Đích Nữ Trọng Sinh Được Sát Thần Vương Gia Tận Tình Sủng Ái

Chương 72: Tát Trả

Trước Sau

break

Khi Lý ma ma trở về viện của Lý thị, đôi chân của bà ta vẫn không thể đi lại bình thường được.

Hai đầu gối sưng đỏ một mảnh, đừng nói là đi lại, chỉ cần nhích người thôi cũng đau thấu tim gan.

Lý thị đang bận xem sổ sách, muốn tra rõ số bạc trăm vạn kia từ đâu mà ra.

Tiểu nha hoàn gõ cửa, nghe bên trong truyền ra tiếng “vào đi” mới rón rén bước vào.

Nàng quỳ sụp trước mặt Lý thị, khẽ run giọng nói: “Chủ tử, Lý ma ma đã trở về.”

Lý thị chẳng buồn ngẩng đầu, mắt vẫn dán vào quyển sổ, giở từng trang: “Đã vậy thì để bà ta vào, ta còn muốn hỏi xem bên đó trả lời thế nào.”

Tiểu nha hoàn định mở miệng giải thích, nhưng nhìn thấy khuôn mặt lạnh như sương của chủ tử, khí lực vừa gom góp được lập tức tan biến.

Qua một hồi xem sổ sách, Lý thị mới phát giác có điểm không đúng. Tiểu nha hoàn vẫn còn quỳ đấy, im lặng không dám nhúc nhích.

“Nói đi chứ, người đâu rồi? Chẳng lẽ bảo ta — chủ tử — phải tự đi gặp bà ta sao?” Lý thị bực tức, trong lòng dâng lửa giận. Phủ Quốc Công đúng là không coi ai ra gì, ngay cả một kẻ hạ nhân cũng dám không nể mặt bà.

Tiểu nha hoàn thấy chủ tử sắp nổi trận lôi đình, vội vàng nói: “Chủ tử, không phải vậy... là ma ma xảy ra chuyện, hiện giờ đã được đưa vào trong viện, cũng đã mời đại phu đến khám.”

“Chủ tử, đầu gối ma ma sưng đỏ cả mảng, bà ấy nói mình không thể tới bẩm báo, mong người đừng giận. Nhưng mà chuyện người giao cho bà ấy, bà ấy đã làm xong cả rồi.”

Nghe tới đây, Lý thị mới nhận ra có gì đó không ổn. Bà ta chẳng phải chỉ đi phủ Quốc Công để gặp Quốc Công phu nhân thôi sao? Sao lại về với thương tích đầy mình?

Nghĩ đến đây, Lý thị khép sổ sách lại, đứng dậy đi ra ngoài, nhưng đến cửa thì khựng lại.

Thương thế của ma ma, có lẽ là do Quốc Công phu nhân ra tay. Mà nếu là vậy, khả năng cao lại liên quan đến đứa tiểu tiện nhân kia...

Hừ!

Nàng muốn làm như vậy sao?

Tất cả đều là do Sở Từ và con tiện nhân Chung thị kia mà ra. Nếu không vì bọn chúng, tiểu thế tử của nàng đâu đến nỗi không giữ được tính mạng?

Một chưởng đập mạnh vào khung cửa, cánh cửa kẽo kẹt rung lên.

“Con tiện nhân kia quả thật giống hệt mẹ nó, đều là thứ đê tiện!”

“Nào, đi xem Lý ma ma trước đã.”

Tới viện của Lý ma ma, Lý thị vừa bước vào đã nhìn thấy đầu gối bà ta sưng to như trái gấc, đại phu đang bôi thuốc.

Chỉ tay vào chân ma ma, Lý thị giận dữ: “Chân bà làm sao ra thế này?”

Vừa nghe hỏi, hận ý trong mắt Lý ma ma liền trào dâng: “Chủ tử, lão nô đến phủ Quốc Công, đến cả cửa còn không được vào. Gã sai vặt giữ cửa không chịu báo, lão nô đành đưa vòng tay vàng mới được vào.”

“Vào được sân rồi, thấy Quốc Công phu nhân, bà ta bắt lão nô quỳ trên nền đá xanh không biết bao lâu. Ngài xem hai chân lão nô giờ ra nông nỗi này! Bao năm hầu hạ ngài, lão nô có từng chịu qua loại nhục này?”

“Phủ Quốc Công tuy là đại tộc nhất phẩm, nhưng cũng thật không xem Hầu phủ chúng ta ra gì!”

Càng nói, ánh mắt Lý ma ma càng đầy phẫn hận.

Lý thị tức đến run người. Lần này Quốc Công phu nhân đúng là quá đáng! Nhưng bà vẫn có thể hiểu được lý do phía sau.

“Hết thảy nói đến cùng, chẳng phải là do con tiện nhân Sở Từ kia sao? Nếu đã vậy, cứ tiễn nó đi gặp mẹ nó luôn cho rồi!”

