“Ha ha, bản vương còn tưởng rằng đã tới chậm, thật không ngờ đúng là ‘tới tảo không bằng tới xảo’ tự dưng lại có cơ hội thấy một màn ngoạn mục như vậy!”
Ngay lúc này, từ phía sau mọi người truyền đến một giọng nói thanh sảng mang theo ý cười.
Lúc này nghe thấy giọng nói quen thuộc, không có vì ‘cửu biệt lại trùng phùng’ <*chia xa rồi gặp lại nhau> mà vui sướиɠ, trái lại trong lòng ta hơi trầm xuống, đối phó đại ác ma trước mặt đã đủ phiền phức, hiện tại lại còn thêm một kẻ nham hiểm nữa, lần này nếu như có thể chạy lên trời, thì đúng là Phật tổ phù hộ!
“Thực sự là đã lâu không gặp rồi? ŧıểυ Sa nhi. ! Bản vương thực sự rất nhớ nàng. Nếu Thanh không chạy tới nói với bản vương nàng sinh bệnh, sợ rằng bản vương đến bây giờ còn không biết nàng đang ở ngay trong phủ của bản vương à!” Ánh mắt của Vũ Văn Huyên tràn đầy ẩn ý khiến ta sợ run cả người.
“Vương gia khách khí!” Ta ngoài cười nhưng trong không cười nói một câu.
“Ai, làm cái gì vậy? Sao lại trói bà chị bắt đi vậy, còn không mau mở trói!” Huyên cau mày nhìn về phía Ti Nhược
“Chờ đã!”
Quả nhiên, tân lang đã đưa tay ngăn lại động tác của thị vệ.
“Chỉ sợ là có gì hiểu lầm đi? Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, biểu ca huynh chừng nào thì trở nên chẳng biết thương hương tiếc ngọc như thế? ŧıểυ mỹ nhân chỉ dùng để thương, không thể khi dễ nha!” Huyên không tán thành lắc đầu, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là đưa ánh mắt chuyển về trên người ta.
“Được rồi, ŧıểυ Sa nhi, thân thể của nàng đã khỏe hơn rồi chứ? Ta tìm nàng đã lâu, chuyện của chúng ta, ta đã cùng mẫu hậu đề cập qua rồi. Bà giục ta mau mang con dâu cho nàng xem!” Mỉm cười tao nhã, hắn vừa nói vừa đi đến đây: “Thích công tử, làm phiền hiện giờ đêm đã khuya, thân thể ŧıểυ Sa nhi chịu không nổi mưa đêm, để cho bản vương đưa nàng về nghỉ đi!”
“Chờ một chút!” Ta bỗng nhiên thốt lên.
Sắc mặt hắn không biến, chỉ là hơi nhíu mày, dừng bước.
“Vương gia, Tử Sa muốn thỉnh Vương gia hứa hẹn một việc, chỉ cần Vương gia đáp ứng, sau đó Tử Sa đều hết thảy mặc cho Vương gia phân phó.”
“Ha ha, thú vị đấy, đây thật là điều hiếm thấy! Vậy nàng nói xem đi, miễn là bản vương có thể làm.”
Ta khom lưng hướng Huyên cung kính một lễ, đứng đứng thẳng người, dịu dàng cười nói: “Thỉnh Vương gia để Thích đại ca cùng Ti Nhược muội muội an toàn rời khỏi, đồng thời bảo đảm không đi tìm kiếm hướng đi của bọn họ.”
“Vì chuyện này?” Huyên ý vị sâu xa nhìn ta mà nói.
“Đúng vậy!”
“Vậy nàng định để cho bọn họ cũng mang theo bản đồ bảo tàng rời khỏi sao?” Huyên cáu kỉnh tiếp tục hỏi
“Việc này, Vương gia thứ lỗi, Tử Sa cũng có tư tâm, bản đồ bảo tàng liên quan đến tính mệnh an toàn của người thân Tử Sa, cho nên, thỉnh Vương gia buông tha cho một lần!” Xem ra vẫn phải mở miệng nói!
Huyên vừa nhìn ta vừa cười lắc đầu, không ngờ lại rất thẳng thắn nói: “Được rồi! Nếu là bản đồ bảo tàng có thể đổi lấy thời gian về sau của ŧıểυ Sa nhi! Giao dịch này cũng đáng!”
Việc này làm ta giật mình, sửng sốt một chút, thật không ngờ hắn đáp ứng dứt khoát như vậy!
Nhìn vẻ nghi ngờ của ta, Huyên tự dưng bật cười một tiếng: “ŧıểυ Sa nhi, biểu tình của nàng như đang nói, đáp ứng thoải mái như vậy, nên không có vấn đề gì chứ!”
“Cái này gọi là ‘ăn một quả đắng thì sẽ nhớ lâu dài’.” Ta không khỏi trừng mắt liếc hắn tức giận nói.
Không nghĩ tới, Huyên tự dưng lập tức thu lại dáng vẻ tươi cười ngả ngớn, trái lại vẻ mặt chăm chú mà nghiêm túc nói với ta : “Vậy mới đúng, nàng bây giờ cứ kêu Vương gia một lần nữa, nghe có vẻ xa lạ, không giống nàng! Nàng yên tâm, yên tâm, ta sẽ không bức nàng làm chuyện nàng không muốn làm. Đã đáp ứng nàng ta tất nhiên sẽ làm được, về phần nàng sau đó có muốn nghe ta hay không, do chính nàng quyết định! Nàng không phải chim hoàng yến, chỉ sợ tạo một cung điện vàng son nàng cũng sẽ không lưu luyến. Trái tim không ở trên người ta, nếu giữ lại thân xác, chỉ sợ hại nàng tiều tụy, không phải là điều ta mong muốn a!”
Nghe xong lời này, lòng ta như là nếm đủ ngũ vị, ngọt bùi cay đắng đồng loạt ập đến, thật sự không ngờ, ý nghĩ trong đầu của mình trái lại bị hắn thấy ‘thanh thanh sở sở’ !
“ŧıểυ Sa nhi, khổ cho nàng, ta đúng là nhìn ở trong mắt! Chỉ là, nàng là người thông minh như vậy, mà ngược lại đúng là ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’ <*việc mình còn chưa rõ, người khác đã nhìn ra>, trên đời này cũng không có lý do hận, cũng không có lý do yêu, thì khúc mắc yêu-hận sao có thể làm người ta mê muội đây, nhìn thấu, nghĩ thông suốt,thì đương nhiên là tốt nhất! Nếu là nhìn không thấu, nghĩ không ra, chỉ sợ sẽ ăn khổ nhiều! Nếu là tâm thần đã bị thương tổn thì lúc đó sợ là muốn cứu cũng không kịp rồi! Ngươi nói đúng không? Ngạo Hành!” Huyên bỗng nhiên quay đầu gọi, người mặc áo đỏ trên mặt không chút biểu tình.
Thân thể người kia dường như chấn động, thần sắc trên mặt không đổi, chỉ là xoay người, nhìn vào hoa sen tàn trong nước, chậm rãi nói: “Ngươi xem đủ chưa hả, dù sao thì chuyện tình cảm ngươi giải quyết sau đi!”
Huyên vẻ mặt đau khổ nói: “Ai, việc này sao có thể nói như vậy! Ta cũng không có nói muốn tiếp tay a! Ai, được được được, mà thôi, dầu sao đi nữa ta cũng là đương nhàn rỗi, việc này nọ cần gì thì để ta quản a! Bên kia, mau mở trói cho Hàn ŧıểυ thư!”
Thực sự đúng là có huấn luyện, không ngờ lại còn có người đưa lên áo tơi để che mưa cho Ti Nhược, ta cũng bất chấp tất cả, chạy tới, ôm người kia vào trong lòng.
Thân thể Ti Nhược run nhè nhẹ, làm lòng ta cũng đỡ lo, tỉ mỉ kiểm tra một chút, ta liền thở phào nhẹ nhõm nàng cũng không có bị nɠɵạı thương, xem ra cái bị thương thật sự nặng chính là một trái tim đi!
“Hàn cô nương!” Thích Thiếu Thương chẳng biết lúc nào đứng ở phía sau chúng ta, thì thào gọi.
Cảm giác thân thể Ti Nhược giật mình, tâm lý của ta cũng hoàn toàn sáng như tuyết, tâm bệnh cần chính tâm dược trị đi!
“Thích đại ca, huynh mang theo Ti Nhược muội muội trở về đi! Dọc theo đường đi cẩn thận một chút, cậu cùng U Minh Ám Phủ, phiền huynh bất luận như thế nào cũng phải bảo toàn giúp muội!”
“Vậy còn nàng?” Thích Thiếu Thương do dự nói
“Muội không sao, huynh cũng thấy rồi, muội cùng ngũ Vương gia tốt xấu coi như là bằng hữu, huynh yên tâm, không ai đối muội bất lợi đâu!” Ta trấn an hắn vừa cười vừa nói.
Thích Thiếu Thương cắn răng, gật đầu với ta: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giúp nàng bảo toàn U Minh Ám Phủ!”
Nói xong, hắn khom người, ôm lấy Ti Nhược, không nói hai lời, xoay người đi ra ngoài.
Ta đứng lên, thở dài, sau cơn mưa này, không biết có thể nhìn thấy trời xanh hay không?
“Hiện tại yên tâm rồi, ở trong mưa lâu như vậy, thân thể của nàng sao chịu được! Nhanh đi pha nước nóng tắm và thay y phục đi!” Huyên cau mày, nhìn y phục ướt đẫm của ta.
Miễn cưỡng hướng hắn cười cười, toàn thân đã đóng băng, ta yên lòng một chút, tựa hồ vừa mới phát hiện ra cảm giác lạnh lẽo, ngực đã sũng nước.
Nhắm mắt lại, ta đã mau chống đỡ không nổi nữa!
“ŧıểυ ngu ngốc! Luôn cậy mạnh! Nếu vạn nhất có gì, ta không phải sẽ bị Thanh mắng chết sao!” Huyên đỡ ta, trong miệng còn đang nói lải nhải: “Nàng nha! Lúc nào cũng nên quý trọng thật tốt chính mình, đừng luôn đem chuyện người này người khác gánh lên mình, thành thật mà nói, ta cũng không cho rằng người cậu vô cùng lợi hại kia của nàng sẽ cứ như vậy mà mặc cho người ta bài bố! Nàng cho là có thể đối kháng với triều đình nhiều năm như vậy, U Minh Ám Phủ lại là cái loại cọp giấy ư!”
Không kịp nghe xong Huyên nói, ta đã chìm vào trong bóng tối quen thuộc.
“Thế nào rồi?”
“Hoàn hảo, hàn độc trong cơ thể nàng ấy đã được giải, nếu không thì phong hàn lần này thật đã lấy mạng rồi!”
“Vậy là tốt rồi, ta nói, ngươi nói như thế nào, là ta đem nàng đi, hay lưu lại cho ngươi? Ta thấy nàng thật sợ ngươi đi!”
“~~~~ “
“Hừ, ta thực sự là không hiểu ngươi! Nếu như ngươi thực sự hận nàng, hận đến muốn chết, thì dứt khoát một chưởng đánh chết nàng đi, kéo đến như thế này, yêu thì không dám yêu, hận thì hận đến như vậy! Ngươi thực sự là càng ngày càng không giống ngươi rồi!”
“Câm miệng!”
“Rống cái gì mà rống! Ta biết ngươi từ nhỏ đã bị di nương truyền thụ, nhận định là mẫu thân ŧıểυ Sa nhi đoạt đi cha ngươi. Nàng còn chưa có ra đời, di nương đã ôm hận tự sát. Sau này thì Minh Nguyệt phản bội cha ngươi, thậm chí tự tay giết ông ấy! Không sai, ngươi là có nghìn vạn lần lý do để hận Minh gia, thế nhưng tất cả cũng không phải lỗi của ŧıểυ Sa nhi a! Ngươi không phải là người không hiểu lý lẽ, rốt cuộc là cố chấp cái gì, mà khiến ngươi đối nàng không buông tay? Ta không nên nói ra sao? Chúng ta những người đứng xem đều thấy ‘nhất thanh nhị sở’ , ngươi hết lần này đến lần khác đều mơ hồ ghê gớm!”
“Huyên, được rồi, ngươi đừng nói nữa!”
“Thanh, ngươi đừng ngăn ta, ta lần này không thể nhịn được nữa! Không ngờ ngươi lại vì để lấy được bản đồ bảo tàng mà đáp ứng cùng Hàn Ti Nhược thành thân! Để hủy U Minh Ám Phủ, để trả thù Minh gia, ngươi thực sự cái gì cũng đều làm được sao? Dù cho từ nay về sau ŧıểυ Sa nhi hận ngươi cả đời ư? Không sai, di nương trước khi lâm chung bắt ngươi thề, bất luận như thế nào cũng phải làm cho những người mang dòng máu của Minh gia rơi vào địa ngục! Thế nhưng, hiện tại ngươi xem chính ngươi, đến tột cùng hiện tại đang ở trong địa ngục chính là ai? Là ngươi!”
“Được rồi! Ta không cần ngươi tới giáo huấn ta!”
“Được! Ta nói rõ với ngươi, chuyện của ŧıểυ Sa nhi, ta nhất định phải quản rồi! Ta chưa bao giờ nói giỡn với ngươi! So với việc đem nàng giao cho U Minh Ám Phủ hoặc Thích Thiếu Thương, không bằng để cho ta tới chiếu cố thì tốt hơn! Chí ít, ta sẽ không giống người nào đó, coi người ta như một đồ chơi hay công cụ trả thù!”
“Huyên, ngươi bớt tranh cãi có được hay không! Đến đây, theo ta đi ra ngoài!”
“Thanh, ngươi đừng kéo ta, ta đã hối hận muốn chết, lần trước giúp người kia lừa ŧıểυ Sa nhi, nếu sớm biết rằng hắn đến bây giờ còn không chịu thông suốt, lúc trước ta nên trực tiếp đem nàng đi!”
“Được rồi! Được rồi! Ta còn có việc thương lượng với ngươi, đi nào đi nào, chúng ta đi ra ngoài rồi lại nói tiếp!”
Rốt cục trở nên yên tĩnh!
Thì ra là như vậy sao?
Mẫu thân của ca ca hận mẫu thân của ta như vậy, hận Minh gia chúng ta, hận đến mức khi ta ra đời thà nguyện tự sát cũng không nguyện cùng chung một chồng với mẫu thân!
Thậm chí, bức bách chính đứa con thân sinh của mình lập lời thề như vậy!
“Ngươi đều nghe thấy rồi?” Giọng nói băng lạnh, có một tia bực bội hiếm thấy.
Ta mở mắt, chống lại cặp mắt đen kịt của hắn!
Khó trách, thảo nào luôn nghĩ hắn hận không chỉ bởi vì cha, thì ra còn có nỗi oán hận như vậy a!
“Mẫu thân của ngươi, bà ta ~~~” đột nhiên ta không biết nên hỏi cái gì.
Hắn xoay người, đứng ở trước cửa sổ, nhìn bầu trời ngoài cửa, trời vẫn còn đang mưa mù mịt như trước.
“Mẫu thân ta cùng mẫu thân Huyên là tỷ muội ruột.” tiếng nói của hắn trầm thấp không mang theo một chút tình cảm.
“Hôn nhân này chủ yếu là để triều đình dễ giám thị Minh gia, thuận tiện có thể giám thị bao quát một đường ba đại gia tộc được phân công bảo quản tam kiếm ở trên giang hồ. Cho nên, ngay từ đầu, đây vốn là một cuộc giao dịch. Hỏng bét chính là, mẫu thân bà ấy thực sự yêu cha. Bà là một người đàn bà có ý muốn độc chiếm rất mạnh, đồng thời, cũng là một người một ngày dùng tình thì ‘nghĩa vô phản cố’ <*làm việc không chùn bước>, hết lần này tới lần khác cha cũng không yêu bà, có lẽ có thể nói, ngay từ đầu, cha là bất đắc dĩ mới cưới bà. Mà khi Minh Nguyệt vừa xuất hiện, liền chiếm toàn bộ trái tim cha. Làm người kiêu ngạo như mẫu thân bất luận như thế nào đều không thể tiếp thu chính người chồng không thương mình, sau lại phát hiện mẫu thân ngươi là người Minh gia, đã cảnh cáo cha. Lúc đó Minh Nguyệt vừa mang thai, bọn họ hai người như keo như sơn, cha sao có thể nghe lọt tai được. Tuyệt vọng, mẫu thân lựa chọn tự tử để chứng minh tình yêu với cha và hận thù với Minh Nguyệt!”
Ta nhìn thấy tay hắn nắm chặt ở sau lưng, dù không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ta cũng có thể tưởng tượng ra, nỗi đau khi để tang mẹ gây đả kích cho hắn thế nào.
“Nếu như Minh Nguyệt là thật lòng yêu cha, ta đây không có lời nào để nói, thế nhưng, châm chọc chính là, ngay ngày mà ngươi sinh ra, bà ta lựa chọn phản bội! Chính bà, tự tay giết chết người đàn ông yêu bà như vậy!”
Sau đó, sau đó, cuộc sống của ngươi trầm luân ở trong thù hận với Minh gia, phải không?
Nhìn hắn đang đứng bên cửa sổ, ta bỗng nhiên nghĩ hình bóng ấy thật cô độc và bi thương.
Ta ít ra đã từng được sống trong tình yêu của cha, còn hắn, sớm như vậy đã tiếp thụ mùi vị của hận thù, đột nhiên ra hiểu thấu, vì sao trước đây cha đã đem ca ca tuổi nhỏ đi học võ ở nơi xa xôi, e rằng cha cũng hiểu khó mà có thể đối mặt với hắn!
Ta lờ mờ nhìn thấy, thứ bị giấu kín ở nơi sâu nhất, nỗi thống khổ của hắn!
“Ta đã từng thề, nhất định phải triệt để diệt trừ Minh gia!” Hắn xoay người, vẻ mặt không có biểu tình gì, nhìn ta.
“Ta hiểu được!” Ta hướng hắn cười cười: “Hiện tại ta ở trong mắt ngươi chính là người Minh gia! Vậy ngày hôm nay ngươi thả bọn họ đi không phải là hủy đi kế hoạch của ngươi sao?”
Trong mắt hắn như lóe ra điều gì: “Hiện nay, Thích Nghiêm Phong mới là uy hiếp lớn nhất, chờ đối phó xong Thích Nghiêm Phong, ta mới có thể cùng Âm U Ám Phủ có một kết thúc!
Thì ra là nguyên nhân này a!
Quả nhiên, hắn không phải là người đàn ông dễ dàng dao động như vậy.
Cười khổ cúi đầu, ta có lập trường gì để nói đây?
Sự tồn tại của ta nhắc nhở tất cả những dĩ vãng của hắn, nhắc nhở hắn đã từng lập lời thề, tuy rằng trong người ta chảy dòng máu của Minh gia cùng Nhan gia, nhưng dù sao ta cũng đơn thuần là một người con gái bình thường mà thôi.
Như vậy, những lời giáo huấn nghiêm khắc Thích Thiếu Thương kia, kỳ thực là việc mà ta thực sự muốn làm, hay là chỉ là trút hết những tiếc nuối cùng bất mãn mà thôi!
Bản thân mình chính là cố chấp cái gì đây?
“Ngươi, đến tột cùng có hay không xem ta là muội muội của ngươi?” Ta nhẹ nhàng hỏi.
Ta cúi đầu, không nhìn thấy vẻ mặt hắn, hay là căn bản ta không dám nhìn!
Trầm mặc làm người khác hít thở không thông, trong lòng cũng chỉ vì giữ hy vọng duy nhất mà run nhè nhẹ, chờ đợi!
“Ta, cho tới giờ chưa từng coi ngươi như muội muội!” Hắn nói từng chữ một.
Sớm đã biết trước đáp án, nhưng nghe chính mồm hắn nói ra vẫn cảm thấy đau đớn.
Khẽ thở dài, nên chết tâm đi!
Ngẩng đầu, ta hướng về phía hắn mỉm cười: “Ừ, ta đã biết!”
Đã biết rồi, sẽ không lại ôm mộng tưởng hão huyền nữa, ảo ảnh ôn nhu trong mộng kia có lẽ quên hẳn đi!
Ta nhanh chóng cúi đầu, xem ra trước đây hạ quyết tâm là đúng, nên buông tha rồi!
Nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng đóng cửa, hắn đi khỏi.
Vài ngày sau, bọn họ dường như bề bộn nhiều việc, chỉ có Oanh Nhi ở cùng ta.
Từ ngày đó, ta đã rời khỏi nhà thủy tạ, mỗi ngày đúng giờ uống thuốc, ăn cơm, vô công ngồi rồi.
Dù là hiểu rõ, ngày đó Huyên thả hai người đi, nhất định là có nắm chắc mấu chốt giải quyết, thế nhưng bản thân ta không tránh khỏi lo lắng.
Hắn đã nói, chờ chuyện tình lần này đi qua, sẽ giải quyết chấm dứt.
Giải quyết chấm dứt, có phải là sau khi chấm dứt, có thể hiểu rõ mọi chuyện không?
Như vậy, ta nên ở chỗ nào đây?
Cũng được, đợi chờ lần này cũng không lâu lắm.
Ngày đó, khi ta ra khỏi phòng, thấy bóng dáng quen thuộc kia đứng ở nơi đó, đột nhiên nói không nên lời.
“Tử Nhi!” Nụ cười quen thuộc làm ta an tâm, giọng nói ôn nhu quen thuộc: “Ta tới đón nàng!”
Ta chạy tới, nhào vào lồng ngực quen thuộc, an tâm rồi, đúng là Ám vẫn hoàn chỉnh vẹn nguyên.
“Xin lỗi, để nàng đợi lâu như vậy, được rồi, bây giờ chúng ta trở về nhà thôi!” Bàn tay mềm mại xoa đầu ta, nhẹ giọng an ủi.
“Khụ khụ, ngại quá, cắt ngang một chút.”
Bây giờ ta mới phát hiện thì ra còn có người khác ở đây, cuống quýt giãy ra khỏi lòng Ám.
“Minh công tử, ngươi xem ŧıểυ Sa nhi bình an vô sự, hiện tại, ngươi có thể thực hiện hứa hẹn rồi đi!” Huyên liếc mắt nhìn ta với ý vị sâu xa, quay đầu nói với Ám.
“Được, Vương gia xin yên tâm, vật đó đối với U Minh Ám Phủ chúng ta mà nói chỉ là vật chẳng lành,. Nếu đã đáp ứng ngươi, tất nhiên sẽ không nuốt lời, cầm đi!” Ám rút một quyển gì đó từ trong ngực, vứt sang cho Huyên.
“Đó là?” Ta tựa hồ có điểm hiểu rõ.
“Chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi!” Ám nói qua loa.
“Được rồi, cậu đâu? Ông ấy có khỏe không?” Ta vội vàng hỏi.
“Tử Nhi!” Ám bỗng nhiên đem ta kéo vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi, nghĩa phụ, ông ấy đang đợi nàng!”
Qua vai Ám, ta nhìn thấy người đứng dưới cây đại thụ kia, bóng cây loang lổ phủ lên người hắn, thấy không rõ vẻ mặt của hắn.
Ta hướng phía đó, mỉm cười một chút, cố sức ôm chặt Ám, lớn tiếng nói: “Được, chúng ta trở về đi!”