Đích Nữ Trọng Sinh Được Sát Thần Vương Gia Tận Tình Sủng Ái

Chương 30: Trang Sức Lộng Lẫy

Trước Sau

break

Sở Từ nhìn dáng vẻ của bọn họ, vốn dĩ không định nhận, nhưng nghĩ lại bản thân chẳng có tiền mua dược liệu, mà dược liệu nàng cần cũng chẳng đơn giản, huống chi bệnh tình của ca ca cũng cần đến bạc, nàng liền nhận lấy.

“Được, Kiều thượng thư cứ yên tâm. Chỉ là chuyện này cần phải giữ kín.”

Ba người vội vàng gật đầu, thiếu điều giơ tay lên thề độc với thần linh.

Sở Từ đứng dậy, hướng vợ chồng Kiều thượng thư hành lễ: “Vậy Sở Từ xin phép cáo từ.”

Vừa bước ra khỏi phòng, cánh tay đã bị người nắm lấy: “Sở tỷ tỷ, để ta đi cùng ngươi được không?”

Hai người vừa đến cửa tửu lâu, bỗng nhiên có một người lao đến, Sở Từ bị đâm lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Kiều Vũ thấy vậy vội bước tới đỡ: “Sở tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Sở Từ liếc mắt nhìn người vừa đụng nàng, khẽ lắc đầu: “Không sao.”

Nhưng Xuân Hoa phía sau lại kích động hẳn lên, nàng muốn tiến lên lý luận, bị Sở Từ ngăn lại ngay.

Kiều Vũ quay nhìn kẻ đụng người, sắc mặt lập tức đổi: chẳng phải là cô em chồng trước kia của Sở tỷ tỷ sao?

Nàng lại quay sang Sở Từ, thấy Sở Từ vẫn bình tĩnh nhìn Vinh Tuyết: “Vinh đại tiểu thư, ngươi muốn làm gì?”

Vinh Tuyết khiêu khích liếc mắt nhìn Sở Từ: “Muốn làm gì? Chỉ là không cẩn thận va vào thôi, đúng không, Sở đại tiểu thư?”

Kiều Vũ còn định lên tiếng, nhưng bị Sở Từ ngăn lại: “Vinh đại tiểu thư nói đúng lắm. Chỉ là chúng ta thật có duyên, đi trên phố cũng có thể chạm mặt, không biết là duyên phận, hay do mắt vinh tiểu thư không nhìn đường.”

“Ngươi!” Vinh Tuyết giơ tay chỉ vào Sở Từ, nhìn nữ tử nhàn nhã trước mắt, lại nghĩ đến thảm trạng của ca ca mình, lửa giận trong lòng càng bốc cao.

“Sở Từ, ngươi đến Quốc Công phủ, hại ca ca ta thê thảm thế này, vậy mà còn mặt dày ở đây ăn uống, ngươi biết xấu hổ không hả?”

Sở Từ nắm lấy cổ tay nàng, lạnh lùng liếc một cái rồi bẻ tay nàng ra sau, “Ta khuyên vinh tiểu thư nên suy nghĩ cho kỹ trước khi mở miệng, nơi này là đường phố, nếu bị người khác thấy hành vi không đúng, hiểu lầm thì không hay đâu.”

Xuân Hoa định nói thêm, lại bị Sở Từ lắc đầu ngăn lại: “Tránh ra.”

Xuân Hoa chỉ đành bất mãn lui xuống, ánh mắt vẫn gắt gao trừng Vinh Tuyết.

“Vinh tiểu thư, nếu không có việc gì thì chúng ta xin phép đi trước.”

Nói xong, Sở Từ kéo Kiều Vũ rời đi.

Vừa khuất khỏi tầm mắt những kẻ ở Quốc Công phủ, Xuân Hoa liền không kìm được, suýt nữa thì thốt lên: "Tiểu thư, trên đầu Vinh đại tiểu thư..."

Sở Từ lại một lần nữa lên tiếng ngắt lời Xuân Hoa: "Ta thấy rồi, câm miệng!"

Kiều Vũ thấy Sở Từ có vẻ tức giận, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Sở tỷ tỷ, tỷ đi với ta chọn chút trang sức nhé, ngày mai còn phải tham dự yến tiệc.”

“Yến tiệc?” Sở Từ nghi hoặc nhìn Xuân Hoa: “Ta không cần đi chứ?”

Xuân Hoa cười gãi đầu: “Chủ tử, ngài cũng có thiệp mời. Chỉ là nô tỳ định về phủ rồi mới thưa với ngài.”

Sở Từ gật đầu. Bình thường nàng vốn không đi những nơi như vậy.

Nhưng lần này… Sở Từ nhìn về phía Quốc Công phủ, khẽ cười lạnh, nàng sẽ đi.

