*Tiêu đề chương “Cầu khám(求诊)” trong tiếng Trung có nghĩa là “Cầu xin khám bệnh” hoặc “Tới nhờ khám bệnh”.
Sở Tiêu có cảm giác bầu trời đã sụp xuống, nàng đưa mắt nhìn Hầu phu nhân, song đối phương lại không có biện pháp gì. Người nhà bên ấy, lão gia đều đã bỏ đi trong cơn giận, khẳng định sẽ không chịu ra mặt giúp nàng.
Sở Từ khẽ cười lạnh: “Mẫu thân, nếu phụ thân đã bỏ đi rồi, vậy thì chúng ta cũng rời đi thôi. Đường đường là Hầu phu nhân, cứ đứng mãi ngoài cửa Quốc công phủ, dù sao cũng không phải chuyện vẻ vang gì.”
Sở Tiêu nắm chặt tay Bình Dương Hầu phu nhân, Hầu phu nhân nhìn nhìn ma ma bên người, cuối cùng vẫn chọn rời đi.
Thân phận của Sở Tiêu từ đây cũng được định đoạt - quý thiếp của Quốc công phủ - Sở di nương.
Hôm sau, Sở Từ dẫn theo Xuân Hoa đến Hồi Xuân Đường, định ngâm tay chữa thương.
Nàng vừa ngâm tay, Xuân Hoa đứng bên cạnh chu mỏ, vẻ mặt gần như viết rõ ba chữ "không vui vẻ".
Một tiểu nha hoàn tên Mộ Tê Nhi hiếu kỳ dịch đến gần, nét mặt tràn ngập tò mò: “Sao vậy? Có chuyện gì không vui hả? Nói ra đi, để tiểu thư nhà ngươi nghe xong còn vui vẻ lây.”
Xuân Hoa bất đắc dĩ liếc chủ tử mình một cái, rồi ôm lấy cánh tay của Sở Từ làm nũng: “Chủ tử~”
Sở Từ không để ý đến dáng vẻ làm nũng kia, chỉ lẳng lặng nhìn Xuân Hoa, rõ ràng là muốn nghe cho bằng được nàng đang phiền não điều gì.
Xuân Hoa thấy chủ tử thật sự muốn biết, cũng không giấu giếm nữa, liền đem nỗi lòng nói ra: “Chủ tử, ta chỉ cảm thấy... chúng ta giờ đã không còn quan hệ gì với Quốc công phủ nữa, nhưng của hồi môn của người lúc xuất giá vẫn còn để ở đó, như vậy chẳng phải là... chịu thiệt chết rồi sao!”
Sở Từ khẽ cười, nụ cười như ánh mặt trời mùa đông, soi rọi lên người Xuân Hoa khiến nàng ấm áp từ trong ra ngoài.
“Không phải ta đã bảo ngươi thu dọn trước rồi sao?”
Xuân Hoa vẫn thấy khó chịu, lí nhí lầm bầm: “Muỗi nhỏ cũng là thịt mà, còn hơn là tiện nghi cho đám chó dữ đó.”
Sở Từ gật đầu nghiêm túc: “Ngươi nói đúng.”
Sau khi ngâm tay xong, vừa bước ra khỏi y quán, một cỗ xe ngựa liền dừng lại trước mặt hai người.
Xuân Hoa bước lên một bước, dựng thẳng eo, hai tay chống hông, lớn tiếng quát: “Xe nhà ai vậy? Đứng chắn giữa đường không biết ngại à?”
Một cái đầu thò ra từ trong xe ngựa, mang theo chút nghịch ngợm, lời nói đầy vẻ sùng bái: “Sở tỷ tỷ, là ta, Kiều Vũ. Tỷ muốn đi đâu? Ta đưa tỷ đi.”
Sở Từ cảm thấy mình với Kiều Vũ không thân lắm, nhưng trong lòng vẫn có chút thiện cảm với tiểu cô nương này.
Nhìn ánh mắt nàng sáng lấp lánh, Sở Từ cũng không nỡ từ chối, chỉ khẽ gật đầu: “Được.”
Sở Từ được Kiều Vũ dìu lên xe, Xuân Hoa cũng theo sau bước vào.
Vừa ngồi xuống, Kiều Vũ liền lập tức ngồi sát bên cạnh nàng.
Sở Từ sống từng ấy năm, chỉ liếc mắt đã nhìn ra Kiều Vũ có điều muốn nói.
Nàng nghiêng đầu nhìn sang, lạnh nhạt mở miệng: “Có chuyện thì cứ nói thẳng.”
Kiều Vũ hơi lúng túng, còn đang nghĩ cách mở lời, lại bị Sở tỷ tỷ nhìn thấu, nhất thời có chút xấu hổ.
Suy nghĩ một hồi, nàng vẫn quyết định nói thật: “Sở tỷ tỷ, cha mẹ ta muốn gặp tỷ một lần, muốn cảm tạ tỷ tận mặt.”
Sở Từ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Kiều Vũ, trong lòng hơi động, liền đoán được đối phương có ý gì.
“Được.”
Kiều Vũ quay sang nói nhỏ với xa phu: “Chúng ta đến tửu lâu.”
Tới tửu lâu, Sở Từ được nha hoàn đỡ xuống trước, kế đó là Kiều Vũ, hai người một trước một sau bước vào. Kiều Vũ đi phía sau như một tiểu nữ sinh mê muội, ánh mắt nhìn Sở Từ cứ như đang nhìn ánh trăng sáng.
Tới gian phòng, vừa đẩy cửa bước vào, Sở Từ liền thấy một nam tử tướng mạo hung dữ ngồi ở ghế chủ vị, trên người tỏa ra khí thế sát phạt.
Ngược lại, phu nhân bên cạnh hắn lại vô cùng ôn hòa dễ mến, cả người toát ra khí chất quý phái, tạo thành một cặp đối lập rõ rệt.
Bọn họ chính là phu thê Lại Bộ Thượng thư — cha mẹ của Kiều Vũ.
Sở Từ vừa đi vài bước, thượng thư phu nhân liền đứng dậy, thân thiết nắm lấy tay nàng, đưa nàng ngồi xuống bên cạnh mình.
“Ngươi chính là Tiểu Từ phải không? Ta nghe Vũ Nhi kể lại chuyện hôm đó, thật sự phải đa tạ ngươi, nếu không có ngươi, giờ ta cũng không biết đang thế nào nữa.”
Vừa nói, phu nhân liền đứng dậy, cúi người hành lễ thật sâu.
Sở Từ hoảng hốt đứng lên, nghiêng người tránh, nhanh chóng đỡ lấy đối phương: “Phu nhân, như vậy nghiêm trọng quá rồi, Sở Từ không dám nhận.”
Lúc này, Kiều thượng thư cũng đứng dậy: “Sở đại tiểu thư nói lời khiêm tốn quá. Ngươi đã cứu mạng nữ nhi của ta, vốn là nên đa tạ ngươi. Nếu ta không mặc quan phục, e rằng đã quỳ xuống hành lễ với ngươi rồi.”
Sở Từ vội vã khoát tay: “Sở Từ thật không dám.”
Tiểu nhị bưng thức ăn lên, cả bữa cơm chỉ có Kiều phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho Sở Từ, hết sức nhiệt tình, khiến nàng lần đầu tiên cảm nhận được một loại tình mẫu tử xa lạ mà dịu dàng.
Cơm nước xong xuôi, Kiều thượng thư cầm chén trà trong tay, nhìn nước trà trong veo rồi ngẩng đầu nhìn Sở Từ, cuối cùng mở lời:
“Lão phu có vài lời muốn hỏi.”
Sở Từ đặt chén trà xuống, chân thành nhìn ông: “Thượng thư đại nhân cứ nói.”
Kiều thượng thư nhìn sang nữ nhi ngoan ngoãn ngồi một bên: “Sở đại tiểu thư, ta và phu nhân chỉ có một đứa con gái. Thể trạng con bé từ nhỏ đã yếu, ta từng mời danh y khắp nơi chạy chữa, cuối cùng cũng chỉ có thể bảo hộ cho nó sống được đến bây giờ. Nhưng thời gian của Vũ Nhi... không còn nhiều.”
Nói đến đây, nước mắt ông cũng bắt đầu rơi xuống: “Gần đây bệnh tình càng nặng hơn. Dù biết hy vọng rất mong manh, nhưng vẫn muốn đích thân hỏi một câu.”
“Sở đại tiểu thư, nếu ngươi có thể cứu Vũ Nhi trong thời khắc đó, không biết... có thể trị dứt bệnh của nó không?”
“Nếu không thể chữa khỏi, thì có thể giữ nguyên hiện trạng, hoặc kéo dài thêm một thời gian cũng được.”
Sở Từ nhìn ba người nhà họ, vốn định không để lộ y thuật của mình, nhưng lại bị tình cảm chân thành cảm động. Nàng trầm ngâm một chút rồi nhìn ra phía ngoài.
Kiều thượng thư hiểu ý, vội vàng nói: “Sở đại tiểu thư xin yên tâm, bên ngoài ta có người canh giữ, đảm bảo tuyệt đối không để lộ.”
Sở Từ khẽ thở dài, quay sang Kiều Vũ: “Đưa tay ra, ta bắt mạch thử.”
Kiều Vũ bước tới, đặt tay lên bàn.
Cả ba người nhà họ Kiều nín thở nhìn Sở Từ, không ai dám lên tiếng, sợ ảnh hưởng nàng bắt mạch.
Một lúc sau, Sở Từ thu tay lại, trầm ngâm suy nghĩ, rồi khẽ gật đầu: “Có thể chữa, nhưng phải nghe theo lời ta, ta bảo sao làm vậy.”
Cả ba người đồng loạt gật đầu. Kiều phu nhân nắm chặt tay nàng, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay: “Tiểu Từ, chỉ cần có thể chữa khỏi, dù là mạng của vợ chồng ta, cũng có thể giao cho ngươi.”
Kiều thượng thư cũng lấy ra một tờ ngân phiếu vạn lượng, đưa cho Sở Từ: “Đây là tiền khám bệnh, ngươi cầm trước, nếu không đủ thì cứ nói.”