Dị Năng Cứu Thế Giới(Mạt Thế,NP)

Chương 2: Xé đánh (H)

Trước Sau

break

“Tập Nhã đến à?”

Dì Lưu năm nay đã gần năm mươi tuổi, trước tận thế bà là một bác sĩ, dù kỹ năng y học này của bà không thể chữa lành cho những người có sức mạnh siêu nhiên, nhưng bà đã đóng góp rất nhiều trong việc chữa trị và sinh con cho các cô gái, ở khu B này cũng giành được một chỗ ở nhỏ.

Lúc này nhìn thấy Tập Nhã đi đến, trong lòng liền hiểu rõ, cô ấy vì cái gì mà đến đây.

“Mọi thứ con đều biết ở đâu cả rồi, nơi này con còn rành hơn cả ta, tự mình lấy đi.”

“Ồ.”

Biết nha đầu Tập Nhã này tính tình bất cần, không rành việc đối nhân xử thế, nhìn tấm lưng gầy guộc cùng dáng vẻ thuần thục pha thuốc của cô, dì Lưu khẽ thở dài: “Đều là một bọn trẻ đáng thương.”

“Này, nha đầu ngốc, lại đến đây lấy thuốc cho chị của cô à?”

Sau khi Tập Nhã lấy được thuốc, vừa rời chỗ dì Lưu không lâu liền gặp một ả đáng ghét, Vương Giai Lâm, ả cũng đang ở khu tập trung B.

Đối với loại người này, Tập Nhã nếu có thể trốn liền trốn, cô coi như không nghe thấy lập tức bỏ đi.

“Đúng rồi, sao tôi lại quên nhở, cô không chỉ là đồ ngốc, tệ hơn còn là một đứa câm, nếu như chị của cô không được nhiều dị năng giả ở khu B này coi trọng, chẳng ai thèm đến cái loại chẳng có dị năng như cô, càng không muốn cùng một đứa con gái vốn dĩ nên ở khu D bị đám rệp người bẩn thỉu chơi đến chết, cô ở lại khu B này thật lãng phí tài nguyên của căn cứ.”

Tập Nhã đã sớm quen với bộ dạng vô cớ kiếm chuyện cũng như những lời xấu xa của cô ta, đến quay đầu cũng không thèm liền một mạch bước đi, nhìn thấy dáng vẻ không phản ứng của cô, Vương Giai Lâm trong lòng bốc hỏa, đi đến trước mặt Tập Nhã chặn lại: “Cô rõ ràng chỉ là một đứa ngốc lôi thôi lếch thếch, nếu không được chị che chở thì cô chẳng là cái gì cả, dựa vào đâu còn mang cái thái độ cao ngạo như vậy!”

Bị ngáng đường, trong ánh mắt của Tập Nhã mười phần đều là bực bội, thái độ cao ngạo? Cô có từng như vậy sao? Tập Nhã dùng sức đẩy Vương Giai Lâm.

Vương Giai Lâm ghét việc Tập Nhã có thể tùy ý yêu ghét, chỉ vì cô ta có một người chị tốt, mọi thứ cô ta đều có thể không phải trải qua, tại sao lại như vậy! Còn bản thân cô đã sớm bị cái thế giới tận diệt này tàn phá từ lâu, là tại sao chứ!

Vương Giai Lâm cười đến tức giận: “Chờ đến khi chị gái cô tàn phai nhan sắc bị hàng vạn kỹ nữ xinh đẹp về sau thế chỗ, xem xem chị em các cô chết như thế nào!”

Tập Nhã nghe thấy Vương Giai Lâm nhục mạ chị gái mình, đôi mắt lãnh đạm dưới mái tóc rối bù cuối cùng cũng dao động, cô giương ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm về phía Vương Giai Lâm.

“Sao nào? Muốn đánh tôi à? Chẳng lẽ tôi nói không đúng?” Vương Giai Lâm nhìn thấy Tập Nhã tức giận nắm chặt tay liền cười khiêu khích.

Còn Tập Nhã nhẹ nhàng đem thuốc đặt xuống đất, đáp ứng yêu cầu của Vương Giai Lâm, thân hình nhỏ nhắn gầy guộc liều lĩnh lao về phía trước, trực tiếp đem Vương Giai Lâm đang không kịp phản ứng đè xuống đất, vung nắm đấm tới tấp.

Nhưng Vương Giai Lâm cũng không phải phật sống, sau khi nhận lấy một hai nắm đấm liền bắt đầu chống trả, cô ta hơn Tập Nhã một tuổi, cơ thể so với Tập Nhã cũng có da thịt hơn, hai người vì thế sớm trở thành một trận chiến cấu xé.

Loại đánh nhau này nhanh chóng thu hút không ít người đến xem, đặc biệt lại là trận chiến giữa hai cô gái, rất khó gặp, tận thế đến nay đã mười năm, nhân loại còn tồn tại đến bây giờ không nhiều, nữ nhân lại càng hiếm, huống hồ hai người vừa đánh vừa xé đến quần áo cũng bị xé rách.

Tập Nhã lộ ra cơ thể bẩn thỉu, nhưng Vương Giai Lâm lại lộ ra làn da trắng như tuyết, khiến cho đám đàn ông mở to mắt ngắm nhìn.

“Dừng lại!” Một tiếng gầm giận dữ xuất hiện, nghe thấy thế, Vương Giai Lâm nở nụ cười lập tức ngừng cùng Tập Nhã cấu xé, khi Tập Nhã nhìn thấy người từ phía Vương Giai Lâm bước tới cũng thức thời ngừng tay.

“Anh Từ…” Vương Giai Lâm bực bội bước tới, trên mặt nở nụ cười, người đàn ông này là đội trưởng của một đội dị năng giả ở khu tập trung, là người đã gọi Vương Giai Lâm đến trại tập trung.

“Rầm” Anh Từ không hề có ý thương hoa tiếc ngọc mà giáng cho Vương Giai Lâm một đòn vào chân, đây chính là dị năng giả một chân, khiến Vương Giai Lâm lập tức quỳ rạp trên đất.

"Tôi không phải cho cô ra khỏi trại tập trung để cô làm tôi mất mặt. Tin không tao sẽ giết mày!" Anh Từ kia lạnh giọng quát.

"Anh Từ ! tôi ! cô ấy ! " Vương Giai Lâm rùng mình khi nghe cô sẽ bị giết, ánh mắt đầy sợ hãi, thân dưới bắt đầu đau nhói, trong đầu hiện lên cảnh chính mình giống như bọn súc sinh bị bắt nạt, ức hiếp, chiếm hữu ký ức.

“Đội Từ đâu, mau đưa cô ta đi, đừng bắt các ông lớn phải đợi lâu.” 

Một người đàn ông trung niên lên tiếng nhắc nhở, anh Từ cũng biết chính mình đối với cái gì quan trọng hơn, liền kéo Vương Giai Lâm từ đất đứng dậy, lau đi vết máu trên khóe miệng cô.

“Chút nữa phải tỏ ra bộ dạng câu dẫn lão Tử. Nếu không thì làm cho đám ông lớn đó nhìn trúng, trì hoãn việc thăng chức của lão Tử là được rồi.” 

Sau đó, nắm tay lôi kéo Vương Giai Lâm rời đi, nếu là người khác đánh Vương Giai Lâm, anh có thể giúp cô đánh trả, nhưng bản thân anh cũng là khách hàng của Tập Lam, liền không dám phát sinh va chạm với cô gái kia.

May mắn thoát khỏi một tình huống khó, Tập Nhã trầm mặt cầm thuốc rời đi.

“ŧıểυ Nhã, cô làm sao vậy?” Một người đàn ông xuất hiện trước mặt Tập Nhã, từ phòng một cô gái bước ra liền nhìn thấy bộ dáng Tập Nhã có chút chật vật, buồn cười hỏi.

Tập Nhã đã ở đây mười năm, nữ nhân thay đổi không ít, nhưng cô và Tập Lam từ tận thế đến nay vẫn chưa rời đi, cho nên mọi người đều quen thuộc với hai chị em cô.

“Bị té.”

“Ai bị té mà quần áo lại như vậy giống cô chứ.”

Tập Nhã không nói, hiển nhiên không muốn nhiều lời, trực tiếp tránh người đàn ông kia rời đi, người đàn ông này thực chất đã nhìn thấy Tập Nhã bị Vương Giai Lâm xé rách quần áo, phần eo liền lộ ra chút da thịt, tuy rằng có thể nhìn thấy thân thể vẫn là bẩn thỉu, có thể làm cho người ta mất đi ham muốn trong chốc lát, nhưng đường eo cong vừa vặn xinh đẹp, nhìn thấy liền biết là hàng cực phẩm, trong mắt người đàn ông hiện lên dáng vẻ suy tính điều gì đó.

Tập Nhã trở lại khu tập trung, ở lầu một của tòa nhà thay quần áo rồi bước ra, cô tìm một chỗ ngồi trong sân, lặng lẽ ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm vào cửa sổ lầu hai không biết đang suy nghĩ điều gì.

Dương Khiêm sau một màn ân ái, dựa vào đầu giường đốt điếu thuốc miễn cưỡng hút, anh ôm lấy Tập Lam cả người trần trụi, trên người đều là dấu hôn cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Dương Khiêm, hai người cứ vậy ôm lấy nhau cảm nhận da thịt tiếp xúc cùng khoảnh khắc êm đềm này.

“Cộc cộc cộc” đột nhiên có tiếng gõ cửa ngắt ngang bầu không khí, dựa vào khe cửa, người đàn ông nhìn thấy hai thân ảnh đang trần truồng ôm lấy nhau.

“Dương đội trưởng, anh cũng không thể độc chiếm Lam Lam như vậy, lần này làm nhiệm vụ tôi cũng đã lâu không được nhìn thấy Lam Lam, tôi đã ở bên ngoài đợi rất lâu rồi, anh cũng biết điều một chút đi chứ.” 

Người đàn ông trông có vẻ hiền lành, nhưng cũng rất lưu manh, anh là đội trưởng của một đội khác.

“Lam Lam có nhớ tôi không?”

Dương Khiêm còn chưa kịp làm gì, Tập lam đã từ trên giường bật dậy, hạ thể tràn đầy chất lỏng màu trắng, cảnh tượng mị hoặc khiến cả hai người đàn ông nhìn đến nóng lên.

“Vậy thì Lam Lam chúng ta bắt đầu đi.” Trịnh Kỳ mυ"ŧ vào tai Tập Lam, thấp giọng nói.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc