Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Chương 395: Quyền trượng thánh thần

Trước Sau

break
Dù sao tín đồ của tín ngưỡng quang minh thần vương Odin Lage ở đây tuyệt đối phải tới hàng vạn trăm ngàn. Với số lượng lớn như thế, cho dù là có ít đi mấy lần nữa cũng sẽ vẫn có rất nhiều cao thủ. Loại tích lũy theo thời gian này đúng là một thiếu sót của Tiếu Ân.

Lúc này, Tiếu Ân đang lặng lẽ tiến hành kết nối với quyền trượng trong tay.

Khép hờ hai mắt, toàn bộ tinh thần hắn đều tập trung lên quyền trượng, hồn phách mỏng manh vẫn co đầu trốn trong năng lượng quang minh hùng mạnh trong quyền trượng kia. Mặc dù trong cảm ứng nó có vẻ vô cùng nhỏ yếu, nhưng Tiếu Ân biết, linh hồn này thực ra lại vô cùng mạnh, thậm chí so với vạn niên quang nguyên chi vương và đại địa chi mẫu, linh hồn này không thể yếu hơn được. Nhưng năng lượng quang minh tinh thuần trong quyền trượng thật sự quá mạnh. Trong năng lượng khổng lồ như thế của quyền trượng, linh hồn mới có vẻ nhỏ yếu như thế.

Khi Tiếu Ân tiếp xúc với nó, cũng thấy được vô số hình ảnh.

Trong hình ảnh đó, có những hình ảnh vô cùng mạnh mẽ. Những nhân vật có được năng lực mạnh mẽ như thế đúng là giáo hoàng các đời, mà các giáo hoàng đó khi sử dụng quyền trượng ánh sáng này, đều không tiếp xúc với hồn phách bên trong, chẳng qua chỉ là dưới sự chấp nhận của thần linh mà tận tình sử dụng năng lượng ngưng tụ trong quyền trượng.

Trước mặt sức mạnh đó, hồn phách của quyền trượng vẫn bị áp chế, từ đầu đến cuối đều không có cơ hội được lớn lên.

Tiếu Ân thở dài một hơi, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao nó lại có vẻ yếu như thế. Đối với tiền nhiệm của mình - các đại giáo hoàng các đời trước - hắn thực là bội phục sát đất.

Có một sinh linh tồn tại có thể so với vạn niên quang nguyên chi vương và đại địa chi mẫu chính là được sinh ra từ họ, nhưng cũng bị bọn họ áp chế tới tận bây giờ.

Chẳng lẽ nhiều giáo hoàng như thế cũng không có ai có thể cảm nhận được sao?

Tiếu Ân hơi nhíu mày, lại một lần nữa truyền tinh thần ý niệm vào trong quyền trượng, tận lực kết nối.

Vô số hình ảnh lại một lần nữa truyền vào trong đầu hắn, có hình ảnh chiến đấu, cũng có hình ảnh tu luyện, cũng có cả hình ảnh tế thần. Chỉ cầm quyền trượng này trong tay cũng giống như đang cầm một quyển sách lịch sử vậy, có thể để cho hắn nhìn thấy lịch sử vô cùng chân thật.

Mơ hồ, hắn dường như nhìn ra một chút gì đó từ các đời giáo hoàng trước, hơn nữa còn có cả bút ký tâm đắc của các vị ấy nữa. Đến tận lúc này hắn mới có chút hiểu được ý nghĩ của các ngài.

Đúng là bởi vì năng lượng ẩn chứa trong quyền trượng này quá mức khổng lồ, cho nên đại giáo hoàng các đời đều lo lắng, nếu để cho linh hồn trong đó tự khống chế. thì e rằng đến một số thời khắc mấu chốt, linh hồn quyền trượng này phản phệ lại hoặc làm trái, thì bọn họ làm sao sống yên nổi? Lại sẽ đem lại nguy hại lớn đến thế nào cho Odin Lage thần vương vĩ đại?

Đại giáo hoàng các đời đều chỉ tin chính mình chứ không chịu tín nhiệm giao quyền trượng này cho linh hồn trong đó.

Tiếu Ân có thể khẳng định, các giáo hoàng này tuy đều có được lực lượng vô cùng mạnh mẽ, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra uy lực bằng khoảng năm phần uy lực của quyền trượng.

Mất đi sự phối họp của quyền trượng, uy lực này đã có thể là cực hạn.

Tuy nhiên, nếu ông trời để cho quyền trượng này rơi trúng tay Tiếu Ân, thì hắn khẳng định sẽ không độc ác với kẻ khác thế. Một thần khí siêu cấp như thế, không, phải là siêu siêu cấp thần khí như thế tuyệt đối không nên rơi vào kết cục như vậy.

Dù sao nếu quyền trượng này có thể phát ra mười phần uy lực, Tiếu Ân có thể cam đoan, hắn giơ tay nhấc chân cũng đều có được uy năng khai thiên lập địa. cho dù là đối đầu với nguyệt lượng nữ thần hắn cũng có lực chiến một trận.

Hơn nữa, hắn còn có thể khẳng định, tuy rằng trước mắt linh hồn trong quyền trượng có vẻ yếu nhược nhút nhát, nhưng nếu nó đồng ý kết nối với mình và nguyện ý dung hợp với mình, cùng chấp chưởng năng lượng trong quyền trượng thì trong nháy mắt nó sẽ trở nên hùng mạnh vô cùng.

Lặng lẽ kết nối với quyền trượng, Tiếu Ân truyền tới hình ảnh những gì mình đã trải qua cho linh hồn trong quyền trượng.

Trong đó hình ảnh nhiều nhất chính là trao đổi với Vô Danh, vạn niên quang nguyên chi vương và đại địa chi mẫu.

Tiếu Ân tinh tế nhận ra mỗi một lần hắn truyền hình ảnh tới, linh hồn trong quyền trượng giống như đã bị kích thích, khe khẽ run lên một chút, và đáp lại bằng một sức mạnh vô cùng yếu ớt.

Đối mặt với hồn phách như trẻ con bị dọa phát sợ này, Tiếu Ân lấy hết kiên nhẫn, thái độ thành khẩn nhất, tâm tình bình thản nhất chầm chậm kết nối với nó. Cũng không biết mất bao nhiêu thời gian giằng co, như thể chỉ trong nháy mắt, cũng dường như đã trải qua thiên trường địa cửu, khi Tiếu Ân tỉnh lại từ trạng thái mông lung kia, hắn biết hắn đã thành công thiết lập một mối quan hệ phi thường hòa hợp với linh hồn trong quyền trượng, lại nâng thêm quan hệ lên một mức độ mới. Khóe miệng tràn ra một tia tươi cười, chỉ cần có được quyền trượng này cũng là đủ rồi.

Bỗng nhiên, Tiếu Ân cảm thấy trong người khác thường, thầm rùng mình, xấu hồ không ngừng. Chính mình từ khi có được quyền trượng, cả thể xác và tinh thần đều nhập vào bên trong quyền trượng nghiên cứu, ở một nơi có thể nói là xa lạ thế này, không ngờ hắn lại không có một chút tâm đề phòng. Đây là sai lầm tuyệt đối không thể khoan thứ.

Hắn ngẩng đẩu lên, đã thấy bên người có tròn mười lão nhân, mỗi người đều là cả mái tóc bạc trắng, nhưng thân thể khang kiện, toàn thân tràn đầy sức sống mãnh liệt. Thậm chí Tiếu Ân còn cảm ứng được một tia thần lực dao động trên người bọn họ.

Loại thần lực dao động này nói lên rằng bọn họ ngay cả không phải là thần linh, nhưng nhận được thần ân của người, cũng có quyền hạn vận dụng và phóng thích thần lực nhất định.

Người như vậy tuy không phải là phân thân của thần linh, nhưng uy lực bọn họ nắm giữ tuyệt đối sẽ không dưới hình chiếu của thần linh.

Đối mặt với thực lực mạnh như thế, tâm Tiếu Ân đột nhiên dâng lên.

Ánh mắt nhìn qua tứ phía, hắn lập tức biết, chính mình vẫn chưa ra khỏi đây, vẫn ở trong thần điện nơi nhận lấy quyền trượng. Tiếu Ân ở trên đài cao giữa thần điện lấy quyền trượng đại biểu cho ngôi vị giáo hoàng của thần vương. Sau khi lấy được quyền trượng rồi, hắn lập tức giống như hồn phách thất lạc, toàn bộ tinh thần đều nhập vào trong quyền trượng.

Trong khoảng thời gian này, tuy rằng tất cả mọi người đều không hiểu chút nào, nhưng cũng không kẻ nào dám can đảm thúc giục Tiếu Ân, đành phải bày ra phòng thủ nghiêm mật cùng đợi hắn tỉnh lại.

