho tớ một quản lý bên CAA, gặp thử để bàn chuyện."

Jessica tròn mắt, giật mình kêu lên: "Cậu mà cũng ký được CAA á? Tớ nhớ cậu là trợ lý đạo diễn thực tập cơ mà?"

"Đúng, trước kia thì vậy. Nhưng giờ tớ muốn làm diễn viên, muốn đóng phim."

Thật ra, nguyên chủ từng có vài lời mời: hoặc là trợ lý đạo diễn, hoặc là thực tập dựng phim, đều do tự gửi hồ sơ xin việc mà có.

Chỉ là sau khi Eve tới, những lời mời này đều không định nhận, cô chỉ muốn làm diễn viên thôi!

Jessica hào hứng đứng bật dậy, lắc mạnh vai Eve, khoa trương nói: "Tớ biết mà, tớ biết mà! Cậu xinh đẹp thế này, còn hơn cả mấy diễn viên trên màn ảnh, cậu sinh ra là để bước vào Hollywood! Cô gái à, cậu chắc chắn sẽ nổi tiếng, cậu định mệnh là một ngôi sao đấy!"

"Mong là vậy. Cậu có cần tớ mua chút gì về ăn không?"

"Mang cho tớ một cái bánh donut nhé."

Eve nhìn thân hình mảnh mai của Jessica, lúc trẻ ăn mấy thứ nhiều calo nhiều đường này còn dễ tiêu hao, chứ lớn tuổi rồi sợ dễ tích mỡ lắm.

"Cậu chắc chứ? Không phải định giảm cân sao?"

"Đợi tớ đến đài Fox rồi, có nhiều cơ hội giảm cân lắm, giờ tớ thèm bánh donut lắm rồi, đợi đến khi rời trường, kiếm đâu ra bánh donut ngon mà rẻ thế này!" Jessica đúng chuẩn cá mặn, vì cô nàng đã ký hợp đồng làm biên tập chương trình tin tức cho Fox, nên chẳng còn gì phải lo.

Eve bật cười, rồi bước đến soi mình trong gương.

Một chiếc quần jeans bó sát vẽ ra hoàn hảo đường cong cơ thể, lớp trang điểm vừa vặn làm nổi bật sức sống tuổi trẻ. Nếu nhất định phải nói điểm gì không ổn, thì đó là mái tóc xoăn như mì gói.

Nếu không phải thời gian có hạn, cô muốn đi duỗi tóc thẳng ngay lập tức.

May mà nhan sắc đủ gánh, không thì thật sự không chống đỡ nổi.

Người con gái trong gương có khí chất nằm giữa sức sống tuổi trẻ và gợi cảm, nhìn thoáng qua như một American sweetheart - cô gái ngọt ngào kiểu Mỹ điển hình, nhưng lại ẩn giấu nét sắc sảo khiến tổng thể càng thêm cuốn hút.

Ước chừng gần đến giờ hẹn rồi, Eve xách túi ra cửa, phía sau, Jessica vừa nhí nhảnh vừa làm trò cổ vũ: "Đánh gục ông ta! Đánh gục ông ta!"

Ai không biết còn tưởng Eve sắp thoát ế đây.

Từ ký túc xá đến Cafe 84 chỉ cách 300 mét, Eve bước vào rồi gọi cho mình một ly cà phê đen không đường. Thể chất phụ nữ Âu Mỹ dễ béo lắm, nếu không muốn trở thành ngôi sao "hạng nặng", thì bây giờ phải chú ý rồi.

Chưa đầy vài phút, một người đàn ông trung niên mặc vest thở hổn hển bước vào.

Mặc vest giữa mùa hè, ngoài môi giới bất động sản thì chắc chỉ còn... quản lý nghệ sĩ. Quả thật nổi bật hết mức.

"Chào, tôi là Eve Campbell, rất vui được gặp ông."

Robert Owen nhìn cô gái trước mặt, trong lòng không khỏi sáng rỡ, điều kiện quả nhiên tốt thật!

Nhiều cô gái xinh thì xinh, nhưng lại không có mấy thần thái, lên hình nhạt nhòa, cùng lắm chỉ chụp được mấy bộ ảnh bikini. Nhưng cô gái trước mắt này cao khoảng 1m68, vóc dáng cân đối khỏe mạnh, có một khuôn mặt sắc nét, nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn hảo, đặc biệt là đôi mắt kia vô cùng linh động.

Robert vốn có chút bất mãn với Evan Stoffer cơ bản cũng tiêu tan. Vốn tưởng bị chỉ định cho một người nhờ quan hệ, không ngờ lại là một mầm non tiềm năng, niềm vui bất ngờ này không nhỏ!

"Cô Campbell là sinh viên USC?"

"Tôi là sinh viên năm cuối khoa đạo diễn Học viện Nghệ thuật Điện ảnh, năm nay sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng tôi rất thích diễn xuất, đặc biệt là điện ảnh, nên muốn tìm một người quản lý phù hợp." Eve đâu phải sinh viên đại học bình thường, kiếp trước cô trong làng giải trí hỗn tạp có thể giành được vai, năng lực quan sát rất mạnh.

Người đàn ông trung niên trước mặt, tóc đã hói hình thành chữ M, áo sơ mi hơi nhăn, đồng hồ cũng không mấy nổi tiếng cho thấy địa vị của ông ta trong CAA có lẽ không cao lắm.

Người quản lý địa vị thực sự cao sẽ không ký với người mới, về cơ bản chỉ phụ trách một hai ngôi sao lớn mà thôi.

"Cô rất xinh, nhưng làm diễn viên chỉ đẹp thôi thì chưa đủ. Cô từng có kinh nghiệm diễn xuất chưa? Bất kỳ hình thức nào cũng được."

Eve nghiêm túc nhớ lại, "Thời cấp ba từng tham gia biểu diễn kịch nói có được không?"

Nguyên chủ đúng là có thực lực. Giữa sự cạnh tranh khắc nghiệt và cả định kiến nam nữ, cô vẫn đánh bại hàng ngàn thí sinh để vào được khoa đạo diễn USC. Khi đó, cô vừa là đạo diễn vừa là diễn viên chính của câu lạc bộ kịch, vở kịch dàn dựng nổi tiếng trong địa phương, từng đoạt giải toàn nước Mỹ. Chính nhờ trải nghiệm đó, mới có thể đặt chân vào Học viện Nghệ thuật Điện ảnh USC.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc