Đã có kết quả của kỳ thi thử đầu vào của lớp 11.
Ngay sau khi giờ tự học sớm kết thúc không bao lâu, đại diện của hội học sinh đã phát thông báo trên đài phát thanh, và yêu cầu cử đại diện các môn của từng lớp 11 đến phòng thông tin để thu thập phiếu đáp án và phân phát trả.
Trước giờ học đầu tiên, những bài thi trắng như tuyết trắng bay phủ khắp nơi, tôi chăm chú nhìn vào câu hỏi cuối cùng của câu hỏi lớn trong tờ giấy kiểm tra môn toán và trầm tư suy ngẫm hồi lâu.
Vài giây sau, một tia sáng xẹt qua, như ánh trăng giữa lớp mây sương mờ mịt, cuối cùng cũng có anh sáng, tôi mừng khôn xiết, nhịn đái mà cố gắng viết nhanh.
Hai tai tôi không nghe bất cứ chuyện gì xung quanh, nghĩ rằng tôi phải làm xong nó trước khi lên lớp, và sau đó đi vệ sinh, ngay khi đó sau lưng tôi vừa vặn lại có cảm giác ngứa ngáy.
Tôi không đếm xỉa tới, và tiếp tục viết công thức của phần đường conic, và sử dụng phương pháp thay thế để tìm phương trình quỹ đa͙σ, lòng tôi hoang mang, chữ viết cũng trở nên nguệch ngoạc.
Cuối cùng, tôi cũng sắp viết xong đáp án, nhưng cơn ngứa ngáy ở sau lưng cứ ngày một dữ dội hơn, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi bực bội đập cây bút xuống bàn, bực bội đứng dậy rồi đột ngột trở mình. nhìn chằm chằm vào Trâu Khải ở ghế sau.
Trâu Khải thu lại ly trà xanh pudding xoài đưa đến trước mặt cho tôi, nhàn nhã nhổ hai mảnh vỏ hạt dưa bỏ vào túi rác, "Sao, miễn phí mà cậu không uống à?"
Gia đình Trâu Khải một tiệm trà sữa thuộc dạng chuỗi dây chuyền, khắp các ngõ ngách của thành phố Giang đều có cửa tiệm của nhà cậu ta, cậu ta cũng thích mày mò các loại đồ uống từ trà sữa, lâu lâu lại mang đến cho tôi một hương vị mới để uống.
Tôi đưa tay cầm lấy ly đồ uống trên tay cậu ta đặt vào gầm bàn, sau đó lại lôi hai mảnh khăn giấy trên bàn cậu ta, không lên tiếng mà đứng dậy và lon ton đi đến nhà vệ sinh nữ ở cuối hành lang.
Khi quay lại, tiếng chuông lớp “Cánh đồng hy vọng” đang vang lên, cả người tôi mới nhẹ nhõm chạy vội về chỗ ngồi.
Tôi nhìn lướt qua lịch học trên bảng đen, tôi lấy sách tiếng Anh ra, Trâu Khải phía sau dùng nắp bút chọc vào lưng tôi, trầm giọng hỏi tôi: "Tại sao các bạn nữ luôn dùng giấy vệ sinh khi đi vệ sinh vậy?"
Tôi liếc nhìn cậu ta và nói với một nụ cười xấu xa: "Bởi vì con gái chúng tôi yêu thích sạch sẽ, không giống như con trai các cậu thích bệnh trĩ."
"Mẹ cậu á, cậu mới thích bệnh trĩ."
“Tôi không có mẹ, và tôi không thích bệnh trĩ.” Tôi cười trêu chọc.
Lớp tôi có 64 người, tổng cộng có 8 nhóm, mỗi nhóm 8 người, hai hàng dọc dựa vào tường, sáu nhóm còn lại tạo thành hai nhóm lớn với 3 nhóm nhỏ.
Thầy giáo đang đi ngang qua cửa sổ bên phải tôi, chậm rãi đi tới trước cửa, tôi quay lại, nhanh chóng mở cuốn sách tiếng Anh chưa mở trên bàn của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Học chăm chỉ vào, tôi không mong rang sau khi tôi tốt nghiệp tôi học đại học Bắc Kinh, còn cậu thì bán trà sữa đâu a. "
Trâu Khải bị tôi làm cho nghẹn ngào và giơ ngón tay cái lên, cho thấy cậu ta đang rất khâm phục tôi.
Tôi chớp mắt, vô tội mà quay đầu lại, và bắt đầu lịch trình học mới với việc hô lớn đứng dậy của lớp trường.
Sau buổi tự học buổi tối, Trâu Khải đưa tôi về nhà như thường lệ, và cậu tay hỏi tôi: "Này, khi nào ba cậu kết hôn?"
Tôi không vui nữa nên vỗ vào lưng cậu ta: “Cậu mắng ai vậy, ba cậu mới kết hôn thì có!”.
Cậu ta quay lưng về phía tôi, chiếc xe giảm tốc độ, giọng cậu ta trở nên u sầu, và cậu ta nhẹ nhàng nói: "Ừ, ba tôi sắp kết hôn rồi."
Tôi hậm hực nhảy xuống khỏi xe, đi tới trước mặt cậu ta, cậu ta phanh gấp, "Cậu làm gì vậy? Cậu như vậy thật nguy hiểm."
"Nguy hiểm con khỉ, cậu chạy xe chậm như vậy, còn không nhanh bằng tôi đi bộ."
Cậu ta quay lại nhìn tôi, mới nhận ra rằng cậu ta thực sự chỉ chạy ra khỏi một con phố, khác xa với tốc độ bình thường của cậu ta.