Lúc này, thấy hắn cuối cùng cũng mở mắt, ánh mắt cũng không mờ mịt xa xăm như trước nữa, mà dần trở nên thanh tĩnh thông suốt, ít nhất có hơn một ngàn người cuối cùng đã thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tiếu Ân chuyển qua, bao gồm cả mười vị lão nhân, mọi người đều là cung kính cúi đầu. Nhìn bộ dáng bọn họ, thậm chí có vẻ như không dám đối mặt với hắn.Trái tim Tiếu Ân thả lỏng, điều hắn lo lắng nhất chính là mấy lão già có được thần ân kia.

Mười người này cho dù có gặp một, Tiếu Ân cũng không dám nói nhất định có thể đánh chết một người. Mười người như thế liên thủ, hắn sợ chạy trốn cũng không kịp. Cho nên thấy bọn họ đối đãi với một giáo hoàng như mình cung kính như thế, trong lòng mới mơ hồ hơi yên tâm.

Nhưng cũng chỉ là hơi yên tâm thôi, chứ chẳng quen thuộc và hiểu biết nhau từ trước, Tiếu Ân tuyệt đối không dám tin tưởng đối phương hoàn toàn. Chỉ sợ cho dù chính mình không hiểu thế nào trở thành giáo hoàng chết tiệt này cũng thế, cũng không dám tin tưởng hoàn toàn bọn họ.

“Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, cuối cùng ngài cũng đã trở lại từ Odin Lage bệ hạ.” Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên. Tiếu Ân ngẩn ra, sắc mặt lập tức trở nên khá tức cười.

Hắn quay đầu lại, quả nhiên thấy Habib Hey, vị lão nhân này đang nửa mừng nửa lo nhìn hắn, biểu tình này tuyệt đối là tự trong đáy lòng mà ra.

Da đầu Tiếu Ân hơi tê dại đi, trên người nổi cả da gà. Hắn cũng sẽ không bởi vì sự nhiệt tình của đối phương mà quên đi lão đã từng lãnh đạm.

Trước khi cột sáng thật lớn kia xuất hiện, thái độ và hành động của Habib Hey đã đủ để Tiếu Ân nhận rõ bản chất của lão.

Thấy được thái độ của Tiếu Ân, sắc mặt Habib Hey hơi sa sầm lại: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, người hầu Habib Hey hèn mọn của ngài biết rằng, ngài cũng không thích ta, nhưng trước khi ta rời đi, xin ngài cho phép ta nói một câu thật tình.”

Lão quỳ sát đất dập đầu: “Habib Hey cả đời trung thành đều kính dâng cho Odin Lage bệ hạ và giáo hoàng bệ hạ, trừ các ngài ra, không có thần linh và sinh linh nào có thể có được lòng tin, sự trung thành và lễ độ của ta.”

Ông ta nói những lời này không nhanh không chậm, nhưng trong đó quả thực bao hàm một loại sức mạnh có thể khắc vào lòng người khác.

Đây là một loại sức mạnh ngay thẳng, khí độ quân tử thẳng thắn.

Lời nói của Habib Hey đã nói hết nguyện vọng và động lực cố gắng cả đời của ông ta. Vì Odin Lage bệ hạ và giáo hoàng mà tận trung, ngoài ra không còn có tâm tư nào khác. Mơ hồ, Tiếu Ân cũng hiểu một chút tại sao lúc trước ông ta lại làm như vậy. Nếu Tiếu Ân đã bước qua cánh cổng thần thánh mà không có kỳ tích gì giáng lâm thì có nghĩa là hắn cũng chẳng phải giáo hoàng gì. Dưới tình huống như thế, với tâm tình chỉ muốn trung thành vì quang vinh của thần linh và giáo hoàng của Habib Hey, thì trong nháy mắt ông ta đã quyết định bỏ qua Tiếu Ân cũng là chuyện đương nhiên.

Chỉ có điều, sự việc biến hóa sau đó thật sự là rất ngoài ý liệu của người khác, cũng quá sức gợi cảm xúc, nên mới khiến cho tín nhiệm của tân giáo hoàng đối với ông ta có thành kiến ấy, vậy cũng không phải ông ta có thể đoán trước được.

Nhìn Habib Hey đang cung kính đứng lên, nhìn ông ta hơi cúi đầu đi ra ngoài, nhưng sóng lưng vẫn thẳng tắp, giống hệt như khi mới gặp mình, một lão nhân khéo léo mà bất phục như thế, lòng Tiếu Ân hơi động. Hắn không hiểu sao có một cảm giác, nếu để người như thế ở bên cạnh, đối với mình chỉ có lợi, chứ không có hại.

Tâm khẽ động, hắn lập tức lên tiếng: “Habib Hey, ta cũng không phải không thích ngươi, ngươi có thể tiếp tục vì Odin Lage bệ hạ vĩ đại mà nguyện trung thành.”

Habib Hey xoay người, ánh mắt vừa mừng vừa lo, ngay cả giọng nói cũng hơi run rẩy: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, ngài tha thứ cho sự thất lễ của ta?”

Tiếu Ân khẽ mĩm cười: “Khi ta không phải giáo hoàng, ta cũng không có quyền trách bất cứ kẻ nào. Nhưng từ khi trở thành giáo hoàng, ta không thích còn bất cứ kẻ nào vô lễ trước mặt ta.”

Khi hắn nói những lời này, tay hắn hơi dừng lại. mà tâm tư hắn nháy mắt lại chuyển qua linh hồn trong quyền trượng một lần.

Một cỗ năng lượng quang minh tinh thuần mênh mông cuồn cuộn chậm rãi tản ra từ thân thể Tiếu Ân, một vầng hào quang trong sáng xuất hiện quanh hắn.

Khi năng lượng này tiếp xúc với mọi người, bọn họ đều cảm thấy một sự thân thiết từ trong tâm. Nhưng cùng với sự thân thiết còn có một uy áp thật lớn. Dường như trước mặt Tiếu Ân, bọn họ đột nhiên thấp xuống một bậc, lại càng có một loại thôi thúc muốn quỳ rạp xuống mà bái tế.

Đây là uy lực của quyền trượng, uy áp đã ngưng tụ từ trên trăm vạn giáo hoàng đã vượt qua cực hạn mà nhân loại có thể chịu được.

Ngay sau đó, ngoại trừ mười vị lão nhân có thần lực dao động, tất cả mọi người đều cam tâm tình nguyện quì xuống.

Là tín đồ của Odin Lage, đặc biệt là mười vị lão nhân kia, đều biết đây không phải là sức mạnh của thần linh, mà là Tiếu Ân đã dùng năng lượng uy nghiêm ngưng tụ vô số năm trong quyền trượng kia.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, đặc biệt là mười vị lão nhân đã nhận được ưu ái của thần linh kia, lúc này đã nhìn Tiếu Ân với ánh mắt khác xưa.

Khi bọn họ vội vàng chạy tới đây là lúc Tiếu Ân vừa mới kết nới với quyền trượng. Sau khi bọn họ nghe nói Tiếu Ân vừa tiếp xúc với quyền trượng, lập tức buông xuống tất cả, chỉ hững hờ chờ chuyện sắp tới, tuy trong miệng không nói cái gì nhưng kính ý trong lòng với giáo hoàng cũng giảm đi vài phần.

Loại người vừa tiếp xúc với thần khí đã không khống chế được bản thân mình, trong mắt bọn họ, đương nhiên biểu hiện cho việc không dùng được.

Chi có điều, tín ngưỡng vô số năm đã khắc sâu vào trong xương tủy bọn họ, cho dù là có lá gan lớn hơn nữa cũng không dám nghi ngờ quyết định của thần linh.

Họ chỉ đành cầu nguyện thần linh mong cho vị tân giáo hoàng bệ hạ này nhanh nhanh trưởng thành một chút.

Nhưng không nghĩ tới là, chỉ có một vài ngày. Tiếu Ân không ngờ đã có thể vận dụng uy nghiêm của quyền trượng.

Đây tuyệt đối là một chuyện nghe mà rợn người. Trước Tiếu Ân, cho dù là giáo hoàng có thanh danh vang dội nhất, được tất cả mọi người công nhận tôn sùng, hoặc có được năng lực cường đại nhất, có thể so sánh được với thần uy của chủ thần, có được quyền trượng rồi cũng phải mất cả năm mới có thể kết nối và sử dụng, mới sử dụng năng lượng trong quyền trượng theo ý mình.

Còn như Tiếu Ân, chỉ cần dùng vài ngày cũng đã có thể đọc được hết bản ghi chép trong năng lượng của quyền trượng. Cho dù là không phải tuyệt hậu, nhưng ít nhất cũng chưa từng có. Tới tận lúc này mọi người mới hiểu được, hóa ra Tiếu Ân cũng không phải một kẻ mới thấy thần khí đã choáng váng, thực ra hắn là một giáo hoàng nhận được nhiều ân sủng của thần linh nhất trong các đời.

