Phu thê Kiều Thượng thư vừa nghe nói có người đến chữa bệnh cho Kiều Vũ, liền vội vàng chạy ra đại môn. Trước mắt chỉ thấy một tiểu đồng dẫn theo một lão giả chậm rãi đi vào.
Cả nhà Thượng thư phủ còn đang trong trạng thái mơ hồ, đứng đực tại chỗ không dám động đậy, chủ yếu là vì không nhận ra vị lão giả kia.
Sở Từ chớp mắt ra hiệu với bọn họ, thanh âm giả dạng già nua mà lạnh nhạt, “Các ngươi đứng đó làm gì? Còn không mau lên? Trị xong bệnh ta còn phải rời đi.”
Lúc này họ mới hoàn hồn, Kiều Vũ nhanh chóng chạy tới, làm bộ đỡ lấy Sở Từ: “Lão gia gia, bệnh của ta xin làm phiền ngài.”
Phu thê Kiều Thượng thư cũng chạy vội lên phía trước dẫn đường, Kiều Thịnh thì đi sát theo sau Sở Từ, cẩn thận bảo hộ, nhìn dáng đi của nàng như thế, hắn thật sự lo nàng sẽ vấp ngã.
Tiểu đồng trông cửa đứng một bên, thấy biểu hiện của phu thê Kiều Thượng thư thì ánh mắt xoay chuyển.
Hắn trở lại cổng lớn, lặng lẽ nhìn quanh một vòng, rồi đưa tay lên miệng huýt sáo. Từ khúc quanh xa xa trên đường, có một người đang lén lút rời đi.
Không bao lâu sau, một cỗ xe ngựa dừng trước cửa Thượng thư phủ, phu thê Vinh Quốc công từ trên xe bước xuống, theo sau là Vinh Tử Ngọc.
Xa phu tiến lên gõ cửa mấy cái: “Mở cửa! Chủ tử nhà ta, Vinh Quốc công, đặc biệt đến bái phỏng Thượng thư đại nhân.”
Tiểu đồng trông cửa mở cửa ra, vừa thấy Vinh Quốc công và phu nhân liền lập tức quỳ xuống hành lễ: “Cung thỉnh Quốc công gia. Xin mời ngài đến phòng khách chờ một lát, nô tài lập tức đi thông báo cho chủ tử.”
Gã sai vặt liếc quanh bốn phía, thấy không ai chú ý, liền ghé tai nói nhỏ: “Thần y đã đến, đang chữa bệnh cho tiểu thư nhà ta.” Nói xong, hắn hơi khom người dẫn đường, mời họ vào bên trong.
Cùng lúc ấy, Kiều Thượng thư cũng nhận được tin. Hắn quay sang nhìn lão giả trước mặt, thấp giọng hỏi: “Sở tiểu thư, ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Sở Từ cười nhàn nhạt, vẫn dùng giọng của lão nhân: “Ngươi cứ đi đi, ta ở đây chữa bệnh cho Kiều Vũ.”
Nói rồi, lão giả theo Kiều Vũ vào nội thất, bảo nàng cởi áo khoác, sau đó bắt đầu châm cứu. Chỉ trong nửa canh giờ, lão đã bước ra ngoài.
Tiểu nha hoàn vội vàng bưng khăn sạch đưa tới trước mặt lão giả: “Thỉnh thần y lau mồ hôi.”
Lão giả vừa định nhận khăn, nhưng thấy trong đại sảnh nhiều thêm vài người thì sắc mặt liền trầm xuống. Hắn tùy tiện lau trán một cái rồi ném khăn trở lại khay, ánh mắt lười nhác đảo qua đám người, xách hòm thuốc toan rời đi.
Kiều Thượng thư thấy thế vội tiến lên an ủi, biết lão đang giận.
Hắn nâng chén trà tiểu nha hoàn vừa dâng, hai tay đưa tới trước mặt lão giả, hạ giọng nịnh nọt: “Thần y, đây là đồng liêu của ta. Lần này không kịp báo trước với ngài, là ta sai. Nhưng thật sự là không còn cách nào khác.”
“Nơi đó nhà hắn ba đời chỉ còn mỗi một đứa con trai, thấy Vũ nhi nhà ta khá lên, liền đến cầu xin ta.”
“Bất quá thần y cứ yên tâm, nếu ngài không muốn trị, ta lập tức đuổi bọn họ ra ngoài.”
Phu thê Kiều Thượng thư không ngừng cúi đầu tạ lỗi, thần thái chẳng khác gì sắp dâng lão giả lên làm tổ tông.
