Nghĩ tới một chuyện, Tiếu Ân hỏi: “Thần sứ cấp trưởng lão trong thần điện có bao nhiêu người?”
“Không biết!” Habib Hey cười khổ: “Các hồng y đại giáo chủ các đời nhiều đếm không xuể, tuy nhiên ít nhất cũng phải vượt qua con số một tỷ.”
Tiếu Ân gật đầu một cái thật sâu. Đây mới là lực lượng hùng mạnh nhất của thần quốc này, còn mạnh hơn mười vạn hồng y đại giáo chủ kia gấp trăm lần.
“Vậy giáo hoàng thì sao?” Tiếu Ân nhìn Habib Hey, ngưng thanh hỏi: “Giáo hoàng các đời sau khi từ nhậm sẽ đi đâu?”
“Giáo hoàng các đời sau khi từ nhậm sẽ được Odin Lage bệ hạ trực tiếp dẫn đi.”
Habib Hey trả lời đầy hâm mộ, phỏng chừng ông ta tình nguyện buông tha hết thảy cũng nguyện ý đi theo.
“Odin Lage bệ hạ ở đâu?” Tiếu Ân nhếch hai hàng lông mày.
“Bệ hạ ở trên trời cao vô tận.”
“Vì sao ta chưa từng gặp qua?”
“Cung điện của thần vương bệ hạ ở trên trời đi qua các quốc gia của người. Nếu người muốn gặp ngài, tự nhiên sẽ xuất hiện trước mặt ngài.”
“Được rồi.” Tiếu Ân gật đầu, coi như đây là đặc quyền của thần vương đi: “Nói cho ta biết, giáo hoàng các đời có nhiệm kỳ bao lâu?”
“Cái này…” Habib Hey nhíu mày: “Cái này cũng không có kỳ hạn cố định. Có giáo hoàng đảm nhiệm thời gian ngắn nhất, mất gần hai trăm năm đã có được sự chấp nhận của thần vương bệ hạ, tiến nhập vào lãnh địa của thần vương. Còn người lâu nhất, nghe nói cũng mất trăm vạn năm mới được thần vương tiếp dẫn.”
Tuy nhiên, có buổi nói chuyện này, cũng đủ cho Tiếu Ân có được một chút hiểu biết đại khái về vị thần vương bệ hạ này. Chỉ có điều cho tới giờ hắn cũng không thể lý giải vì sao người lại chọn mình làm giáo hoàng.
Tự hỏi nửa ngày, cuối cùng Tiếu Ân đứng lên, lần đầu tiên rời khỏi căn phòng này. Sau khi hấp thu quyền trượng thần thánh, Tiếu Ân cũng có những hiểu biết sâu sắc về năng lượng quang minh tinh thuần. Lúc này, hắn vừa mới ra ngoài đã lập tức cảm ứng được tín ngưỡng lực mênh mông và năng lượng quang minh tinh thuần mãnh liệt đang hội tụ ở một nơi xa xa.
Có được lượng khổng lồ như thế tuyệt đối không phải tình huống bình thường, tâm niệm vừa động, thân hình Tiếu Ân đã hóa thành một đạo thiểm điện tiến về hướng đó.
Rất nhanh, hắn đã tới nơi, nhìn kỹ lại mới giật mình.
Hóa ra đây là một quảng trường thật lớn, trên quảng trường có ít nhất trên vạn người cùng tập trung lại. Bọn họ lần lượt ngồi trên đất. một tế tự cả thân áo bào trắng đang tiến hành cầu nguyện đầy thành kính.
Cả quảng trưởng đều quanh quản vang vang lời cầu nguyện của bọn họ. Lúc này, tất cả tâm thần của bọn họ đều kính dâng cho Odin Lage thần vương bệ hạ vĩ đại.
Tiếu Ân lặng yên không tiếng động ngồi trong góc, cũng không gây ra chú ý cho bất cứ kẻ nào.
Đó tất nhiên là vì động tác của hắn nhẹ nhàng, nhưng cũng là bởi vì những người ờ đây đều hết sức chuyên chú, không rảnh phân tâm.
Rất nhanh, tín ngưỡng lực trên quảng trưởng đã tăng thêm nhiều. Thông qua quyền trượng, Tiếu Ân có thể nhận ra người ờ đây đều đã nhập hết tâm niệm vào đó, giống như hắn khi trước thấy quyền trượng thần thánh vậy, không có nửa điểm phân tâm. Trong tình huống như thế, tất nhiên là có thể kích phát ra được tín ngưỡng lực mạnh mẽ nhất để dâng lên thần linh. Dần dần, khi tín ngưỡng lực ngưng đọng lại tới một mức độ nhất định, từ trên bầu trời giữa hư không đột nhiên nổi lên một vầng hào quang thật lớn.
Từ hào quang này vô số tinh quang rơi xuống như nước chảy tới mỗi người, ngay cả Tiếu Ân cũng không ngoại lệ cùng được một phần.
Khi thân thể Tiếu Ân tiếp xúc với tinh quang đó, hắn không khỏi hít một hơi thật sâu.
Một cảm giác thư sướng khoái hoạt cực độ nháy mắt tràn ngập khắp thần thể, tinh thần Tiếu Ân như lâm vào một cảnh giới như mộng ảo, trong cảnh giới này, tinh thần hắn được thỏa mãn không gì bằng.
Cái gì mà tinh cầu quê hương, cái gì mà phụ tử thân hữu, cái gì mà Cự Ma Thần, cái gì mà đại lục thần tạo, lúc này dường như đều xa hắn lắm rồi. Hắn tình nguyện vĩnh viễn ở trong cảnh giới mộng ảo này không cần theo đuổi bất cứ thứ gì. Bởi trong cảnh giới này, tất cà những thứ hắn muốn theo đuổi đều đã được thỏa mãn về tâm lý. Một khi đã vậy, vì sao hắn còn phái cố gắng nữa?
Ngay khi Tiếu Ân còn đang ngơ ngẩn, một âm thanh kêu gào vang lên từ đáy lòng. Tiếu Ân mặt nhăn mày nhó. Đến tột cùng là ai mà không thức thời như thế, dám đứng sau quấy rầy mình?
Nhưng giọng nói này dường như rất quen. Theo bản năng hắn quay đầu lại, thì thấy một bóng dáng yểu điệu dường như rất quen thuộc. Nhưng đến tột cùng thì là ai?
Một chút nghi hoặc như một hòn đá nhỏ ném vào mặt nước nổi lên từng đợt sóng mắt thường có thể thấy được, khuếch tán ra xung quanh. Đôi mắt Tiếu Ân cũng dần có hồn, ánh mắt cũng bắt đần chậm chậm thu lại.
Juliana…
Đột nhiên hắn nghĩ ra đây là Juliana.
Sau đó, cả người đầy mồ hôi lạnh như suối phun chảy ròng ròng, trong lòng Tiếu Ân dâng lên một cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ.
Quang điểm đó không ngờ lại là một năng lượng hệ tinh thần, khiến cho người ta lâm vào một trạng thái sung sướng đến cực độ. mà khi hắn không phòng bị cũng vô tình bị rơi trúng.
“Chủ nhân, chủ nhân…” Tiếng gọi dồn dập vang lên ầm ĩ trong đầu, Tiếu Ân ngưng thần mới thấy được, bóng dáng yểu điệu này cũng không phải Juliana, mà là hư ảnh của Nhất Hào làm ra thôi.
Trong lòng hắn thầm than xấu hổ. Nếu không phải được Nhất Hào nhắc nhở, lúc này chắc hắn còn đang chìm đắm trong ma pháp tinh thần sung sướng kia.
“Sao vậy?” Tiếu Ân bình tĩnh hỏi.
Nhất Hào đương nhiên không cách nào lý giải được tâm tư phức tạp đó của con người, nói như tranh công: “Chủ nhân, ta phát hiện một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Khi những người này cầu nguyện, sẽ sinh ra tín ngưỡng lực và tự động thoát khỏi sức hút của không gian này, biến thành một loại năng lượng kỳ dị.”
Tiếu Ân ngẩn ra. trắng mắt lườm xem thường mà hỏi: “Đây là bí mật ngươi phát hiện ra?”
“Đúng vậy.”
Tiếu Ân bất đắc dĩ há miệng thở dốc như vừa leo từ tầng thấp nhất lên tầng cao nhất của tòa nhà chọc trời. Quên đi, tốt xấu nó cũng đã đánh thức mình tỉnh lại, không so đo nữa.
Không ngờ còn không chờ Tiếu Ân nói gì. Nhất Hào lại bổ sung: “Chủ nhân, ta đã tính toán, không gian nơi này sau khi hấp thu tín ngưỡng lực, chuyển hóa khoảng ba mươi phần trăm năng lượng thành năng lượng quang minh tinh thuần quay về cấp cho từng tín đồ đã cầu nguyện trong sân.”
Tiếu Ân đần mặt ra, mơ hồ hắn dường như đã bắt được một thứ gì đó cực kỳ quan trọng, nhưng ý nghĩ này cũng như phù dung thoắt cái biến mất, hắn không kịp bắt lấy.
Nhất Hào cũng không chú ý đến sự khác thường của hắn, mà nói tiếp: “Chủ nhân, ngài thật không hổ là giáo hoàng được hưởng đặc quyền đó. Những người khác đều phải bỏ ra ít nhiều tín ngưỡng lực mới nhận được ba mươi phần trăm trong đó. Nhưng ngài không phải trả một tí tín ngưỡng lực nào nhưng năng lượng quang minh nhận được lại nhiều hơn bất cứ kẻ nào khác.” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân đột nhiên như đón ngộ được gì đó, mở hai mắt. Khoảng thời gian kia dường như dài vô tận, nhưng thực ra cũng chỉ trong nháy mắt thôi.
Khi Tiếu Ân mở to mắt nhìn ra xung quanh, vô số ánh sao lấp lánh tưởng như vô hạn vẫn sáng lên trên thân thể mỗi người.
Tiếu Ân nhìn qua khuôn mặt những người này, có thể rõ ràng nhìn thấy sự sung sướng đến cực độ của bọn họ, một ý niệm dần hình thành trong đầu hắn.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu cái chuyện trước kia tưởng như không thể ấy.
Tín ngưỡng là một quá trình tích lũy.
Muốn có được tín ngưỡng lực, nhất định phải có tín đồ, hơn nữa các tín đồ này phải không ngừng nỗ lực mới có thể tích tụ được tín ngưỡng lực khổng lồ.
Nhưng đối với các tín đồ này, người thật sự có thể nói không so đo hết thảy mà tín ngưỡng một vị thần linh thật sự là rất ít đi.
Trừ phi cũng phải có được ưu đãi nào đó, nếu không mặc cho ai cũng không thể vĩnh viễn tự cung cấp tín ngưỡng lực của mình cho một sinh linh khác không ràng buộc. Kể cả sinh linh này là thần linh vĩ đại cũng không được như thế.
Có thể là người đi vào trong thần quốc, tất nhiên đều là những người trung thành nhất được chọn ở phàm trần.
Bên trong thần quốc, bọn họ có thể không cần lo cơm áo. không già không chết, vô bệnh vô tai. Cuộc sống như thế chỉ cần không ngừng nỗ lực tín ngưỡng là có thể có. Như vậy, đối với một người phàm trần, thật sự là ước mơ tha thiết.
Cho nên từ người đầu tiên tới đây, khẳng định sẽ không oán thán không hối hận siêng năng cung cấp tín ngưỡng lực, cố gắng hết sức để cầu nguyện và bái tế thần linh. Nhưng con người thì có sức ỳ, sức ỳ này không chỉ có con người, cho dù là tất cả thế giới sinh vật đều như vậy.
Nếu đã quen ỳ rồi, thì bọn họ sẽ nghĩ rằng tất cả đều là hưởng thụ hiển nhiên của mình, cho nên sau một thời gian nhất định, tín ngưỡng lực này sinh ra khẳng định sẽ giảm bớt, có tín đồ khẳng định đã lười biếng.
Nhưng căn cứ theo quan sát của Tiếu Ân, các tín đồ ở trung tâm này không biết đã sống bao lâu nhưng từ trên xuống dưới không ai có nửa điểm hiện tượng lười biếng cầu nguyện và tế thần. Dường như tất cả bọn họ đều xem việc cung cấp tín ngưỡng lực cho thần linh là điều quan trọng nhất của cuộc đời.
Tình huống này đã hoàn toàn đảo ngược cả sức ỳ trời sinh của con người. Có lẽ ngẫu nhiên có thể xuất hiện một, hai người, nhưng nhất quyết không có khả năng toàn bộ đều như thế.
Vấn đề này Tiếu Ân thật không hiểu chút nào, còn tưởng rằng đây là năng lực đặc thù nào đó của thần linh, nhưng sau khi được dải tinh quang đó chiếu rọi, hắn cuối cùng cùng hiểu được nguyên nhân.
Tín ngưỡng lực của tín đồ, Odin Lage thần vương cũng không giữ lại tất cả, mà sẽ chuyển hóa một phần tín ngưỡng lực sinh ra với tỉ lệ cố định thành hưởng thụ tinh thần cho người ta được hưởng thụ thiên đường.
Tiếu Ân cũng từng hưởng qua tư vị này, hắn có thể khẳng định, loại hưởng thụ tinh thần này tuyệt đối là cao nhất.
Ở thế giới kiếp trước của hắn cũng có một loại dược vật tinh thần như thế này. Các loại dược vật này có một cái tên chung là thuốc phiện. Nhưng thuốc phiện này so với hưởng thụ tinh thần của thần linh kia thì không tính là gì.
Đúng là bởi vì cái hưởng thụ về tinh thần không gì sánh kịp mà thần linh đã nhọc lòng tạo ra này, mọi người mới vĩnh viễn bị cột vào chiến xa của ngài mà vẫn tươi cười.
Nguyên nhân chính là vì tất cả tín đồ đều biết, nếu muốn đạt được hưởng thụ cực độ như thế thì thành tâm cầu nguyện là lựa chọn duy nhất của bọn họ.
Mà ba mươi phần trăm hưởng thụ về tinh thần đó cũng không chỉ là các tín đồ được hưởng thụ, cùng với những hưởng thụ đó, năng lượng quang minh tinh thuần thần thánh đã từng chút một cải tạo thể chất của họ. Tích lũy theo thời gian, chỉ sợ là một người bình thường nhất, một nhân loại không có tư chất nhất cũng có thể tích lũy được tới tương đương như thần ân của các hồng y đại giáo chủ. Người như thế, nếu đưa ra chiến trường, thấy tín ngưỡng vững chắc trong tư tưởng của họ và thân thể đã ngưng kết thần ân, thì bèo nhất cũng ngang với vũ khí siêu cấp đắt tiền nhất trên thế giới.
Thông suốt điều này, lòng Tiếu Ân cũng đồng thời phát lạnh. Cũng là mình vạn phần may mắn mới được trải qua một lần làm giáo hoàng này. Hắn phải thông tri cho Cự Ma Thần, khi bóc lột các tín đồ không thể một lưới vét sạch, mà phải giống như thần linh này mới là con đường lâu dài
Dần dần, vầng sáng trên người các tín đồ cũng tan dần, trong mắt mọi người đều có một sắc thái thỏa mãn và khát vọng. Bọn họ lục tục đứng lên định rời đi, nhưng một người đột nhiên nhìn thấy Tiếu Ân, lập tức ngẩn ra, sau đó vội quỳ sụp xuống cung kính thi lễ.
Trang phục trên người Tiếu Ân tuy không có gì khác biệt so với bọn họ, cũng không mặc trang phục thể hiện rõ thân phận giáo hoàng, nhưng dung mạo hắn không thay đổi gì, nên có khả năng rất lớn sẽ có người nhận ra.
Có người đầu tiên quỳ xuống, lập tức khiến cho mọi người chú ý. khi bọn họ thấy rõ dung mạo Tiếu Ân rồi, không chỉ có một tín đồ đó, ngay cả thần sứ áo trắng chủ trì buổi cầu nguyện cũng vạn phần kinh sợ quỳ xuống.
Tiếu Ân khe khẽ run lên. Tuy nhiên, tốt xấu hắn cũng là kẻ từng trải, cũng đã từng đứng sau màn tự tay đạo diễn qua năm buổi đại tế thần năm trăm vạn người, cho nên cũng không luống cuống gì đối với việc bị những người này quỳ lạy.
Hắn tiến lên, kéo tay vị thần sứ tế tự kia, thuận miệng động viên vài câu.
Đương nhiên, khi hắn nói chuyện cũng đồng thời sử dụng quyền trượng thần thánh trong cơ thể và năng lượng bán thần vực quang minh thủy mẫu. Hai năng lượng này cùng kết hợp với nhau tuy còn xa không bằng được sự hùng mạnh của thần linh, nhưng cũng dư đủ để đè bẹp tràng cuộc.
Được Tiếu Ân động viên, cảm ứng được năng lượng quang minh tinh tuần khủng bố vô hạn quanh thần thể Tiếu Ân, tất cả mọi người đều kích động vạn phần. Đây chính là giáo hoàng đó! Cả đời bọn họ cũng khó được gặp giáo hoàng một lần đâu. Tiếu Ân đảo mắt qua, cường độ năng lượng phát ra từ những người họ không đều, số lượng cũng không nhiều, nhưng một số lại cực khủng bố.
Hắn có thể rõ ràng cảm ứng được ánh mắt tràn đẩy cảm xúc cuồng nhiệt, sáng ngời hữu thần của ba vị lão nhân không biết là ai đang nhìn mình.
Năng lượng trên người ba vị lão nhân này thậm chí còn không dưới hồng y đại giáo chủ!
Trải qua thời gian dài tìm hiểu dần, Tiếu Ân nhìn tất cả tín đồ trung thành trước mặt, trong lòng vô cùng cảm khái. Nếu tất cả đều là thuộc về ta thì thật tốt quá. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Đám người trước mặt dường như càng lúc càng đông, Tiếu Ân quyết định thật nhanh, bịa ra một câu: “Xin thần vương đại nhân chúc phúc cho các ngươi.”
Nhưng lời này vừa nói ra, trong không trung lập tức lại xuất hiện vô số tinh quang. Thấy được cảnh tượng quen thuộc này, tất cả mọi người kể cả vị tế tự áo trắng kia đều sung sướng thán phục. Sau đó, tinh quang lại một lần nữa rơi xuống, khiến cho mọi người gần như mừng phát điên.
Sắc mặt Tiếu Ân mơ hồ trắng bệch. Mình chỉ thuận miệng nói bừa một câu, không ngờ lại có uy lực lớn đến thế? Đây tuyệt đối không có khả năng! Chẳng lẽ tất cả hành động của mình đều được thần vương chăm chú quan sát sao?
Hắn xoay người, thừa dịp những người này đang mải hướng thụ tinh quang mà không thể kìm chế, nhanh chóng rời đi.
Với năng lực của hắn, đương nhiên là không có khả năng để cho người ta phát hiện tung tích, không lâu sau cũng đã quay về trong cung điện của mình.
Có vài thị nữ đã sớm đứng một bên chờ đợi. lập tức tiến lên cởi áo choàng cho hắn, lại dâng lên khăn lông ấm áp trắng như tuyết và một đôi giày rất dễ chịu.
Tiếu Ân liếc cô gái cực kỳ xinh đẹp động lòng đó vài lần, trong lòng cũng biết rõ ràng giáo hoàng này cũng không kiêng kỵ một số chuyện, mà xem bộ dáng các nàng cũng là một điệu bộ ngươi tình ta nguyện. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Nhưng lúc này hắn làm sao còn có tâm tư ấy, khẽ lắc đầu: “Các ngươi đều lui đi thôi.”
Nhìn ra tâm tình của Tiếu Ân dường như không tốt lắm, mấy thị nữ này lập tức khom người lui ra. Nháy mắt đã không còn ai, trong căn phòng to như vậy chỉ còn có một mình Tiếu Ân.
Trầm mặt suy tư thật lâu, cuối cùng Tiếu Ân cũng có quyết định. Hắn xuất ra quyền trượng thần thánh, coi đây là cầu dẫn, bắt đầu liên hệ tinh cầu Odin Lage thần vương. Từ sau khi trở thành giáo hoàng, Tiếu Ân chưa một lần cầu nguyện vị đại thần này lần nào. Hắn cũng chỉ lẳng lặng đợi, vì hắn không tin trên đời này lại có ưu ái vô duyên vô cớ. Nếu thần vương đã cho hắn quyền lực lớn như thì khẳng định là có gì đó cần trao đổi.
Nên hắn vẫn ở đây chờ thần vương triệu kiến, nhưng mấy tháng qua. Odin Lage thần vương vẫn mờ mờ mịt mịt, không cho hắn nửa điểm tin tức.
Tình huống như vậy cho dù là hắn cũng không chịu nổi. Người ta sống hàng tỉ năm, không cần quan tâm một chút thời gian đó, nhưng Tiếu Ân thì không giống thế.
Từng đợt tinh thần ý niệm thông qua quyền trượng thần thánh truyền tới một không gian thần bí. Nhưng ngay lúc này. sắc mặt Tiếu Ân lại có một chút biến hóa cực kỳ tinh tế. Với sự thông minh của hắn, khi cảm ứng được năng lượng nào đó và sau khi tiếp xúc, không ngờ cũng thất thố như thế.
Thực ra hắn cũng không phải vì năng lượng của đối phương quá cường đại mà rung động, bởi bất kể vị thần vương này có mạnh tới cảnh giới nào đi nữa cũng sẽ không khiến Tiếu Ân giật mình nửa cái. Nhưng khi tiếp xúc với khí tức của thần vương bệ hạ hắn lại có một cảm giác cực kỳ quỷ dị.