“Ta bảo ngươi chuẩn bị vài tiểu nha hoàn, giờ chuẩn bị đi. Nếu không tiện, cứ bảo Chi Lan đưa người tới.”

Lý ma ma nghe vậy như mở cờ trong bụng, đau đớn liền vơi đi phân nửa, ánh mắt sáng lên, giọng nói cũng trong trẻo hơn: “Dạ, chủ tử!”

Tối hôm đó, Lý ma ma chống gậy, theo sau là mấy tiểu nha hoàn, tiến về sân của Sở Từ.

Tiểu nha hoàn Hiểu Nguyệt thấy bà ta dẫn người đến, vội vàng chạy ra ngăn: “Lý ma ma, ngươi tới đây làm gì? Đợi một chút, để ta vào bẩm báo chủ tử.”

Lý ma ma thấy chỉ là một tiểu nha hoàn con nít, lửa giận dồn nén mấy ngày liền trút ra hết, tát thẳng vào mặt nàng: “Ngươi là cái thá gì mà dám ngăn ta? Ta tới, là nể mặt chủ tử nhà ngươi đấy!”

Trong phòng, Sở Từ đang uống trà, xem y thư, nghe bên ngoài ồn ào liền cau mày: “Xuân Hoa, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”

Xuân Hoa hấp tấp chạy vào, vội vã đáp: “Chủ tử, Lý ma ma mang người vào viện, Hiểu Nguyệt ra ngăn bị bà ta tát té ngã!”

Sở Từ đứng phắt dậy, sải bước ra ngoài: “Đi xem.”

Ra đến cửa, nàng thấy Hiểu Nguyệt nằm trên đất, mặt sưng đỏ, còn Lý ma ma đang lớn tiếng mắng mỏ.

Sở Từ lập tức đỡ Hiểu Nguyệt dậy, kiểm tra từ đầu đến chân, xác định không có thương tích gì nặng, chỉ là mặt sưng đỏ.

Nàng giao Hiểu Nguyệt cho Xuân Hoa, dặn chăm sóc cẩn thận.

Thu Nguyệt cũng chạy tới, thấy muội muội bình an thì không lo nữa, lựa chọn đứng cạnh Sở Từ. Lòng Sở Từ khẽ ấm, vẫn là Thu Nguyệt hiểu nàng nhất.

Nàng nhìn Lý ma ma, không nói lời nào, vung tay tát một cái khiến cả bà ta lẫn nha hoàn đứng cạnh ngã nhào xuống đất.

“Tiện tì, thấy chủ tử mà không hành lễ, còn dám dẫn người xông vào viện, còn ra thể thống gì nữa?”

Lời nàng khiến Lý ma ma muốn phản bác nhưng lại không dám, cuối cùng chỉ có thể quỳ xuống, cắn răng thỉnh an: “Lão nô tham kiến đại tiểu thư.”

Tưởng mọi chuyện xong, nào ngờ Sở Từ lại tát thêm một cái nữa!

“Còn dám tự xưng lão nô? Muốn tranh công với ta? Định so thời gian hầu hạ với chủ tử chắc?”

Lý ma ma vội vàng quỳ rạp: “Nô tỳ không dám, là vì quen miệng khi xưng hô với phu nhân... nếu đại tiểu thư không thích, nô tỳ lập tức sửa.”

Sở Từ hừ lạnh. Đây là đang ám chỉ nàng không bằng mẫu thân sao? Không sao, nàng không ngại!

Sở Từ liếc sang mấy tiểu nha hoàn đứng ở cửa, các nàng đều cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt nàng.

Nàng quay vào sân, ngồi lên ghế mây, giọng thản nhiên: “Nói đi, tới tìm ta làm gì?”

Lý ma ma gắng gượng nặn ra nụ cười: “Đại tiểu thư, nô tỳ phụng lệnh phu nhân tới đây. Phu nhân thấy viện của người ít nha hoàn quá, nên đưa thêm vài người.”

Sở Từ liếc nhìn mấy người, khẽ gật đầu, phất tay: “Lưu lại đi.”

Xuân Hoa định ngăn lại, nhưng bị Thu Nguyệt kéo tay, nàng nhẹ lắc đầu, ra hiệu đừng xen vào — chủ tử đã có chủ ý.

Sở Từ ung dung nói: “Viện này tuy không lớn, nhưng cũng chẳng nhỏ, mấy góc khuất chưa ai dọn, các ngươi cứ phụ trách quét tước đi.”

Lý ma ma ngẩng đầu, ngập ngừng: “Đại tiểu thư, phu nhân…”

Sở Từ nhìn bà ta, lạnh nhạt cắt lời: “Sao? Mẹ ta tặng người, ta không có quyền sắp xếp, còn cần ngươi làm chủ thay ta sao?”

Lý ma ma cúi đầu run giọng: “Nô tỳ không dám.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc