Quá nửa đêm. Tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt sân xi măng càng khiến cái lạnh thấm sâu hơn. Ông Bá gằn giọng hỏi: “Rốt cuộc là má muốn thế nào? Má muốn người ngoài cười vào cái bản mặt tôi, cười vào cái nhà này thì má mới thỏa đúng không?”
Trong căn phòng tranh tối tranh sáng, bà Gấm nằm bẹp trên giường, cả người chỉ còn da bọc xương, hai hốc mắt hõm sâu nhìn chằm chằm con trai: “Không… chôn cùng… không…”
Ông Bá mắng: “Sao má cứ để ý mấy cái chuyện thóc mục vừng thối từ mấy chục năm trước thế? Đã sống cả đời vậy rồi thì giờ cứ ra đi như vậy có sao? Quanh đây ai không sống vậy? Chỉ có má lắm chuyện thôi!”
Bà Gấm không trả lời, chỉ mở to đôi mắt mờ đục, hơi thở rít lên khèn khẹt trong cổ họng, mỗi lần thở là một lần đau đến thấu tâm can. Nhưng bà nhất quyết không chịu nhắm mắt, không chịu chết.
Ông Bá quắc mắt nhìn má mình, bước qua bước lại trong căn phòng bí bách bốc mùi tử khí. Sau một lúc, ông khựng lại rồi rít lên: “Được, tôi hứa với má, tôi không chôn má chung với ba nữa. Hỏa táng má, rắc tro xuống sông, cho má theo đuổi cái tự do của má. Má vừa lòng chưa?”
Bà Gấm run rẩy hít vào một hơi, khóe miệng động đậy như đang cố cười, mắt khép dần. Ông Bá quát cái bóng nhỏ ngồi thu lu trong góc phòng: “Con Lài, thay đồ cho bà nội mày!” rồi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm chửi mắng: “Chết cũng không yên!”
Lài bò đến bên giường, mắt sưng húp vì khóc. Trong cái nhà này chắc chỉ có nó thực lòng thương bà nội, mà cũng chỉ có bà nội thương nó. Lài nắm bàn tay nhăn nheo, lạnh ngắt của nội, sụt sịt: “Nội… nội đừng bỏ con… con còn chưa đỗ đại học, chưa giàu, chưa đón nội đi hưởng phúc mà. Nội ơi…”
Bà Gấm chỉ còn đủ sức hé mắt, bà cố động đậy ngón tay, cho đứa cháu số khổ cái vỗ về cuối cùng rồi thở hắt ra. Lài quỳ trước giường nội, khóc không ra hơi. Bên ngoài, ông Bá nghe tiếng khóc của con gái vội chạy vào nhìn rồi ra hỏi vợ: “Mấy giờ rồi?”
Bà Hồng chìa đồng hồ cho chồng xem rồi cười: “Vẫn nằm trong giờ đẹp mà thầy cho đấy, chờ hợp táng với ba là phong thủy nhà mình sẽ tốt lên ngay, tha hồ mà tiền vào như nước.”
Ông Bá cũng cười. Mấy tháng trước, lúc bà Gấm ốm nặng, ông Bá gặp một ông thầy phong thủy đi ngang qua làng. Ông đi thẳng đến nhà ông Bá, nhìn nhà, nhìn người rồi hỏi ông Bá chuyện gia đình, nói câu nào trúng câu nấy. Ông Bá biết ngay là gặp thầy cao tay ấn, vội vàng mời vào nhà nhưng ông thầy ấy lắc đầu, nói là mình chỉ tò mò vì mệnh số của ông Bá rất tốt, đáng lẽ không làm quan to thì cũng phải giàu nhất một vùng mới đúng, sao lại nghèo rách thế này?
Ông Bá vừa nghe đến quan to lộc hậu thì sáng mắt, năn nỉ đến gãy cả lưỡi, thì ông thầy kia mới chịu tính cho một quẻ. Ông thầy ra nghĩa địa làng, xem mộ ba ông Bá rồi bảo, mệnh của ông Bá tốt nhưng vận lại có vấn đề, giờ muốn sửa thì phải đào mộ lên, hợp táng cha mẹ rồi chọn ngày đẹp giờ tốt chôn lại, vậy mới phất lên được.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong kì hạn mà ông thầy ấy cho nên ông Bá mới sốt ruột thế. Hai vợ chồng ở ngoài hớn hở tính cả đến chuyện mua nhà lầu xe hơi, nhưng mãi vẫn chưa thấy con Lài ra thì sốt ruột xông vào. Thấy nó vẫn ôm bà nội khóc, ông Bá bực mình xách cổ nó lên vả cho một cái nổ đom đóm mắt: “Con vô tích sự! Tao bảo mày lau mình mặc đồ cho bà nội nãy giờ cơ mà! Không kịp giờ đẹp hợp táng cho ông bà nội thì tao lột da mày!”
Lài nghe vậy thì trợn to mắt, không kịp lau máu mũi máu miệng mà hỏi lại: “Hợp táng với ông nội? Nhưng ba đã hứa với bà là không làm vậy mà.”
Bà Hồng tát cho nó thêm cái nữa rồi đẩy nó vào nhà kho, khóa lại, sau đó tự mình lấy rượu lau mình cho mẹ chồng, mặc cho bà bộ đồ liệm làm bằng gấm trắng. Nghĩ đến chuyện mình sắp giàu lên thì giúp mụ già này một lần cũng không hại gì. Bà Hồng vội vàng làm việc, không để ý khóe miệng mẹ chồng thấm ra chút máu đỏ, móng tay cũng vươn ra một quãng.