“ŧıểυ Nhã.” Dương Khiêm trong lòng buồn bực bước ra ngoài liền nhìn thấy Tập Nhã đang ngồi xổm dưới đất.
Nghe thấy giọng nói trên đỉnh đầu, Tập Nhã ngẩng nhìn thấy được Dương Khiêm, anh cũng không hề ghét bỏ đầu tóc bẩn thỉu của cô, đi tới vỗ vỗ đầu.
Anh sờ soạng khắp người như tìm thứ gì đó, cuối cùng tìm được trong túi áo mấy viên kẹo lấy ra đưa cho Tập Nhã.
“Cảm ơn.” Tập Nhã ngoan ngoãn nhận kẹo bỏ vào túi.
“Đây là đặc biệt cho em đó, anh cũng đã đưa cho chị em rồi.” Anh cũng tính là thấy Tập Nhã lớn lên, nhìn cử động của cô liền biết được ý đồ của cô gái nhỏ.
Tập Nhã ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn không rõ ánh mắt, liếc nhìn Dương Khiêm qua mái tóc rối bù, sau đó lấy viên kẹo trong túi bỏ vào miệng, vị chua chua ngọt ngọt của nó khiến khóe miệng của cô nhướng lên, tạo thành một vòng cung nhỏ.
“Tập Lam nhờ em chăm sóc nhé.”
Được Dương Khiêm giao phó, Tập Nhã nghiêm nghị gật đầu, điều này khiến Dương Khiêm bất giác bật cười lại đưa tay vỗ vỗ đầu cô.
Một lúc lâu sau khi Dương Khiêm rời đi, Tập Nhã tính toán thời gian bưng thuốc lên lầu.
“Hừm…Gần đây em làm gì?” Là giọng của Trịnh Kỳ, anh cảm thấy còn quá sớm.
“Không… A… Từ từ một chút.” Tiếng da thịt va chạm nhau càng lúc càng lớn.
“Em biết là anh không thích nhất là có người từ chối anh mà, hừ…” Làm đến mất hồn, khiến Trịnh Kỳ rên lên một tiếng.
“Chỉ là tỉa…. Tóc cho Nhã Nhã.. Và.. Và kể chuyện xưa.” Tập Lam dường như thật sự sợ động tác ân ái thô bạo của Trịnh Kỳ, liền đem chuyện hôm nay kể lại.
“Vẫn còn kể những câu chuyện vô bổ cho em ấy. Trước khi tận thế em ấy chỉ mới tám tuổi, chỉ sợ đến bây giờ em ấy đều quên những chuyện của thời đại trước rồi. Kể với em ấy làm gì, nhàm chán chết đi được.” Trịnh Kỳ tuy bên ngoài nho nhã nhưng trên giường lại cực kỳ cuồng bạo, đặc biệt là sau khi làm nhiệm vụ trở về, thường đem Tập Lam ân ái đến ra máu.
“...” Tập Lam cảm thấy có chút nghẹt thở, một lúc sau mới lên tiếng yếu ớt.
“Tận thế… Một ngày nào đó sẽ trở thành quá khứ, Tập Nhã sẽ trở lại thời kỳ thanh bình trước kia, em sẽ không nói điều gì vấy bẩn em ấy.”
Tập Lam đem những lời này nói ra, thành công khiến Trịnh Kỳ đang hì hục ân ái dừng lại một chút.
“Ồ! Lam Lam ngây thơ của anh, không ngờ em vẫn còn một trái tim biết mơ mộng như vậy. Thật tốt…” Lời nói của Trịnh Kỳ tựa như chứa đựng những cảm xúc rõ ràng của Tập Nhã: đối với tận thế này biết rõ sẽ có ngày kết thúc.
Trong phòng qua một lúc tĩnh lặng lại tiếng vào trạng thái mây mưa, giống như phần thưởng cho câu trả lời của Tập Lam, Trịnh Kỳ lại dùng sức hơn trước, xâm chiếm lấy cơ thể của cô, Tập Lam rêи ɾỉ ngắt quãng một lúc liền ngất đi.
Tập Nhã dựa vào tường, nhớ lại những chuyện chị gái đã từng kể, đều là những câu chuyện về sự đứng đắn, chính trực, liêm chính và đạo đức, lúc đó ánh mắt của chị cô đều thể hiện sự khát khao có thể trở về lúc trước.
Tập Nhã biết mỗi lần chị kể cho cô một câu chuyện đều là đang nhắc nhở cô vẫn là con người, vẫn có sự tự do của bản thân, vẫn còn lý tưởng.
“Ngày đó nhất định sẽ đến!”
Tập Nhã vẫn một mực tin tưởng, mặc dù cô biết những chuyện mà chị gái kể, cũng không đủ để cô ấy thiết lập một giá trị quan, bởi vì khi thế giới sụp đổ, cô từ trong xương cốt đã sớm hiểu được nhiều thứ, thắng làm vua thua làm giặc, kẻ mạnh là quy luật.
Nhưng! Đó là ước mơ của chị gái! Cũng chính là ước mơ của cô, khi đó cô sẽ nắm tay Tập Lam cùng trở về nhà!
“Ya, nha đầu thối tới rồi à?” Trịnh Kỳ ra khỏi phòng thấy Tập Nhã đang dựa vào tường.
Tập Nhã trực tiếp bỏ qua Trịnh Kỳ, bước vào phòng, cái tên Trịnh Kỳ này, Tập Nhã nhìn thế nào cũng không vừa mắt, lúc nào cũng làm chị cô bị thương.
