Sở Từ liếc mắt nhìn sang một bên, thong thả phân phó: “Đi, mang theo bọn họ, an bài làm chút việc quét tước vệ sinh. Nhớ kỹ, bản tiểu thư xưa nay ưa sạch sẽ, nếu không sạch sẽ... phạt!”
Sau khi căn dặn xong, nàng lại nhìn sang Lý ma ma, thản nhiên hỏi: “Ma ma còn chuyện gì nữa không?”
Lý ma ma lập tức cúi đầu, cung kính nói: “Đại tiểu thư, nô tỳ không có gì.”
Sở Từ xoay người rời đi, ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm lưu lại cho bà ta.
Vừa vào phòng, Sở Từ còn chưa kịp ngồi yên, Xuân Hoa và Thu Nguyệt đã nối gót theo vào.
Xuân Hoa vội vàng đi tới bên cạnh nàng, ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi: “Chủ tử, tiếp theo chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Sở Từ lặng lẽ nhìn bóng người đang bận rộn bên ngoài một lúc, trầm giọng dặn dò: “Thu Nguyệt, ngươi để tâm một chút, để ý kỹ mấy người bọn họ xem rốt cuộc vào đây với mục đích gì.”
“Ngoài ra, chuyện của ta giao cho ba người các ngươi lo liệu, không cho người ngoài nhúng tay. Còn nữa, phòng bên trong vẫn là tự các ngươi quét dọn, không cho mấy nha hoàn mới kia bước chân vào.”
Xuân Hoa và Thu Nguyệt nhìn nhau gật đầu, đồng thanh nói: “Chủ tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng.”
Cuộc sống sau đó tương đối dễ chịu, chỉ là đồ ăn vẫn chưa được ngon cho lắm, xem ra phải sớm dựng một gian bếp nhỏ của riêng mình mới được.
Canh ba nửa đêm, Sở Từ bắt đầu châm cứu. Nàng quyết định vận dụng tuyệt kỹ sư phụ truyền dạy — Quỷ Môn Thập Tam Châm — để giải độc trong cơ thể, như vậy mới có thể cải thiện thể trạng triệt để.
Tối nay, sau khi châm xong, nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút.
Thu Nguyệt nhìn sang Xuân Hoa và Hiểu Linh, nói: “Hai người đi ngủ trước đi, ta giúp chủ tử xoa bóp vai, thả lỏng một chút, như thế sẽ tốt cho sức khỏe hơn.”
Chờ hai người ra ngoài rồi, Thu Nguyệt đến bên giường, bắt đầu xoa vai cho Sở Từ.
“Chủ tử, khoảng thời gian này ta vẫn luôn để mắt tới bọn họ. Mấy người kia chưa thấy gì bất thường, nhưng có một tiểu nha đầu có vẻ không ổn.”
Sở Từ nhướng mày, nhẹ giọng: “Nói rõ xem.”
“Chủ tử, nha đầu kia gần đây tìm Xuân Hoa xin vài xấp vải, nói là muốn may cho mình một đôi giày mới, bảo rằng giày cũ chật quá rồi.”
Sở Từ khẽ “à” một tiếng, gật đầu: “Các ngươi còn nhỏ, đang ở độ tuổi lớn nhanh, làm một đôi giày mới cũng là chuyện bình thường. Nhưng vẫn phải chú ý quan sát thêm.”
Thu Nguyệt cũng thấy có lý. Những tiểu nha hoàn bị bán vào đây, phần lớn nhà nghèo, đến cả một đôi giày cũng tiếc không dám mua, có hành động này cũng chẳng lạ gì.
Đêm đó, Sở Từ ngủ không sâu, mơ màng cảm thấy bất an. Nàng sờ lấy quyển y thư đầu giường, định mượn ánh đèn mờ nhạt đọc vài trang, biết đâu lại dễ ngủ hơn.
Chẳng ngờ vừa mới đọc được một lúc, bên ngoài liền vang lên tiếng động, như thể có thứ gì đó đang đào bới mặt đất.
Nàng vừa định đứng dậy mở cửa sổ xem thì một giọng nói quen thuộc từ nóc nhà truyền xuống: “Chủ tử, đừng cử động.”
Sở Từ nhìn lên, phát hiện trên nóc nhà không biết từ khi nào đã có một cái lỗ nhỏ. Trong lỗ thò ra một khuôn mặt quen thuộc — chính là Thu Nguyệt.
“Chủ tử, đừng để phát ra động tĩnh, để chúng ta xem thử nàng đang làm gì.”
