Tôi cắn môi, quay người lại một cách thấp thỏm và từng bước một đẩy cửa phòng ông ấy.
Buổi tối khi ngủ Thẩm Nghị không quen khóa cửa, thứ nhất người đàn ông ở chính trong nhà mình nên không cần thiết, thứ hai, thuận tiện cho việc đi toilet.
Tôi đã biết từ lâu.
Ánh sáng lờ mờ trong căn nhà, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua bầu trời bên ngoài, rọi vào bên trong.
Vài món đồ đạc đơn giản, được sắp xếp rõ ràng rành mạch, tôi nuốt nước bọt, thu hết can đảm dành dụm bao nhiêu ngày, cởi giày leo lên giường ông ấy.
Về đêm giấc ngủ của Thẩm Nghị không sâu giấc, lúc này bởi vì say rượu, ông ấy khoác tay lên trán, không để ý đến sự xuất hiện của tôi.
Kế hoạch chấn động này khiến tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi bị sự cám dỗ của du͙© vọиɠ biến thái khiến tôi cúi người hôn lên cằm ông ấy.
Ông ấy không chút phản ứng, tôi ngồi trên eo ông ấy, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, sớm ngày gạo sống nấu thành cơm vì vậy tôi háo hức cởi quần và hôn lên cổ và tai của ông ấy.
Ông ấy có vẻ hơi nhột nhạt vì sự trêu chọc của tôi, ông ấy mở mắt nửa tỉnh nửa mê, nắm lấy tay tôi, do dự một lúc: "Hương Hương?"
Hai mắt tôi hơi đỏ, không dám phát ra tiếng động, cúi đầu ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ nóng hổi của người đàn ông, hôn lên rồi làʍ t̠ìиɦ bằng miệng cho ông ấy.
Nhưng hình như tôi đã xem nhẹ khoảng cách giữa thực tế và lý thuyết, kích thước của ông ấy quá lớn, miệng tôi lại quá nhỏ nên tôi không ngậm hết được, chỉ ngậm được cái đầu nấm, đầu óc nóng ran, quên cả cách ȶᏂασ tác như thế nào.
Ông ấy bị tôi làm cho rêи ɾỉ trước những kỹ năng vụng về và không quen thuộc của tôi, ông ấy kéo tôi ra,chở mình và đè tôi dưới người ông ấy.
Mùi rượu xộc vào, ông ấy cởi quần áo trên người của tôi, qυầи ɭóŧ của tôi nhanh chóng bị lột sạch, ông ấy xé toạc hai chân tôi, cọ sát gậy thịt vào ŧıểυ huyệt của tôi rồi chen vào trong đường khe.
Tôi đau đớn siết chặt ga trải giường, lòng bàn tay ông ấy ôm eo tôi thả lỏng, ông ấy đưa tay sờ vào bên dưới của tôi: "Sao hôm nay lại khít như gái còn trinh vậy?"
Tôi thấp thỏm lo sợ, sợ ông ấy phát hiện ra điều gì đó bất thường nên tôi cố chịu đựng sự khó chịu hôn lên lông mày và mắt ông ấy, ông ấy ậm ừ thoải mái, dùng ngón tay thô bạo gãi gãi vào vùng kín nhạy cảm của tôi, sau khi ngoáy ngoáy vài cái thì vùng kín lại phun ra nước.
Ông ấy ngửi lên ngực tôi, hai tay cầm hai bầu vυ" mà cân, cắn một viên mà gặm nhấm, mυ"ŧ ăn một cách thích thú: “Thơm quá, thơm mùi sữa, sao em cạo cả lông mu?”.
Tôi không có cạo, tôi vốn dĩ bản chất là không có lông, tôi từng nghĩ điều đó thật kỳ lạ, tôi hỏi trên mạng thì cư dân mạng nói rằng một số người bẩm sinh đã không có lông, có thể là do di truyền.
Ông ấy làm cho tôi cảm thấy rất thoải mái, cả người tôi tê tái, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tôi không thể kiềm được mà rêи ɾỉ.