“Nha đầu thối này tính khí cũng thật lớn.” Trịnh Kỳ cũng không thèm quan tâm đến một cô gái nhỏ, sau khi được phóng thích tâm trạng liền tốt, duỗi eo một cái liền rời đi.
Tập Nhã từ lâu đã quen thuộc với mùi vị này trong phòng, cô mở cửa sổ để bay đi mùi vị hôi thối khó chịu, cô đem nước nóng giúp chị gái lau cơ thể, nhìn thấy thân thể tím tái, hốc mắt cô đỏ hoe, trong lòng một trận chua xót, một bên sụt sịt khóc một bên vẫn giúp chị gái lau đi mấy thứ dơ bẩn của bọn đàn ông, sau đó đem thuốc vừa lấy về cẩn thận bôi lên vết thương.
Tiếp đến Tập Nhã lau đến bên dưới của Tập Lam, cố gắng đem bên trong rửa sạch, khi thấy chất nhầy trắng đỏ lẫn lộn, Tập Nhã biết rằng chị cô đã chịu đựng rất nhiều, nhanh chóng giúp chị lau sạch cơ thể, rồi mặc lại quần áo.
“Con bé mít ướt này, có gì mà khóc chứ.” Tập Lam tỉnh dậy, bất lực nhìn cái mũi đỏ của Tập Nhã.
“Chị ơi, Nhã Nhã luôn khiến chị bị liên lụy, cũng không giúp gì được cho chị.” Dù bên ngoài Tập Nhã có mạnh mẽ, bản lĩnh đến đâu, nhưng trước mặt người thân lại là một đứa mít ướt.
Kỳ thực, cô không hề quan tâm đến những lời chế giễu khinh bỉ của các cô gái khác, nhưng thời gian lâu như vậy, chính cô cũng cho rằng bản thân mình như vậy mất rồi.
“Nhã Nhã, em gái ngốc này, ai nói Nhã Nhã không giúp được chị, là vì có Nhã Nhã, chị mới có thể kiên nhẫn ở lại cái tận thế địa ngục này đến mười năm, em chính là động lực của chị, không có Nhã Nhã thì chị đã không còn ở đây rồi, thôi nào, quỷ khóc nhè không được tới dạy hư Nhã Nhã của chị nha.” Tập Lam ôm Tập Nhã vào lòng vỗ vỗ đầu cô, trong lòng Tập Nhã liền cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng của chị mình, đây chính là cách mà hai chị em cô nương tựa vào nhau.
Lúc này, Tập Lam nhìn thấy một vết cào ở sau gáy Tập Nhã, cô nhanh chóng buông Tập Nhã kiểm tra, có chút tức giận nói: “Sao lại bị thương? Ai bắt nạt em? Để chị cho nó một bài học.”
“Chị à, em không sao, cùng người khác đánh nhau một trận, cô ta cũng bị thương, hai đứa em không ai thắng cả.” Tập Nhã giương giương cánh tay nhỏ muốn ra oai.
“Em đó! Đánh nhau cùng người khác có gì đáng tự hào sao.” Tập Lam bất đắc dĩ chọt chọt trán nhỏ của em gái, Tập Nhã vui vẻ ngửa đầu muốn tránh, Tập Lam nhìn thấy em gái nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng như trời sao, bất giác ngẩn người.
“Nhã Nhã đã mười tám tuổi rồi…” Tập Lam nhíu mày, trên mặt lại hiện lên một phần ưu tư.
“Chị ơi…” Tập Nhã có chút lo lắng lay tay chị gái.
“Không có việc gì, chỉ là chị đang nghĩ… Thời gian mau thật đấy, chớp mắt một cái, Nhã Nhã của chị đã từ củ cải nhỏ trở thành thiếu nữ mất rồi.”
Tập Nhã nhìn chị gái mấp máy môi, đưa ngón tay đặt giữa mày Tập Lam, giống như như vậy liền có thể vuốt xuống tâm sự trong lòng chị gái: “Chị đừng lo, có chuyện gì có thể nói cùng Nhã Nhã, em cũng không còn nhỏ, Nhã Nhã có thể giúp.”
“Được.” Đáy mắt Tập Lam hiện lên sự thương tiếc em gái nhỏ.
“Chị ơi, tối nay em muốn ngủ với chị…” Tập Nhã cúi đầu ngượng ngùng sà vào lòng Tập Lam ôm ấp.
“Được rồi, vậy tối nay chị sẽ kiểm tra xem Nhã Nhã có quên mật hiệu đặc biệt của chúng ta không nhé.” Tập Lam chớp chớp mắt, mật hiệu này là để ngăn Tập Nhã vào khi trong phòng có người, chọc giận đến đám đàn ông.
“Dạ.” Tập Nhã tự tin đáp lại.
Ôm eo của Tập Lam, nhìn nhìn bụng chị, Tập Nhã cất giọng rầu rĩ hỏi: “Chị nhớ bọn họ sao?”
“Không nhớ”
Cũng không thể nhớ, đều là những đứa trẻ bị buộc đến với một thế giới không có cảm xúc, chúc phúc hay kỳ vọng.
Sau khi nghĩ kỹ, thật sự cũng không thể biết được bọn trẻ bây giờ đang ở đâu.
“Nhưng có vẻ như em…” Tập Lam xoa đầu Tập Nhã đang nằm trên người giống như mình là người mẹ đang vuốt ve thai nhi trong bụng: “Vậy nên Nhã Nhã của chúng ta là bé gái tuyệt vời nhất."