Một cây thụ màu vàng rực rỡ, từng đám bụi nhị hoa yếu ớt phát tán đi.
Tóc trắng trên đầu rối tung, bạch y nam tử tuấn mỹ dựa dưới tán cây, trong tay cầm chén rượu bạch ngọc, từ từ nhắm hai mắt lại chợp mắt.
Ta chậm rãi khẽ bước tới, lén lút tới gần.
Thơm quá, mùi rượu hòa lẫn hương hoa, ông ta thật đúng là biết hưởng thụ. Cái này chắc chắn là rượu hoa quế được ủ lâu năm đi.
Đến bên người ông ta, cũng ngồi xuống tựa vào thân cây, ta học ông nhắm mắt lại, cả người thả lỏng ra.
“Đã trở về?” Tiếng nói êm dịu khẽ vang lên.
“Vâng, thơm quá! Quả nhiên là trời thu!” Ta khụt khịt mũi, không muốn mở mắt ra.
“Cây quế lâu năm này lớn như vậy, nhưng mới ra hoa lần đầu tiên! Ngươi quay trở về thật đúng lúc!” Trong giọng nói hàm chứa một chút yêu chiều.
“Ta sẽ làm tốt tương quế hoa nha, làm tốt rồi, chôn ở dưới tán cây quế, đợi đến sang năm, gia thêm nước ô mai, mùi vị thật ngon vô cùng! Được rồi, ông có thích ăn ngọt không? Nếu như không thích, chúng ta sẽ ủ rượu quế hoa!”
Đáp lời ta là tiếng cười trầm thấp vui vẻ của ông.
Tay chạm vào một bên góc áo của ông, nắm vào trong lòng bàn tay, ta cứ như vậy yên tâm ngủ.
Lúc tỉnh lại mặt trời chiều đã ngả đằng Tây, chẳng biết lúc nào ta đã bị ông ta ôm vào trong lòng, đầu tựa vào vai ông, một cánh tay không khách khí mà ôm ngang lưng ông.
Ông ta còn chưa tỉnh lại, màu hơi nhíu lại, hình như ngủ không được an ổn.
Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của ông, ta bỗng có chút bùi ngùi, ông trời đối với ông ta thật đúng là thiên vị nha, hình như năm tháng trôi qua cũng không lưu lại trên người ông ta bất cứ dấu vết gì. Nghĩ lại, trên người ta cũng có huyết thống giống như ông ta, không biết sau này ta có thể giống ông ấy như vậy không?
“Ngươi đang cười cái gì?”
Lấy lại tinh thần, ta phát hiện ông ta đã mở mắt, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn ta.
Thì ra ta ngẫm nghĩ, mà tự dưng lại nở nụ cười!
“A, ha ha, ta xem ông ngủ rất ngon, ừm, ánh nắng chiếu vào lóa mắt ~~~~ “
“Bây giờ, hình như mặt trời đã sớm xuống núi?” Hắn nhíu mày, không lưu tình chút nào bóc trần lời ta nói
“Cậu, sao ông lại đi so đo những việc này với ta vậy!” Ta lôi kéo ống tay áo hắn, lay lay.
Hắn mỉm cười trêu ta, trong ánh mắt phản chiếu ánh nắng chiều.
“Sau này đừng gọi ta là cậu, gọi ta Ngự đi!” Tay hắn nhẹ nhàng vừa vuốt ve đầu ta, vừa nói.
“Hả?”
“Thoáng cái xuất hiện một cháu gái đằng nɠɵạı lớn như vậy, thực sự rất không quen! Gọi ta là Ngự đi!”
“Ồ ~~~~” Gọi cái gì cũng giống nhau a, ông vẫn là cậu của ta!
“Tử nhi, ngươi trách mẫu thân ngươi không?” Ông ta đột nhiên hỏi.
“Nói không trách là gạt người! Ta vẫn rất muốn hỏi bà, nếu không cần ta, vì sao còn muốn sinh ra ta? Sau lại biết bà đã qua đời, ngẫm lại như vậy cũng tốt, nếu như bà ta thực sự chính mồm nói bà không cần ta, ta không phải càng thảm hại hơn sao!”