Hơi nóng của ông ấy xộc thẳng vào mặt tôi, tim tôi đập thình thịch, lòng bàn tay ông ấy luồn qua miệng ŧıểυ huyệt bóp mạnh vào mông tôi, "Đồ da^ʍ đãиɠ, mấy ngày nay không làm, ngực và mông đã co lại rồi? Nhưng lại có tính đàn hồi hơn. "
Tôi vô cùng sợ hãi, lo lắng rằng ông ấy sẽ phát hiện ra, chống lên ngực ông ấy ngồi trên đùi, cách ông ấy xa chút.
dươиɠ ѵậŧ của người đàn ông đang phình to hơn vì hứng tình và tôi đưa tay nắm lấy nó bằng đôi tay run rẩy, và ngồi xuống một cách bất chấp.
Vùng kín nhỏ bé như bị dao rạch xé toạc, tôi bật khóc và thất thần vì đau đớn, hít một hơi lạnh, phát ra tiếng: “A ư…đau…”
Vừa phát ra tiếng, tôi lập tức che miệng kinh hãi.
Lúc này trời nổi sấm chớp, trong phòng đột nhiên sáng lên, Thẩm Nghị nghe thấy giọng nói của tôi, như bị sét đánh ngang liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào mặt tôi, ánh mắt như bị bỏng, ông ấy phản ứng lại mắng câu tục tĩu, đỡ lấy eo tôi rồi rút nửa nhỏ đã chôn chặt bên trong tôi ra và đưa tay lên để bật đèn.
Bên trong phòng vẫn còn tối.
Khi nhìn thấy điều này, tôi hoảng hốt, tim đập như sấm, gắng nhịn lấy cơn đau ở vùng kín định bỏ chạy.
“Thẩm Dịch Hoan?” Ông ấy nắm lấy một chân của tôi, nhanh chóng kéo tôi lại, lật người tôi lại, lấy đèn pin bên giường ra soi về phía tôi.
Tôi bị ánh sáng đột ngột làm nhức cả mắt và nhắm chặt mắt lại, trái tim tôi như tro tàn.
Ông ấy nhìn xuống phía dưới tôi, nắm lấy cổ tay phải của tôi một cách mạnh bạo, và quay lại nhìn.
Có một vết bỏng trên đó, nó vô tình bị bỏng trong bếp mùa hè năm ngoái, sau đó, ông ấy đã khiển trách tôi và không bao giờ cho phép tôi chạm vào nồi hơi trong bếp.
“Đúng là con sao?” Ông ấy nói với vẻ không dám tin, nắm lấy mặt tôi và nhìn kỹ hơn.
Ông ấy hoàn toàn tỉnh rượu, ném cái chăn lên người tôi, bước ra khỏi giường và mặc lại chiếc quần đã vứt trên giường khi nãy.
Thay vào đó, tôi bình tĩnh lại, ra khỏi giường tiến tới ôm lấy eo ông ấy, "Ba, chúng ta làm đi".
“Con phát điên gì vậy?” Ông ấy đẩy tôi ra, lạnh lùng nói với vẻ không dám tin, “Thẩm Dịch Hoan, con nhìn cho rõ, ba là ba của con!”
“Con biết.” Tôi cười khổ, ngẩng đầu nhìn ông ấy, giọng điệu chua xót và thấp hèn, “Con yêu ba, ba ơi, ba muốn con đi, đừng muốn Tô Hương, được không?
“Nực cười!” Sắc mặt Thẩm Nghị tối sầm lại, đáy mắt như có một tầng băng dày đóng lại: “Thẩm Dịch Hoan, con trở về phòng nghĩ xem mình đang nói cái gì và đang làm cái gì!”
Ông ấy mở cửa bước ra ngoài.
"Bùm", bầu trời sấm chớp ầm ầm nổ vang, đinh tai nhức óc.
Tôi đuổi theo từng bước, Thẩm Nghị cũng không vì tôi mà dừng lại, ông ấy thay giày, lấy chìa khóa xe bước ra ngoài, tôi đứng ở cửa quấn lấy chăn, tuyệt vọng hỏi: “Ba, ba muốn đến chỗ Tô Hương, phải không? "
Thẩm Nghị liếc tôi một cái rồi nhìn đi chỗ khác, "Ba đến ngủ trong quán, con đừng nghĩ ngợi lung tung, có chuyện gì thì gọi cho ba."
Đóng cửa lại, ông ấy bỏ đi mà không ngoái lại.