“Vậy ta cũng đi xem thử, dù sao rảnh cũng chẳng có việc gì làm.”

Đến tiệm trang sức, Sở Từ cùng Kiều Vũ leo thẳng lên tầng hai, quả nhiên trang sức nơi này tinh xảo hơn tầng một nhiều.

Sở Từ đi một vòng quanh quầy trưng bày, vừa định rẽ sang bên khác thì nghe thấy tiếng người từ tầng ba vọng xuống: “Sở đại tiểu thư có vừa ý không?”

Sở Từ ngẩng đầu nhìn lên cầu thang thì thấy Duệ Vương đang đứng đó.

Một thân trường bào đỏ tía, tóc dài búi cao cài ngọc quan, ngũ quan tinh xảo, khí chất ngạo nghễ độc tôn. Duy chỉ có chuỗi Phật châu trên tay là mang chút yên tĩnh thanh lương.

Sở Từ chẳng hiểu sao mặt hơi nóng lên, vội xê dịch sang một bên, bản năng muốn tránh xa: “Không có!”

Duệ Vương nhàn nhạt cười, cầm hộp gỗ trong tay bước xuống lầu, ngồi vào ghế bên cạnh, gõ nhẹ bàn trà. Tiểu nhị nhanh chóng bưng trà lên, đưa cho chưởng quầy, rồi từ tay chưởng quầy cung kính dâng đến trước mặt Duệ Vương: “Vương gia, mời dùng trà.”

Kiều Vũ kéo tay Sở Từ bước đến trước mặt Duệ Vương: “Thần nữ bái kiến Vương gia!”

Duệ Vương nhìn tay nàng: “Ừ, đứng dậy đi.”

Hắn lại liếc sang chưởng quầy: “Mang trà lên cho hai vị tiểu thư.”

Chẳng bao lâu sau, trà được dâng lên.

Kiều Vũ liếc nhìn Sở Từ bên cạnh: ai dám uống chứ? Lỡ bị sặc chết thì sao!

Hai người liếc nhau, liền lùi sang một bên. Nhưng chưa đi được mấy bước, Kiều Vũ căng thẳng quá độ, hai chân vướng vào nhau, cả người lao tới trước, tay lại đẩy trúng —— Sở Từ!

Sở Từ không kịp phản ứng, ngã thẳng xuống —— vào lòng Duệ Vương.

Mọi người sợ đến ngây người, tưởng rằng Duệ Vương sẽ giận dữ đá bay nàng, ai nấy đều lấy tay che mắt.

Ngay cả những kẻ không che mắt cũng nhắm nghiền, chuẩn bị lát nữa phải đi gọi đại phu.

Nhưng hồi lâu không nghe thấy tiếng kêu thảm, mọi người mở hé tay nhìn thử —— liền thấy Sở Từ đang ngồi trong lòng Duệ Vương, còn bị hắn ôm ngang eo! Bộ dáng hai người kia sao mà mờ ám…

Sở Từ thấy mọi người mở to mắt nhìn mình, vội vàng giãy khỏi lòng hắn, chỉnh lại y phục, ho khan hai tiếng, đảo mắt tìm đường thoát khỏi cảnh xấu hổ này.

Duệ Vương nhìn dáng vẻ thẹn thùng của nàng, khẽ bật cười, đứng dậy: “Được rồi, lấy đồ các ngươi mua đi, bổn vương đưa các ngươi về.”

Sở Từ thấy hộp gỗ trong tay hắn, thầm nghĩ: hắn cũng đến mua trang sức?

Hai người lên xe ngựa, ngồi đối diện Duệ Vương.

Lâm Phong vén rèm hỏi: “Chủ tử, chúng ta đi đâu?”

“Đến phủ Kiều thượng thư trước.”

Kiều Vũ làm bộ như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt như vừa phát hiện bí mật động trời.

Chờ Kiều Vũ xuống xe, trong xe chỉ còn lại Sở Từ và Duệ Vương, nàng càng thêm bối rối không yên.

Duệ Vương đưa hộp gỗ cho nàng: “Cho ngươi, mai mang theo.”

Sở Từ nghi hoặc nhìn hắn, cẩn thận mở hộp, liền thấy một bộ trang sức đá quý rực rỡ chói mắt. Quá đẹp!

Sở Từ chỉ nhìn đã biết, giá trị khẳng định xa xỉ. Nàng định đóng hộp trả lại, nhưng thấy mặt Duệ Vương tối sầm: “Không cần thì ném đi!”

Phản ứng đầu tiên của nàng là giấu hộp ra sau lưng, thứ quý giá như vậy ném đi chẳng phải ngốc lắm sao?

Nhìn bộ trang sức, lại nghĩ đến buổi yến tiệc ngày mai, Sở Từ ngượng ngùng nhìn hắn: “Có thể… thỉnh Vương gia giúp một chuyện được không?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc