Vân Chiến Thiên thở phào nhẹ nhõm, biết rằng nàng sẽ nhận lời. Ngày đó ông đã hiểu, trong thâm tâm nàng vẫn có chút thiện lương. Dẫu lòng nàng tràn đầy thù hận, nhưng nó không hoàn toàn che lấp trái tim nàng.
Vân Chiến Thiên cúi thấp đầu thật sâu trước Vị Hi, rồi đứng lên.
“Vậy thì giờ đây, giao mạng của ngươi cho ta.” Giọng nói của Vị Hi lạnh lẽo như băng.
“Ta dù có chết, cũng có thể nhắm mắt!” Vân Chiến Thiên nói xong, nhắm mắt lại, sẵn sàng chờ nàng ra tay.
“Vân Chiến Thiên, kẻ hại tộc nhân của ta, dù chết cũng không thể nhắm mắt!”
“Nguyền rủa đã bắt đầu, chúng ta đã trở lại!” Giọng nói của Vị Hi lạnh lùng, sau đó nàng bật cười quỷ dị.
Vân Chiến Thiên không phản bác. Việc nàng đồng ý tiếp quản Vân gia đã là niềm an ủi lớn lao nhất với ông. Được chết thanh thản cũng đã đủ mãn nguyện. Nghĩ vậy, ông không mở mắt.
Ngay lúc này, ông cảm nhận bàn tay lạnh băng của Vị Hi nắm lấy cổ tay mình. Bàn tay ấy khẽ siết, một đường máu xuất hiện, đỏ tươi, chảy ra xối xả.
Nàng muốn cắt mạch của ông, tiễn ông lên đường sao? Tại sao lại là cách này? Một cảm giác bất an lạ thường trỗi dậy trong ông.
Chết không nhắm mắt.
Ngay trước mắt ông hiện lên một đóa hoa đỏ rực. Những cánh hoa dài mảnh như cánh tường vi, với bảy cánh uốn lượn mềm mại. Trong ánh sáng mờ tối, nó tựa như một tuyệt phẩm mỹ lệ vốn sinh ra để thu hút mọi ánh nhìn.
Vân Chiến Thiên ngơ ngác, không hiểu sao lúc này nàng lại lấy ra đóa hoa của tộc Lạc Nguyệt, đóa Sơ Hiểu!
Chưa kịp suy nghĩ, nơi cổ tay bị cắt bỗng chợt đau nhói. Một cơn đau thấu xương truyền từ đó lan ra khắp cơ thể.
Ông trừng lớn mắt, chỉ thấy từ vết thương, rễ của đóa Sơ Hiểu đang phát triển với tốc độ kinh hoàng. Những sợi rễ đó bám chặt lấy cánh tay ông, giống như muốn chiếm đoạt toàn bộ, không ngừng lan tràn ra khắp thân thể.
Cánh hoa bắt đầu biến đổi màu sắc, từ đỏ tươi chuyển sang một sắc huyết hồng yêu dị, đầy vẻ tà mị và quỷ quyệt. Cơn đau dường như nhân đôi khi ông nhận ra, đóa hoa đang hút máu ông một cách điên cuồng, đồng thời sinh trưởng nhanh chóng.
Vân Chiến Thiên cảm thấy đầu óc mụ mị, một mảng hỗn loạn xâm chiếm tâm trí.
Trong trạng thái ấy, ông bỗng nhìn thấy ở xa xa có rất nhiều người. Ông tiến lại gần.
Khi đến nơi, ông nhận ra họ là năm vạn tinh binh của mình, và cả đứa con trai yêu quý cũng ở đó. Quá đỗi mừng rỡ, ông lao tới. Nhưng khi vừa đến gần, những tiếng la hét đau đớn bất ngờ vang lên như sấm rền.
“Vân tướng quân! Ngài đang ở đâu? Vì sao không dẫn chúng ta rút lui?”
“Hắn bỏ chạy rồi! Nhìn thấy thành thất thủ, hắn đã bỏ chạy!”
“Không thể nào! Phụ thân ta là người đỉnh thiên lập địa, quyết không làm kẻ tham sống sợ chết!”
“Không có gì là không thể! Hắn đã chạy! Một kẻ tham sống sợ chết, lương tâm đã mục ruỗng! Hắn không xứng đáng làm tướng quân của chúng ta! Không xứng đáng!”
Vân Chiến Thiên nghe vậy mà kinh hoàng tột độ, vội gào lên: “Không phải! Không phải! Mọi người mau rút lui, ta sẽ không bỏ rơi các ngươi! Rút đi!” Ông gào khản cả giọng, cố chạy nhanh hơn, nhưng không một ai nghe thấy lời ông.
Ông dốc sức chạy, cố hét to, nhưng dù làm gì, ông vẫn không thể chạm đến họ. Giọng nói đầy trách cứ của họ cứ vang vọng bên tai, càng lúc càng lớn.
“Hắn không xứng! Hắn là kẻ tham sống sợ chết, ngay cả ta cũng bỏ mặc! Hắn không xứng làm tướng quân, không xứng làm cha!”
“Không xứng…”
“Tham sống sợ chết…”