“Nàng, kỳ thực cũng rất khổ!” Trong ánh mắt Ngự hiện lên một chút thủy quang.
“Ngự, ông nói xem, vì sao mọi người nhất định phải hận qua hận lại? Vì sao không thể chung sống tốt với nhau?”
“Đó là bởi vì con người luôn luôn có ham muốn, có ham muốn thì có lòng tư lợi, có lòng tư lợi thì khó tránh khỏi đố kị lẫn nhau, căm hận, tranh đấu. Đây là chuyện vĩnh viễn không có cách nào tránh khỏi, con người, trời sinh đều có nhược điểm, con người không phải là thần, bao nhiêu người có thể chiến thắng được chính mình? Có lúc, chỉ là vì một người, có thể không chút do dự đi thương tổn vô số người khác! Giống Thích Nghiêm Phong, với danh tiếng cùng địa vị của hắn trong chốn võ lâm, đã có rất ít người hy vọng có được, thế nhưng, hắn vẫn thấy chưa đủ, để đạt được thêm nhiều quyền thế hơn, hắn đã đánh mất chính mình.”
“Ha ha, kỳ thực, ta có tư cách gì để nói hắn đây? Để đạt được cái mình muốn, ta đã từng thương tổn không ít người! Thậm chí, còn thương tổn người mà ta muốn bảo hộ nhất!”
Trong giọng nói của Ngự, ta nghe ra vô vàn thống khổ vô phương cứu chữa! Ông ta thống khổ!
Ta không nói gì, trong nháy mắt, chỉ có thể gắt gao ôm lấy ông ta, mong muốn sưởi ấm thân thể gần như lạnh cóng đó.
“Tử nhi, ngươi thích Ám không?” Ông vỗ nhè nhẹ vào lưng ta, đột nhiên hỏi.
“Thích a!” Ta trả lời không chút do dự.
“Vậy, ngươi nguyện ý gả cho hắn, làm vợ hắn không?”
Thân thể hơi cứng lại một chút, ta dúi đầu vào ngực ông ta, buồn bực nói: “Ngự, ta không cần thành thân, ta sau này vẫn ở cùng ông là được rồi rồi! Ám, hắn đáng giá có được một người con gái tốt hơn!”
“Ai nói?” Giọng nói của ông ta lạnh như băng: “Không ai so với ngươi tốt hơn hết!”
Ta ở trong lòng ông ta khẽ cười ra tiếng: “Ừ, cái này gọi là cái gì? ‘con hát mẹ khen hay’ sao?
(*nguyên bản là: hài tử chốc đầu của nhà mình, mình cũng yêu mến.)
“Đồ khờ, ngươi để ý gì chứ, Ám, hắn không để ý gì cả.” Giọng nói ôn nhu, bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu ta.
“Nhưng mà ta để ý, ta mong muốn Ám hạnh phúc a, mong muốn hắn có thể có được hạnh phúc thuộc về chính mình.” Ta ngẩng đầu, rất chăm chú nhìn ông ta và nói.
“ŧıểυ thư, cô xem, khăn quàng vai này là do Ám thiếu gia mua từ cẩm tú tơ lụa trang tốt nhất Hàng Châu, trên đời này chỉ có một sa lụa đỏ duy nhất, dùng tất cả tú nương (*những người phụ nữ làm nghề thêu) của tú trang ‘thiên hạ đệ nhất tú’, ngày đêm làm không nghỉ, dùng nguyên mười ngày mới làm xong. Trên mũ phượng này đều là châu báu đẹp nhất trong U Minh Ám, chỉ nhìn viên dạ minh châu này, e rằng ngay cả khi Hoàng hậu nương nương thành thân, trên mũ phượng cũng sẽ không có đi!”
“Được rồi, được rồi, Phiêu Vũ ngươi có thể yên lặng một chút hay không a!”
