“Ta là Vị Hi!” Đôi mắt nàng lúc này đã tràn đầy lửa hận, mang theo sự tàn nhẫn và điên cuồng.
“Vị Hi?” Vân Chiến Thiên trợn to mắt nhìn nàng hồi lâu, dường như cuối cùng cũng chấp nhận được câu trả lời này, ông thở phào nhẹ nhõm.
“Vị Hi, ngươi đúng là Vị Hi. Ngươi trở về để báo thù.” Giọng nói của Vân Chiến Thiên dần trở nên dịu lại, không còn vẻ hoảng loạn như ban nãy.
“Đúng vậy, ta trở về để báo thù. Ngươi không sợ sao?”
Vị Hi nhìn thái độ của ông, trong lòng có chút nghi hoặc. Dù nàng là Sơ Hiểu hay Vị Hi, chỉ với dung mạo này, chỉ với thân thể này, đã vượt qua nhận thức thông thường.
Tại sao ông ta lại thở phào nhẹ nhõm chỉ vì biết nàng là Vị Hi? Đồng thời, nàng cũng rất bội phục Vân Chiến Thiên. Quả thật không hổ là lão tướng, dũng khí và sự điềm tĩnh đều vượt xa người thường.
“Biết ngươi là Vị Hi, trái lại ta cảm thấy nhẹ lòng hơn.” Vân Chiến Thiên xoay người bước đến bên giá sách, ấn một cơ quan, từ trong ngăn bí mật lấy ra một chiếc hộp.
Vị Hi biết Vân Chiến Thiên nhất định có ý đồ gì đó, nhưng không hành động, chỉ đứng yên nhìn ông, dõi theo từng cử động của ông khi lấy chiếc hộp ra.
Vân Chiến Thiên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp trong tay, như thể đang trân quý một báu vật.
“Ta biết, đêm nay dù thế nào đi nữa ta cũng không thể thoát khỏi số phận này. Ngươi sẽ không tới đối mặt với ta nếu như chưa nắm chắc mười phần. Bảy năm qua, những ngày tháng ta sống thật sự không yên ổn, thật sự khó chịu vô cùng. Hiện giờ... cũng tốt, có lẽ đây chính là báo ứng dành cho ta.” Vân Chiến Thiên thở dài một hơi.
“Suốt đời ta tận trung vì nước, giữ lòng son sắt, thề sống chết trung thành với Hoàng Thượng. Nhưng từ bảy năm trước, ta bắt đầu nghi ngờ tín ngưỡng mà ta và cả Vân gia trên dưới đã giữ gìn bấy lâu nay.”
“Năm đó, để giúp Hoàng Thượng giành ngôi báu, ta dẫn quân tiến đánh Lạc Nguyệt, dùng độc hại tộc nhân Lạc Nguyệt khiến họ mất đi khả năng chống trả, sau đó tàn sát họ không thương tiếc. Lừa gạt, hạ độc, tàn sát, bỏ mặc quân lính... Những việc tội ác tày trời đó ta đều đã làm! Làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay sai? Ta không biết bao lần tự hỏi chính mình.”
“Có lẽ không có Liễm Phách, Hoàng Thượng vẫn có thể đánh bại Thái Tử mà đăng cơ. Nhưng chính vì thứ Liễm Phách này, Vân gia quân vốn giết địch vì dân lại rút kiếm hướng về những tộc nhân Lạc Nguyệt không còn sức phản kháng! Đây là nỗi nhục của người làm tướng sĩ!”
Trước tình thế sống chết, vì bảo vệ Hoàng Thượng, ta đã từ bỏ những tinh nhuệ của Vân gia, những người đã cùng ta vào sinh ra tử suốt bao năm! Ta căn bản không xứng đáng làm một vị tướng quân!
Tất cả những điều này đổi lại được gì? Là tài phú, vinh quang, địa vị. Nhưng những thứ này làm sao có thể so sánh với năm vạn tướng sĩ, với những tộc nhân vô tội, với tín ngưỡng của người làm tướng sĩ? Làm sao có thể! Huống chi, đổi lại còn là sự nghi kỵ, dè chừng từ Hoàng Thượng, thậm chí còn muốn ép ta đưa con gái mình làm con tin!
Ta, Vân Chiến Thiên, từ trước đến nay sống hiên ngang, những gì đã làm thì phải trả giá! Đêm nay, nếu ngươi muốn lấy mạng ta, ta tuyệt đối không phản kháng. Chỉ là...
Đột nhiên, Vân Chiến Thiên “phịch” một tiếng quỳ xuống. Nước mắt dâng trào, lăn dài trên má thành hai dòng rõ rệt. Đồng thời, ông mở chiếc hộp trong tay, để lộ miếng ngọc khắc hình mãnh hổ.