Tôi sững sờ đơ đễnh quay trở lại tầng ba, nặng nề ngã xuống chiếc giường trong tư thế hình chữ đại nằm ngửa trên giường, đầu óc choáng váng nặng trĩu,suy đi nghĩ lại để tìm những manh mối.
Tô Hương và Thẩm Nghị hai người họ có tình ý với nhau từ khi nào?
Năm nay? Năm ngoái? Hay trước đó nữa?
Thẩm Nghị từ Đông Quan quay lại, mua lại mặt bằng này mở quán ăn khuya là chuyện của ba năm trước, Tô Hương đến thành phố Giang mở quán là chuyện của hai năm trước.
Mùa đông, quán buôn bán ảm đạm, Thẩm Nghị đóng cửa về sớm, thấy đèn trong tiệm massage của Tô Hương còn sáng, quanh năm ông ấy ở trong bếp, khí ẩm nặng, thỉnh thoảng đau lưng nhức mỏi, ông ấy đi giác hơi để hút ẩm, giải độc, mỗi tháng đến ghé vài lần.
Tôi có lần hỏi ông ấy vào buổi trưa: "Ba ơi, ba đã làm thẻ bên tiệm massage của dì Hương Hương chưa?"
Ông ấy vừa mới ngủ dậy, đang nhắm mắt nằm trên ghế sofa xem tin tức trên tivi, "Chuyện đi massage tốt nhất không nên để nó trở thành một thói quen, giống như hút thuốc, rất khó bỏ".
Lúc đó tôi thầm thở phảo nhẹ nhõm.
Nhưng khoảng nửa năm sau, có hôm khi tôi giặt quần áo cho ông ấy, tôi lấy từ trong quần ra một tấm thẻ của trung tâm massage từ túi quần của ông ấy, trên bill có để rõ là nạp tiền 2000 tệ.
Lúc đó tôi hơi tức giận, tôi chạy sang phòng ông ấy hỏi tại sao ông ấy lại thay đổi ý định, ông ấy cười, sờ đầu tôi và dỗ dành: “Con gái nhỏ, lông còn chưa mọc đủ mà con đã bắt đầu nghĩ đến tài sản của ba rồi sao? Dì Hương Hương con đến giúp ba vào buổi tối khi bên dì ấy rảnh rỗi, giúp ba thanh toán các hoa đơn, ba con một người đàn ông làm sao cứ nhận không công của người ta hoài được chứ? "
Tâm tình không tốt giống như một ít hạt bụi dễ dàng bị lòng bàn tay to của ông ấy cuốn đi, tôi không cam tâm mình bị mua chuộc dễ dàng như vậy.
Tôi chu chu môi, bĩu môi như trẻ con tức giận rồi ngập ngừng hỏi: "Vậy thì ba phải đi ghé tạo việc làm ăn cho cô ấy, chứ không phải vì điều gì khác sao?"
“Tất nhiên là có chuyện khác,” Ông ấy thừa nhận.
Tôi mở tròn to mắt, và tôi nói giận dữ: "Còn gì nữa?"
"Kỹ năng massage tuyệt vời của cô ấy, người lại dịu dàng, môi trường trong cửa tiệm cũng tốt, sự trải nghiệm so với cửa hàng chăm sóc chân mà ba đã từng đến trước đây tốt hơn nhiều."
Tôi nhướng mày: "Chỉ như vậy sao?"
Khi nhìn thấy tôi như vậy, ông ấy có chút buồn cười: "Sao, con còn muốn có gì nữa sao?"
“Không muốn!” Tôi giống như một người phụ nữ đanh đá, “Không thể có chuyện gì khác, chỉ vậy thôi!
Ông ấy bật cười haha khi nghe nó.
Vào thời điểm đó, khi tôi đến Trung tâm Cuộc sống Tô Hương để chơi với Lăng ŧıểυ Miêu, tôi tình cờ nghe thấy cô ấy đề cập đến việc dì Hương Hương có vẻ có ý với ba tôi.
Lúc đó tôi mới nhận được lời hứa từ ba tôi, nên cũng không cảm thấy chuyện to tác gì, vì ba tôi chưa bao giờ lừa tôi.
Thích thì cứ thích đi, có nhiều phụ nữ thích ba lắm.
Khi tôi còn nhỏ sống với bà nội, có lần ba tôi từ Đông Quan trở về đến trường đón tôi tan học, cô chủ nhiệm ŧıểυ học của tôi nhìn chằm chằm vào ba tôi tới mất cả hồn, sau đó thường hay vòng vo để hỏi thăm tình trạng tình cảm của ba tôi.
Cũng có những người hàng xóm gần quê tôi, họ luôn tranh nhau giới thiệu đối tượng cho ông ấy.
Ba tôi không quan tâm chút nào.
Tôi được bà nội nuôi dưỡng, từ nhỏ đã không có mẹ, cũng không có ba ở bên nên tôi cảm thấy bất an vô cùng.
Thẩm Nghị biết nội tâm tôi nhạy cảm và mong manh, khi tôi học năm thứ hai trung học cơ sở, ông trở về từ Đông Quan và trả hết nợ cờ bạc mà ông nội tôi đã nợ khi còn sống, tiếp đó dùng số tiền tiết kiệm còn lại thua mua mặt bằng kinh doanh, cũng đón tôi từ chỗ bà nội đến bên cạnh để cho tôi đi học.
Ông ấy đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi không đồng ý thì kiếp này ông ấy sẽ không bao giờ lấy vợ nữa.
Ông ấy nói gì có đó, vì vậy tôi luôn tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng tôi đã bỏ qua điều đó, ông ấy có thể không kết hôn, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ấy không thể có người tình, và cũng không có nghĩa là ông ấy không thể tìm một người bạn gái hợp ý.