Ba người cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Duệ Vương đứng đó, sắc mặt không rõ là vui hay giận, cả người tỏa ra khí lạnh ngút trời.
Sở Từ nhìn Lâm Phong đứng phía sau Duệ Vương, chớp chớp mắt, định hỏi gã chuyện gì xảy ra. Rõ ràng là nàng đâu có chọc giận vị mặt lạnh kia đâu.
Lâm Phong rụt cổ, không dám có động tác dư thừa, chỉ cúi đầu gật nhẹ.
Sở Từ chau mày, kéo chiếc ghế bên mình ra, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt, “Tất nhiên là được, chỉ là chúng ta vừa ăn xong, chẳng hay Duệ Vương có đói không? Có muốn dọn thêm vài món?”
Lâm Phong vừa nghe vậy liền toan quay người đi gọi thêm thức ăn, thì đã bị giọng lạnh như băng của Duệ Vương ngắt ngang: “Không cần. No rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn Duệ Vương, ai nấy đều không rõ chuyện gì đang xảy ra. Chỉ có Kiều Thịnh và Lâm Phong là hiểu sơ sơ — ánh mắt Duệ Vương nhìn Sở Từ không giống bình thường.
Kiều Thịnh nhìn sâu vào mắt Duệ Vương. Một đối thủ mạnh đến vậy… hắn còn có cơ hội sao?
Duệ Vương mạnh tay đặt chuỗi Phật châu trong tay lên bàn, trầm giọng nhìn Kiều Thịnh: “Kiều công tử, chi bằng ngài đưa muội muội về trước. Bổn vương còn có lời muốn nói với Sở đại tiểu thư.”
Kiều Vũ rụt người sau lưng ca ca, sợ hãi thì thào, “Ca ca, chúng ta phải làm sao bây giờ? Muội sợ Duệ Vương điện hạ…”
Kiều Thịnh xoa đầu muội muội trấn an, lại đưa mắt nhìn Sở Từ như chờ nàng quyết định.
Sở Từ gật đầu, “Ngươi cứ đưa nàng về đi. Bệnh nàng vừa đỡ, ở bên ngoài lâu không tốt.”
Nghĩ đến thân thể muội muội, Kiều Thịnh đành ôm quyền cáo từ: “Vậy ta cáo lui trước.”
Duệ Vương lạnh lùng nhìn Sở Từ, phun ra một câu: “Đi thôi. Bổn vương đưa ngươi về.”
Hắn nói xong liền quay người bước đi. Sở Từ đứng bên nhìn mà ngơ ngác — chẳng phải vừa nói là có chuyện muốn nói với nàng sao?
Lên xe ngựa, không gian chỉ có hai người. Không biết vì sao, Sở Từ lại cảm thấy không khí có phần ngượng ngùng. Cả hai đều im lặng, không nói một lời, khiến khoang xe chìm vào yên tĩnh.
Sắp tới Sở phủ, Duệ Vương mới lên tiếng: “Sở Từ, Kiều Thịnh không hợp với ngươi.”
Sở Từ khó hiểu nhìn hắn: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Ngươi thích hắn?”
“Hả?”
“Kiều Thịnh.”
Sở Từ cau mày, nhìn thẳng Duệ Vương. Không nói đến việc nàng có thích hay không, chứ số lần gặp Kiều Thịnh còn chưa đủ đếm hết một bàn tay, nói gì đến tình cảm?
“Không thích.”
“Vậy thì tránh xa hắn một chút. Còn nữa, không cho gọi hắn là Thịnh ca ca. Các ngươi cũng đừng thân thiết làm gì, dù sao thì Kiều thượng thư phủ cũng không thể để một nữ tử từng hủy hôn như ngươi làm dâu vào cửa.”
Sở Từ lập tức đổi sắc mặt. Không phải vì nàng oán hận gì Kiều gia, mà là bởi lời của Duệ Vương chứa đầy khinh miệt.
“Không nhọc Duệ Vương điện hạ phí tâm. Ta có bao nhiêu cân lượng, tự ta hiểu rõ.” Nàng hất mạnh màn xe, gọi lớn ra ngoài: “Dừng xe! Thân phận tiện mọn không xứng ngồi chung xe với Vương gia, ta tự đi!”
Duệ Vương túm lấy cổ tay nàng, thấp giọng hỏi: “Ngươi có ý gì? Chẳng phải ta đang nói sự thật cho ngươi hiểu rõ, để khỏi ôm ảo tưởng rồi tức giận đấy sao?”
Sở Từ hất tay hắn ra, lạnh lùng: “Không dám phiền Vương gia!”
Nói rồi nàng nhảy khỏi xe, từng bước rời đi.
Lâm Phong nhìn sắc mặt đen kịt của chủ tử, dè dặt hỏi: “Chủ tử, tiếp theo làm gì?”
Duệ Vương nghiến răng, rốt cuộc vẫn gằn từng chữ: “Đi theo nàng!”
Về tới Sở phủ, trong đầu Sở Từ vẫn vang vọng những lời của Duệ Vương. Nàng không rõ vì sao, nhưng lời ấy từ miệng hắn thốt ra, lại khiến nàng thấy khó chịu đến thế.
Phải rồi… đến Kiều gia nàng còn không xứng, huống chi là Vương gia? Nàng hiểu rồi, sau này sẽ không mơ tưởng nữa.
Phải sớm dập tắt tâm tư trước khi tình cảm nảy sinh.
Về đến sân, Sở Từ sai người: “Bên gốc cây có chôn mấy vò Đào Hoa Xuân, đào lên một vò, ta muốn nếm thử hương vị.”
Xuân Hoa đứng phía sau đã nhận ra tâm trạng chủ tử có điều bất ổn. Nhưng khi nghe nàng đòi uống rượu, Xuân Hoa liền hiểu — chủ tử lại khổ sở rồi.
Không dám khuyên, nàng chỉ lặng lẽ đào vò rượu nhỏ nhất lên.
Dưới giàn tử đằng, một cô nương vận váy trắng, nửa nằm trên ghế mây, ôm vò rượu mà tu ừng ực.
Trên mái nhà ngói đen, Duệ Vương đứng nghênh gió, nhìn bóng dáng nàng uống rượu mà lòng đau như dao cắt. Sở Từ, mới gặp nhau có mấy lần, ngươi đã thích hắn đến vậy sao?
Sáng hôm sau, Sở Từ dậy sớm, ngồi trước bàn trang điểm. Không lâu sau, trong gương xuất hiện hình ảnh một lão nhân tóc bạc, vận y phục vải thô, vẻ mặt hiền từ.
Xuân Hoa bên cạnh vã cả mồ hôi lạnh — chủ tử khi nào học được kỹ nghệ hóa trang này? Nàng chẳng hay biết gì cả!
Sở Từ cải trang toàn thân, kiểm tra không sơ sót, sau đó lấy bộ ngân châm dưới gối ra, dặn dò Xuân Hoa: “Ngươi ở nhà giữ im lặng, tuyệt đối không được để lộ tin tức. Ta phải đi một chuyến.”
Chống gậy từng bước một, Sở Từ đi đến phủ Thượng thư. Dọc đường đi không ai nhận ra nàng.
Tới nơi, nàng gõ cửa từng tiếng một.
Người gác cổng mở cửa, thấy là một lão nhân xa lạ thì sững lại, hỏi: “Lão trượng tìm ai? Có việc gì?”
Lão nhân khẽ vuốt chòm râu bạc, dùng gậy gõ đất: “Đi gọi chủ tử của ngươi ra. Ta tới chữa bệnh.”
Nghe nói đến chữa bệnh, gã sai vặt liền hiểu ngay — là người đến trị bệnh cho tiểu thư.
Lão gia đã mời bao nhiêu đại phu mà chẳng ai chữa được. Cứ tưởng tiểu thư không qua khỏi, không ngờ có một thần y đột nhiên xuất hiện, tiểu thư về nhà liền khỏe lại.
Tin ấy truyền khắp phủ, thậm chí lan ra cả Trường Bình.
“Thì ra là thần y! Gia đã căn dặn rồi, ngài đến thì cứ vào thẳng, không cần thông báo. Hôm nay bọn họ sẽ chờ ngài cả ngày.”
Gã sai vặt lom khom định đỡ lão nhân — trông nhỏ thó như thế, sợ gió thổi bay mất.
Nào ngờ lão nhân tránh đi bằng một động tác linh hoạt: “Thân thể ta còn tốt, không cần đỡ.”
Gã sai vặt đứng ngây ra, gãi đầu — lão nhân này thật kỳ quái!