Ông ấy và Tô Hương ở bên nhau, họ đã ở bên nhau.
Liên tiếp mấy ngày sau, tôi trằn trọc, chán ăn, hết giờ học, tôi nằm phờ phạc trên bàn, như muốn héo hon.
Thấy vậy, Trâu Khải cau mày nói: "Này, ngày đèn đỏ tới rồi à?"
Tôi quá lười để ý đến cậu ta và trở mình.
Đúng là ngày đèn đỏ tới thật rồi, ngày đó tôi thường bị đau bụng khi đến, đau đến mức có thể nhập viện.
Ba tôi nhớ những ngày đó của tôi, mỗi lần tôi lên cơn đau bụng kinh, ông đều chuẩn bị trước nước gừng đường nâu và một túi chườm nóng cho tôi.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách và hai nhà vệ sinh, để tiện cho tôi, ông ấy cho tôi ngủ ở phòng ngủ chính và ông ấy ngủ ở phòng ngủ thứ hai.
Sáng nay khi tôi đi ra ngoài, ông ấy đã bận rộn đến tận sáng sớm còn đặc biệt dậy nhắc nhở tôi, "Dich Hoan, con mang theo trà gừng trong phích nước giữ nhiệt còn cả túi chườm nóng."
Lúc đó tôi không biết lý do, tôi chán nản và ủ rũ, buồn bực nên mặc kệ ông ấy và bỏ ra ngoài mà không nói một lời.
Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng sẽ rất khó chịu nếu không chuẩn bị trước.
Đến buổi học cuối cùng vào buổi chiều, trán tôi vã mồ hôi do đau, tôi xin nghỉ phép với giáo viên chủ nhiệm, buổi tối tôi không đi tự học, giáo viên chủ nhiệm cũng là một người phụ nữ nên rất hiểu cho tôi, nên co không nói nhiều mà phê nghỉ phép cho tôi.
Tôi ôm cái bụng đau đớn dằn vặt tôi và chậm rãi đi về nhà.
Bầu trời đầy mây, trên mặt đất gió thoảng cuốn bay lá cây cuồn cuộn, trời sắp mưa to.
Đến gần sáu giờ, có lẽ vì trời sắp mưa, quán thịt nướng ở tầng một không mở cửa, tôi leo lên tầng ba, cả người tôi đầy mồ hôi lạnh rút chìa khóa ra và định đưa vào lỗ khóa, nhưng bị giật mình bởi tiếng va chạm phập phập phập vang vọng bên trong khiến tôi sững sờ tại chỗ.
"Anh Nghị ... ưm ... ghét quá... anh chậm lại ... ahuu ..."
"Em sắp chết ... anh sắp đυ. chết Hương Hương rồi ... Anh Nghị ..."
"Hmmmm ... Làm ơn ... Bắn vào em đi ummm ... Em không chịu nổi nữa ..."
Tốc độ và sức mạnh va chạm từ bên trong một cách rất biến thái, Tô Hương như đang cắn vào thứ gì đó, vừa rêи ɾỉ vừa khóc, vừa mềm nhũn vừa đáng thương mà còn rất dâm dục.
“Mới đó không chịu nổi sao?” Người đàn ông cười thô lỗ, giọng nói quyến rũ gợi cảm đến khiến người ta liên tưởng tới cơ bắp cường tráng của ông ấy, “âʍ ɦộ ôm chặt lấy anh như vậy, hửm?”
"Anh hư ... anh đáng ghét ... aaaa ... to quá ..." Người phụ nữ ậm ừ hài lòng.
Thứ đó lại hoành hành, ông ấy càng lúc càng mạnh, miệng đầy những lời thô lỗ: "Chính là đυ. em, đυ. đứa da^ʍ đãиɠ em đó, đυ. cho chết luôn!"
Cạch cạch.
Ông ấy dường như có một sự hứng thú và sức lực vô hạn, và tấm cửa mỏng manh sắp bị xé toạc bởi đòn tấn công của ông ấy.
Tôi không thể nghe tiếp được nữa.
Tôi vội vàng chạy xuống cầu thang, loạng choạng, vài lần tôi suýt ngã.
Tôi như kẻ mất hồn và lang thang trên phố một cách vu vơ.
Ông trời không làm đẹp, sau tiếng sét, những hạt mưa to như hạt đậu va vào nhau rơi xuống mái nhà, trên cỏ, trên mặt đất, đập vào mọi ngóc ngách.
Trái tim tôi trống rỗng, hình ảnh người đàn ông và phụ nữ quấn lấy nhau sau cánh cửa, trần truồng, cứ hiện lên trong tâm trí tôi, tâm trạng tôi tụt xuống đến tận đáy vực, mặc kệ cho nước mưa đập vào người.
Tôi không chạy, và tôi không muốn trốn, tôi không biết đi đâu cả, không biết sau bao lâu, tôi ngước nhìn lên, tuy nhiên tôi đi đến dưới nhà của Trâu Khải.
Gia đình họ là một hộ phá dỡ, sau khi phá dỡ, ba cậu ta đã mua nhiều căn hộ, và căn hộ mà cậu ta đang sống hiện nay là một trong số đó.
Tôi biết mật khẩu trong khu ở của nhà cậu ta và biết hình mở khóa ở tầng dưới của nhà anh ta, tôi đi lang thang đến nhà cậu ta trong tuyệt vọng, ướt sũng ngồi trước cửa nhà cậu ta và gọi điện cho cậu ta.
Sau hai tiếng bíp, cậu ta nghe máy: "Người bận rộn Hoan Hoan, sao cậu có thời gian gọi cho tôi?"
Tôi co ro người như một con chó con không ai cần, rùng mình vì lạnh.
"Cậu ở đâu?"
"Ở nhà, cậu rời đi không bao lâu, tôi cũng về, buổi tự học buổi tối thật nhàm chán."
Tôi yếu ớt: "Đứa bám đuôi, mở cửa, tôi ở trước cửa nhà cậu."