Sở Từ gật đầu, bèn nhổ nước bọt làm ướt đầu ngón tay, chọc thủng một lỗ nhỏ trên giấy cửa sổ, nghiêng người nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy một tiểu nha hoàn đang lom khom dưới gốc cây đại thụ, tựa như đang giấu gì đó vào trong đất. Một mảnh vải trắng lộ ra khiến ánh mắt Sở Từ dần híp lại, trong lòng nổi lên mối ngờ vực.
Vừa định mở miệng gọi Thu Nguyệt ra tay, nhưng khi thấy rõ chất liệu trên áo ngoài của nha hoàn kia, nàng liền đổi ý. Sở Từ thu tay về, miệng cũng ngậm lại.
Thu Nguyệt trên nóc nhà không rõ nội tình, còn nhỏ giọng hỏi: “Chủ tử, ta lập tức bắt lấy nàng. Lần này để chúng ta tự mình lôi ra, để xem phu nhân còn định nói gì!”
Sở Từ vội vàng thấp giọng quát: “Chờ một chút, chuyện này không đúng. Ngươi đừng vội động, theo dõi thật kỹ cho ta, ta muốn biết kẻ đứng sau là ai.”
Thu Nguyệt sững người một chút, lập tức hiểu ra — người phía sau nha đầu kia, chưa chắc là phu nhân.
Nàng lặng lẽ rút lui, tiếp tục theo dõi.
Tiểu nha hoàn vùi vật gì đó vào đất, sau đó cố ý vốc một nắm đất lên chà vào quần áo, giả làm dáng vẻ vừa đi qua ruộng vườn, rồi yên lặng rời khỏi.
Sở Từ lập tức đẩy cửa đi ra, tiến tới chỗ tiểu nha hoàn vừa ở. Thu Nguyệt cũng phi thân từ nóc nhà hạ xuống, thấp giọng nói: “Chủ tử.”
Sở Từ vừa định đáp lời thì đột nhiên thấy ở chỗ rẽ cách đó không xa thấp thoáng một bóng người, dường như đang theo dõi.
Nàng nhẹ nhàng nghiêng người đến gần Thu Nguyệt, thấp giọng nói mấy câu. Thu Nguyệt gật đầu, sau đó lập tức xoay người, nhảy vọt lên cao.
Kẻ đang ẩn nấp kia vừa định xoay người rời đi, lại phát hiện Thu Nguyệt không biết đã xuất hiện phía sau từ bao giờ. Nàng hoảng sợ đến độ che miệng, không dám phát ra tiếng.
Thu Nguyệt kéo người kia vào gian phòng bên cạnh — nơi đó luôn có một ngọn nến sáng suốt đêm. Xuân Hoa sợ chủ tử nửa đêm tỉnh dậy không thấy đường, dễ bị thương, nên đã thành thói quen thắp nến mỗi tối.
Dưới ánh nến lờ mờ, mọi vật trong phòng có thể nhìn thấy đôi chút.
Khi Thu Nguyệt bước vào, Sở Từ đã ngồi ở chủ vị, trong tay cầm chén trà lạnh, tinh thần tỉnh táo.
Thu Nguyệt đẩy tiểu nha hoàn ra trước mặt nàng: “Còn không mau quỳ xuống trước mặt chủ tử, thành thật khai ra!”
Tiểu nha hoàn run rẩy quỳ sụp xuống, vội vàng dập đầu liên tục: “Đại tiểu thư, nô tỳ không phải cố ý... không phải cố ý rình trộm người...”
Sở Từ nhấp ngụm trà, mãi đến khi mùi thơm lan tỏa trong miệng mới nhàn nhạt lên tiếng: “Ngươi nói hết lời chưa? Ngươi nửa đêm canh ba, ở đó làm gì?”
Tiểu nha hoàn dập đầu như giã tỏi: “Đại tiểu thư, người nói gì vậy, nô tỳ không hiểu... Nô tỳ chỉ là muốn đi nhà xí, vừa lúc đi ngang qua đó thôi...”
Sở Từ tựa lưng vào ghế, lười nhác ngáp dài một cái, ánh mắt lướt ra ngoài — trăng treo lơ lửng giữa trời cao, ánh sáng dịu nhẹ.
Nàng chậm rãi nói: “Bịt miệng nàng lại, kéo xuống dưới. Mười tám loại khổ hình, thử hết cho ta. Không tin nàng không mở miệng!”
Thu Nguyệt suýt nữa không nhịn được cười — còn mười tám loại khổ hình gì chứ, chỉ hù dọa tiểu nha đầu thôi.
Nàng liền kéo tiểu nha hoàn ra ngoài.
Tiểu nha hoàn hoảng loạn đến cực điểm, móng tay cào đất, vội vàng khóc lóc kêu lên: “Đại tiểu thư, nô tỳ nói! Nô tỳ nguyện ý nói hết!”