Phu thê Vinh Quốc công thấy vậy cũng vội vàng tiến lên. Vinh Quốc công cúi người, Quốc công phu nhân thì trực tiếp quỳ xuống: “Thần y, chúng ta chỉ có một đứa con trai, xin người cứu mạng. Nếu chữa không khỏi, Quốc công phủ ta tuyệt hậu mất!”
Quốc công gia thấy thần y vẫn chưa tỏ thái độ, cũng quỳ rạp xuống đất: “Thần y, chúng ta thật sự không còn cách nào. Chỉ cần ngài chữa khỏi cho con ta, điều kiện gì ngài cứ nói, ta tuyệt không hai lời.”
Lão giả liếc mắt khinh thường nhìn đôi vợ chồng kia. Hừ lạnh trong lòng: Các ngươi cũng có ngày hôm nay.
Nhìn họ cầu khẩn nàng như thế, Sở Từ thấy sảng khoái vô cùng. Tương lai nếu họ biết được thân phận thật sự của nàng, sợ là hối hận đến chết.
Lão giả đưa hòm thuốc trong tay cho Kiều Vũ, rồi đi đến ghế tựa, lười biếng ngồi phịch xuống: “Nói đi, làm sao lại bị thương thành thế?”
Vinh Quốc công mím môi, muốn nói nhưng lại ngại mất mặt, đành bịa chuyện: “Là thế này… Có một cô nương muốn quyến rũ khuyển nhi, kết quả bị người hãm hại, đánh cho thê thảm thế kia.”
Lão giả ngồi dựa ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt nghiêm túc: “Xem ra Vinh Quốc công ngươi cũng chẳng thương con lắm đâu, giờ còn muốn lừa gạt một lão già như ta sao? Đã vậy, ta cáo từ.”
Lão giả vừa nhấc chân chuẩn bị rời đi, Vinh Quốc công lập tức đứng dậy, ánh mắt lộ ra uy hiếp: “Lão bất tử, bổn Quốc công đã hạ mình cầu ngươi, đừng có mà được voi đòi tiên. Dựa vào ngươi, tưởng rời khỏi cái phố này còn sống à?”
Kiều thượng thư thấy Vinh Quốc công bắt đầu dọa nạt, liền đứng dậy định hòa giải, Kiều Thịnh thì chắn trước người lão giả: “Vinh Quốc công, ý ngài là gì? Lúc nhờ chúng ta dẫn người đến đâu phải thái độ này?”
Vinh Quốc công cười lạnh: “Người đã đến rồi, ta còn sợ hắn không cứu? Nếu chữa không khỏi, ta cho hắn chôn cùng con ta!”
“Ngươi!” Kiều thượng thư còn muốn nói thêm, thì lão giả đã đứng dậy, giơ tay ngăn lại.
“Không vội, hắn thật nghĩ ta – một lão bất tử – sống đến hôm nay mà không có chút bản lĩnh sao? Trên giang hồ người tìm ta chữa bệnh nhiều không đếm xuể, ta mà muốn rời đi thì chẳng ai cản nổi.”
“Quên nói với các ngươi, từ lúc ngươi bước chân vào cửa, ta đã hạ độc trong phòng. Hôm nay nếu thái độ không tốt, cả nhà các ngươi liền chờ hợp táng đi.”
Lão giả lại ngồi xuống ghế, tay gõ gõ quải trượng xuống sàn.
Mọi người nghe xong mặt mày tái mét.
Phu nhân Kiều Thượng thư nghe nói cả nhà bị trúng độc, liền chạy đến muốn mở miệng.
Sở Từ mắt lạnh quét qua bà ta, quải trượng đập mạnh xuống sàn: “Thượng thư phu nhân, lão phu nói, ngươi nên nghe. Đừng quên tính mạng nữ nhi ngươi còn nằm trong tay ta!”
Phu nhân Kiều Thượng thư hoảng sợ lui về bên con gái, hai tay ôm chặt nàng, ánh mắt run rẩy nhìn lão giả.
Lão giả hài lòng gật đầu, quay sang Vinh Quốc công: “Giờ ta muốn chữa bệnh cho nhi tử ngươi, nhưng chúng ta phải thương lượng điều kiện. Nếu không vừa ý, cả nhà ba mạng các ngươi biến thành một vũng máu loãng cũng chẳng oan.”
Ánh mắt Vinh Quốc công dần biến đổi, từ hung dữ sang sợ hãi: “Thần y, có chuyện gì từ từ nói, điều kiện gì ngài cứ đưa ra.”