“Không được.” Giọng điệu của ông ấy không chút thương lượng, thái độ lạnh nhạt đi, lại đưa nửa điếu thuốc còn lại vào miệng mà ngậm, “Sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa, con nhanh lên lầu tắm rửa rồi ngủ đi, biết đã mấy giờ chưa?"
“Ông chủ Thẩm, khách hai bàn mới gọi món.” Hoàng Đại Hải hét lớn về phía sau phòng bếp kêu người, Thẩm Nghị đáp lại rồi đẩy tôi đi, “Con ngoan, nếu muốn ăn đồ ăn vặt hoa quả thì lên lầu hai chỗ dì Hương Hương, con học hành mệt rồi, đến tối không phải thèm sao, ba dặn dì ấy mua trái cây con thích cho con đó.”
Vừa nghe, bụng tôi liền kêu ùng ục ùng ục, tôi vẫy tay chào ông ấy: "Được rồi, được rồi, ba đi làm đi, sau giờ làm việc nhớ đi ngủ sớm, con lên lầu ba nhé!"
Tôi biết rất rõ rằng những gì ông ấy quyết định rất khó thay đổi, vì vậy tôi giả vờ không chút lưu luyến mà chạy thẳng lên trên lầu.
Hai bước thành một bước, đôi chân dài chính là lợi thế thế đó, tôi dễ dàng leo lên trên tầng hai, tôi đẩy cánh cửa trong suốt của Trung tâm Cuộc Sống Tô Hương ra.
Tòa nhà này là nhà tự xây của các hộ dân phá dỡ, có tổng cộng sáu tầng, mỗi tầng hơn 80m2, đều cho thuê cả.
Tầng một là quán thịt nướng của nhà tôi, tầng hai là Trung tâm Cuộc Sống Tô Hương, tầng ba là nơi tôi và Thẩm Nghị ở, các tầng khác là cư dân làm việc gần đó.
Tôi đẩy cửa đi vào, khi Lăng ŧıểυ Miêu ở quầy lễ tân nhìn thấy tôi đến, liền nhiệt tình vẫy tay: "Hoan Hoan, em tan học rồi sao!"
Tôi nhìn lướt một vòng, cửa phòng massage đã đóng lại, và hỏi cô ấy, "Dì Hương Hương đi làm thêm giờ sao?"
Lăng ŧıểυ Miêu mới ngoài 20 tuổi và đã làm lễ tân ở Trung tâm Sống Tô Hương được hai năm., tôi và cô ấy đã biết nhau được hai năm.
Lăng ŧıểυ Miêu thở dài chán nản nói: "Buổi tối, vị khách này ngày nào cũng đến, lần nào đến cũng phải rửa mặt, xoa bóp, ngâm chân cả một liệu trình dịch vụ, hào phóng thì rất hào phóng, mỗi lần nạp 10.000, nhưng thời gian của chị Hương Hương đều dành cho ông ta, những vị khách khác đều không thể đặt hẹn được. "
Tôi hỏi: "Phòng nào vậy?"
"Phòng Vân Thủy."
Tôi nhẹ nhàng ghé người tới cạnh cửa, ghé tai vào cửa, lắng nghe, bên trong yên tĩnh, không hề có một chút âm thanh nào.
Tôi quay lại theo lối cũ và nháy mắt với Lăng ŧıểυ Miêu: "Ông ta có đẹp trai không?"
Khuôn mặt thanh tú của Lăng ŧıểυ Miêu ngây ra: "Ai?"
Tôi trợn mắt chỉ vào bên trong cửa: "Người hào phóng nạp lần 10.000 tệ trong đó."
Lăng ŧıểυ Miêu tiếc nuối nói: "Thường thôi, hơi lùn một chút, là ông chủ của một công ty nhỏ ở gần đây."
Tôi tò mò hỏi: "Thường là thường như thế nào? So với ba em thì sao?"
Lăng ŧıểυ Miêu lắc đầu dữ dội, cảm thán với một tiếng: "Thế thì làm sao mà đẹp trai bằng ba em được, ba em là người đẹp trai nhất cả phố ... he he, em có phải muốn nghe câu này không?"
Có nhìn thấu thì cũng đừng nói ra, không cho tôi mặt mũi gì hết, hứ.
Tôi thổi một hơi, hơi thở lướt qua chóp mũi tôi: "Chị là người thông minh nhất."
Lắc tay một cách nhàn nhạt, tôi đi về phía phòng bếp, Lăng ŧıểυ Miêu nói: "Đào và bánh kem để trong tủ lạnh, chị Hương Hương đã rửa sạch đào cho em rồi."
“Ồ!” Tôi nói.
"Cho chị một quả đào."
"Không cho." Tôi nói.
Tôi nhỏ nhen lắm, ai bảo chị không khoe khoan nhan sắc ba tôi.