Trong suy nghĩ của bọn họ, Tiếu Ân có thể làm được điều này, đương nhiên là chỉ có dựa vào ân sủng của thần linh rồi. Phải khiến cho bọn họ tin rằng đây là cố gắng của bản thân Tiếu Ân, đó quyết là một chuyện không thể làm được.

Habib Hey vẫn ở lại, hơn nữa là cực độ vui vẻ mà ở lại.

Được ông ta giới thiệu, Tiếu Ân biết được mười vị lão nhân trước mặt là các hồng y đại giáo chủ của các phân khu mà Odin Lage bệ hạ đã lựa chọn.

Trong cả thần quốc mênh mông bát ngát không ai có thể đo được ấy cũng có khoảng hơn mười vạn đại giáo chủ. Số lượng đại giáo chủ đó vẫn còn đang tăng lên, ngay cả giáo hoàng đời trước cũng không biết trong địa hạt của mình đến tột cùng là có bao nhiêu hồng y đại giáo chủ các phân khu nữa.

Cũng không phải là giáo chủ tiền nhiệm vô trách nhiệm, mà là vì thần quốc vẫn không ngừng được mở rộng, gần như cứ một thời gian sẽ lại sinh ra một mảnh tân đại lục, có được tín đồ mới, lại có được một hồng y đại giáo chủ phân khu mới.

Giáo hoàng đại nhân nếu muốn biết con số cụ thể thì căn bản là không được.

Mỗi một hồng y đại giáo chủ phân khu đều quản lý ít nhất hơn trăm ngàn tín đồ trở lên. Đây là con số cơ bản nhất, còn một số hồng y đại giáo chủ từ xưa thậm chí còn quản lý hơn một tỷ tín đồ trung tâm trở lên.

Bản thân Habib Hey cũng chính là một hồng y đại giáo chủ phân khu, hơn nữa vùng quản lý cũng chính là khu vực này, còn mười vị hồng y đại giáo chủ phân khu kia đều cầm quyền ở các khu cực phụ cận. Sau khi bọn họ nhận được tin tức Tiếu Ân được thần linh chấp nhận, lập tức ngựa không dừng vó chạy ngay lại đây. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Không phải chỉ có mấy người bọn họ, tất cả hồng y đại giáo chủ trên đất nước này đều đang tới đây. Chẳng qua là vì đường xá xa xôi, cho nên một ngày một đêm này cũng chỉ có mười người này tới kịp thôi.

Habib Hey chắc chắn vỗ ngực cam đoan, trong vòng một năm, tất cả hồng y đại giáo chủ đều sẽ lần lượt đến lễ bái, khiến cho Tiếu Ân sau khi hiểu được thực lực của người dưới trướng Odin Lage thần vương bệ hạ, có một cảm giác rất kinh ngạc và lúng túng.

Không cần nói gì khác, chỉ cần lấy mười vạn hồng y đại giáo chủ phân khu này đã là một lực lượng đủ để quét ngang thiên hạ.

Theo như hắn quan sát, những người này mỗi người đều được hưởng thần ân. Sau vô số năm tích lũy, đều có được thực lực tương đương với hình chiếu của các thần linh.

Mười vạn hình chiếu của thần linh, đó là sức mạnh đáng sợ cỡ nào. Chỉ cần nghĩ một tí cùng đủ khiến cho người ta hết hồn.

Hơn nữa thực lực của thần vương đại nhân thể hiện ra đây mới chỉ là một góc của núi băng thôi, chỉ riêng quyền trượng thần thánh và hồng y đại giáo chủ phân khu cũng đủ khiến cho hắn kinh ngạc vui mừng, thật không biết sau này còn có biết bao nhiêu bất ngờ chờ hắn khám phá đây.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân trầm giọng hỏi: “Habib Hey, trên đại lục không có truyền tống trận sao? Vì sao các vị hồng y đại giáo chủ các phân khu khác phải mất một năm mới vào đến?”

Habib Hey vội vàng giải thích: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, trên đại lục tuy rằng có truyền tống trận, nhưng Odin Lage thần vương bệ hạ vĩ đại đã quy định chỉ có thể truyền tống trong một phạm vi nhất định, mà không thể truyền tống đi khoảng cách siêu xa, cho nên các hồng y đại giáo chủ các phân khu ở xa nhất để đến được đây hẳn là phải mất khoảng một năm.”

Tiếu Ân hơi hơi gật đầu. Thì ra do thần linh hạn chế khoảng cách truyền tống trận ma pháp, vậy trách không được. Còn tại sao thần linh lại phải làm như thế thì không phải điều hắn có thể lý giải, phỏng chừng Habib Hey và các tín đồ trung thành này cũng sẽ không lý giải.

Đột nhiên nhớ tới một chuyện, Tiếu Ân hỏi: “Đến tột cùng thì có mấy cái cổng thần thánh? Có phải mỗi phân khu đều có một cái?”

Sắc mặt Habib Hey lập tức hiện lên một tia kiêu ngạo: “Vâng. Mỗi phân khu đều có một cánh cửa thần thánh, các vị giáo hoàng đại nhân các đời đều là đi ra từ các cánh cổng thần thánh khác nhau. Cánh cửa thần thánh ở đây, tính cả bệ hạ ngài, tổng cộng đã xuất hiện ba mươi vị giáo hoàng bệ hạ đã nhận được ân sủng thật lớn của thần vương bệ hạ.”

Khi Habib Hey nói những lời này, sắc mặt mười vị hồng y đại giáo chủ các phân khu khác đều có vẻ hâm mộ, dường như các giáo hoàng bệ hạ xuất hiện càng nhiều lại càng thể hiện lòng tin của thần vương nhiều hơn vậy.

Nhè nhẹ sờ quyền trượng trong tay một chút, Tiếu Ân hỏi: “Như vậy quyền trượng thần thánh thì sao? Không phải là mỗi phân khu đều có một cái chứ?”

“Đương nhiên không phải!” Habib Hey dở khóc dở mếu nói: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, quyền trượng thần thánh chỉ có duy nhất một thôi. Khi giáo hoàng tiền nhiệm từ chức, quyền trượng này sẽ quay về với Odin Lage bệ hạ, mà khi tân giáo hoàng xuất hiện nó sẽ hiện lên ở giữa thần điện trung tâm ở phân khu tương ứng.”

Lúc này Tiếu Ân mới thoải mái. Nếu mười vạn phân khu đều có một cây quyền trượng như thế, thì thực lực của vị thần vương này thật sự có thể quét ngang thần giới rồi. Tuy nhiên, cho dù là thực lực hiển lộ ra hôm nay dường như cũng đã có được sức mạnh như vậy rồi. Chỉ có điều không biết trong thần giới liệu có bao nhiêu thần linh có được năng lượng như vậy. Điều duy nhất có thể khẳng định chính là con số này khẳng định sẽ không nhiều lắm.

Thấy Tiếu Ân trầm tư không nói, cả đại điện lập tức lặng yên, ngay cả mười vị hồng y đại giáo chủ cũng không dám lên tiếng quấy rầy.

Một lúc lâu sau. Tiếu Ân mới hỏi: “Thần điện chính của thần vương bệ hạ là ở đâu?”

Habib Hey lập rức ưỡn ngực, trên mặt như đang rạng rỡ hào quang, hình ảnh già nua kia không ngờ lúc này đang bừng bừng sức sống và tự tin: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, từ khi ngài nhậm chức, nơi này chính là thần điện chính của thần vương bệ hạ. Cứ cách một trăm năm, tất cả các hồng y đại giáo chủ các phân khu đều hội tụ về đây cầu nguyện thần vương bệ hạ.”

Đôi mắt Tiếu Ân chợt lóe lên kỳ lạ. Hắn lập tức hiểu được, thần vương chỉ định giáo hoàng xuất hiện ở phân khu nào thì phân khu ấy sẽ tự động được thăng lên làm thần điện chính, là nơi trung tâm. Và có thể duy trì suốt thời gian đó.

Lúc này lòng hắn vẫn loạn không ngừng. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách hắn, bất kể là ai có được kỳ ngộ như thế chỉ sợ cũng đã luống cuống tay chân rồi.

“Habib Hey, lúc này ta nên làm gì?” Nghĩ nửa ngày, hắn hói vô cùng trực tiếp.

“Ngài đã ở trong này suốt hai ngày, hẳn là nên nghỉ ngơi. Trong một năm sau đó ngài sẽ tiếp kiến các hòng y đại giáo chủ. Đây là việc thứ nhất ngài cần làm sau khi nhậm chức.”

Habib Hey do dự một chút, dường như đang e dè cái gì đó, rồi lại cố nuốt câu nói sau đó vào bụng. Không chỉ có ông ta, ngay cả sắc mặt mười vị hồng y đại giáo chủ các phân khu khác cũng như muốn nói lại thôi.

Lòng Tiếu Ân khẽ động, khẳng định hẳn là họ có chuyện gì đó không tiện nói. Nhìn ánh mắt của mấy trăm người thần sứ, giáo đồ trong điện, Tiếu Ân lên tiếng: “Được rồi, Habib Hey, thu xếp cho ta một nơi nghỉ ngơi, rồi đi theo ta.”