“ŧıểυ thư! Cô nói gì đi! Ngày mai là ngày đại hỉ của cô, bây giờ cũng nên thử xem lễ phục có gì không hợp người để sửa chữa. ŧıểυ thư, sao cô lại tở vẻ không tập trung vậy? Đây chính là việc đại sự cả đời mới có một lần nha!”
“Được rồi được rồi, Phiêu Vũ, ta thử được chưa?” Ta bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng.
“Oa! Quả thực là tiên nữ hạ phàm nha! Ngày mai, Ám thiếu gia thấy được, nhất định sẽ càng thêm ái mộ cô! Hỉ phục này không cần sửa lại, vừa vặn người. Thử cả mũ phượng, a! Hạt châu ở đây, ở đây rớt xuống rồi, không được, em phải lập tức đi tìm viên giống vậy thay vào!” Phiêu Vũ đang cầm mũ phượng, lòng như lửa đốt liền chạy ra ngoài.
Nhìn cửa phòng bị mở ra, ta khẽ thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể được thanh tĩnh một chút rồi!
(Các bạn đang đọc truyện tại: tuthienbao.com
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)
“Tỷ muốn thành hôn!” Từ cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng hít hơi kinh ngạc.
Ta quay đầu, kinh ngạc nhìn người nọ: “Sao lại là ngươi?”
Hàn Ti Nhược!
Thoạt nhìn nàng ta khá hơn so với lần gặp mặt trước, chỉ là hơi gầy một chút.
“Tử Sa tỷ tỷ, tỷ muốn thành hôn à?” Biểu tình của nàng ta hình như là có chút không thể tin được.
“Đến, đến đây ngồi đi, làm sao vậy? Ta thành thân rất kỳ quái sao?” Ta vừa cười vừa nói.
Nàng ta đi đến, xoay người, cẩn thận đóng cửa lại, không nói một tiếng ngồi xuống trước mặt ta, chỉ tự nhìn chằm chằm vào ta.
“Thế nào, trên mặt ta có cái gì kỳ quái sao?” Ta đưa tay sờ sờ lên mặt.
“Tỷ gả cho Minh công tử sao? Muội vẫn nghĩ rằng tỷ thích chính là ~~~” nàng ta bỗng nhiên ngừng lại, không nói thêm gì nữa.
Trái tim ta bỗng chốc đập loạn nhịp, chỉ là bỗng chốc mà thôi.
“Ta thích chính là Ám a!” Ta vừa cười vừa nói: “A, được rồi, muội và Thích đại ca sau này thế nào?”
Ánh mắt của nàng chỉ trong nháy mắt liền ảm đạm xuống, khẽ nói: “Tử Sa tỷ tỷ, muội thực sự rất thích Thiếu Thương, thích đến mức bây giờ không biết nên làm cái gì thì mới tốt! Nếu như hai người chúng ta chỉ có một có thể sống sót, muội sẽ mong muốn người kia là hắn! Vì hắn, cho dù muội xuống địa ngục cũng không sợ, chỉ cần là vì hắn, dù là cái gì muội cũng đều có thể buông tha, chuyện gì cũng có thể đi làm!”
Lòng của ta theo lời nói của nàng thắt chặt lại một chút.
Vươn tay, nắm lấy tay nàng, ta nhẹ giọng an ủi nói: “Ti Nhược muội muội, tình nghĩa của muội, ta tin một ngày nào đó hắn sẽ hiểu. Muội phải nhớ kỹ, yêu một người cũng không phải là lỗi lầm của muội đâu!”
“Thật sao? Không phải lỗi lầm sao? Đúng a, nếu là lỗi lầm, tất cả hậu quả cũng để muội đến gánh chịu đi!” Ti Nhược đứng lên, đưa tay lau đi khóe mắt ẩm ướt, nhìn ta cười khổ, nói: “Vậy thì, Tử Sa tỷ tỷ, xin lỗi!”
Tay nàng ta liền nhấc lên, một luồng hương thơm kỳ lạ xông vào mũi, ta thậm chí không kịp nín thở đã mất đi tri giác!