Habib Hey cung kính: “Vâng, thần rất vinh hạnh được phục vụ giáo hoàng bệ hạ.”

Dưới sự an bài của Habib Hey, Tiếu Ân rất nhanh đi tới một nơi giống như một cung điện thật lớn. Đây là nơi giáo hoàng các đời ở lại, mỗi phân khu đều có một kiến trúc cùng loại, là công trình kiến trúc cao nhất và lớn nhất gần với thần điện trong thần quốc này. Tiếu Ân nhìn cung điện này, lại nhìn những tín đồ và người hầu bận rộn bên trong, lòng thầm than, kiến trúc này so với hoàng cung ở tinh cầu quê hương thì còn lớn hơn rất nhiều. Mười vạn cung điện khổng lồ như vậy, sợ là cũng chỉ có rộng như thần quốc này mới có thể xây nên đươc.

Trong cung điện mỗi phân khu đều có không dưới ngàn người tín đồ đến duy trì hoạt động của cung điện. Tuy rằng có thể tân giáo hoàng cả đời cũng không quang lâm lấy một lần, nhưng việc này cũng không có hồng y đại giáo chủ nào dám chậm trễ, cũng như không ai dám chậm trễ với thần linh vậy. Đối với giáo hoàng bệ hạ của thần linh, cũng không ai dám có điều bất kính.

Đương nhiên, ở trong cung điện thường trú của giáo hoàngbệ hạ, các tín đồ và người hầu còn phải nhiều hơn năm lần hoặc còn hơn nữa kia. Tiếu Ân được Habib Hey dẫn đi thăm sơ qua cung điện của mình, còn mười vị hồng y đại giáo chủ kia được an trí tại một nơi xa hoa ngoài cung điện.

Sau khi cho mọi người lui hết. Tiếu Ân ngồi lên cái ghế chủ thượng to tướng, lấy giọng bình tĩnh hỏi: “Habib Hey, nơi này không có người ngoài, ngươi có chuyện gì có thể nói thẳng.”

Habib Hey hơi khom lung đáp: “Vâng. Giáo hoàng bệ hạ. Khi mới gặp ngài, ngài dường như vẫn chưa là tín đồ của chúng ta.”

Ông ta vừa nói những lời này vừa để ý quan sát biểu tình của Tiếu Ân, dường như tính toán tùy thời sửa miệng. Khi nói đến vấn đề này, bắt kể là Habib Hey hay mười vị hồng y đại giáo chủ các phân khu kia cũng đều thấp thỏm không yên. Bọn họ cũng không hiểu vì sao Odin Lage đại nhân lại chọn một dị giáo đồ trở thành giáo hoàng của thần vương đại nhân tiếng tăm lừng lẫy nhất. Đương nhiên, là một tín đồ của thần linh, bọn họ tuyệt đối sẽ không nghi ngờ quyết định của thần linh, chỉ biết lấy câu trí tuệ của phàm nhân không thể đánh đồng với trí tuệ của thần linh để giải thích.

Nhưng, việc để cho Tiếu Ân là một dị giáo đồ trở thành giáo hoàng, nhìn cả thần giới cũng là xưa nay chưa từng có.

Một khi Tiếu Ân trở thành giáo hoàng rồi, thì làm sao ở chung được với thần linh tín ngưỡng trước đó của hắn? Mà đứng trên lập trường của Tiếu Ân, sẽ phải đối mặt với đồng đội ngày xưa như thế nào, chặt đứt hết thảy, hay dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng? Đây đều là vấn đề sắp phải đối mặt.

Habib Hey mặc dù chỉ nói một câu cực kỳ vu vơ mờ mịt, nhưng Tiếu Ân cũng đã nghĩ ra rất nhiều, cũng hiểu tại sao ông ta và mười vị hồng y đại giáo chủ quyền cao chức trọng kia lại có sắc mặt như thế. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Sang sảng cười, hắn hỏi: “Habib Hey. Ngươi lại hoài nghi thần dụ của thần vương Odin Lage bệ hạ sao?”

Habib Hey run rẩy cả người, vội vàng đáp: “Giáo hoàng bệ hạ, người hầu Habib Hey của thần linh tuyệt đối không có ý nghĩ này.”

Tiếu Ân vừa lòng gật đầu: “Ngươi nghĩ vậy là tốt rồi.”

Hắn hừ lạnh một tiếng: “Ý chỉ của thần vương bệ hạ không phải để cho các ngươi cân nhắc, mà là để cho các ngươi chấp hành! Là một hồng y đại giáo chủ trung thành nhất của thần vương, các ngươi chỉ cần không do dự chấp hành mọi ý chỉ của thần linh là được.”

Dừng một lát, hắn bình thản nói tiếp: “Còn về chuyện khác. Ngươi hãy nói cho bọn họ, hết thảy cũng không cần lo lắng.”

Habib Hey thờ phào nhẹ nhõm. Đúng vậy, nếu đây là thần dụ của thần vương bệ hạ thì bọn họ chỉ cần chấp hành là được, còn cần lo lắng cái gì nữa?

Nhìn Habib Hey vui mừng đi ra ngoài. Tiếu Ân cũng thả lỏng cả người. Hắn vừa rồi đã thầm toát mồ hôi lạnh. Nếu đối phương không tiếp thu ý kiến của mình thì Tiếu Ân thật không biết nên làm thế nào cho phải nữa. Chẳng lẽ mới ngày đầu tiên nhậm chức giáo hoàng đã dùng quyền trượng thần thánh đánh chết một vị hồng y đại giáo chủ? Hơn nữa vị hồng y đại giáo chủ này lại chính là người tiếp dẫn mình.

May sao những người ở đây và những người khác không giống nhau.

Có thể ở lại đây đều là những tín đồ thực sự trung thành của thần vương, trong đó tuyệt không có khả năng giả dối, bởi hành vi lừa gạt không có khả năng giấu diếm được cảm ứng của thần linh.

Mà cũng đúng bởi vì sự thành kính của những người này mới có thể duy trì một thần giáo khổng lổ như thế. Nếu các hồng y đại giáo chủ đó có tư tâm, thì Tiếu Ân có thể khẳng định thần quốc này đã sớm sụp đổ, làm sao còn có thể tồn tại tới bây giờ và liên tục phát triển. Cho nên khi Tiếu Ân lôi thần linh ra làm lá chắn, thì bất cứ kẻ nào cũng phải tin phục từ đáy lòng. Dù sao trong lòng bọn họ thần vương bệ hạ là tuyệt đối không có khả năng sai lầm. Một khi đã như vậy, thì tất cả cứ giao cho bệ hạ quyết định là được rồi. Đây mới là nguyên nhân thực sự mà Habib Hey chỉ nghe một câu nói của Tiếu Ân đã hết sạch nghi ngờ.

Tuy nhiên, nói thật ra thì điều hắn lo lắng khẳng định sẽ không xuất hiện, bởi thần lực quang minh tinh thuần trên người Tiếu Ân là của quang minh thủy mẫu, chứ bản thân hắn cũng chẳng có tín ngưỡng gì.

Cho dù là miễn cưỡng liên quan đến Cự Ma Thần kia đi, thì cùng là tự mình tín ngưỡng chính mình, loại này là tín ngưỡng tự kỷ, dường như cũng không ảnh hưởng lắm đến việc hắn trở thành giáo hoàng của một thần linh khác…

Cứ như vậy, Tiếu Ân tạm thời ở lại đây. Mấy tháng sau, việc Tiếu Ân làm nhiều nhất chính là không ngừng tiến hành kết nối với linh hồn trong quyền trượng, và thu quang minh thủy mẫu và một phần năng lượng của quyền trượng vào cơ thể.

Năng lượng quang minh tinh khiết quả nhiên không hổ là năng lượng hàng đầu trên thế gian. Tiến nhập vào cơ thể Tiếu Ân rồi, lập tức nó mãnh liệt xâm chiếm toàn bộ, thậm chí còn muốn đồng hóa luôn cả năng lượng dị chủng biến hết thành năng lượng quang minh tinh thuần. Nhưng mấy loại năng lượng trong cơ thể Tiếu Ân lại không phải loại dễ dàng chịu thua. Bất kể là lĩnh vực lực lượng hay là hai loại thuộc tính kế thừa từ thần khí thượng cổ, đều tuyệt đối không kém hơn thuộc tính năng lượng quang minh tinh thuần hùng mạnh.

Cho nên sau mấy tháng ma hợp, năng lượng trong cơ thể Tiếu Ân lại một lần nữa miễn cưỡng dung hợp lại. Tuy nhiên loại dung hợp này cũng không phải dung hợp theo đúng nghĩa của nó, nên nói là mượn và chuyển hóa thì đúng hơn.

Thuộc tính thần khí thượng cổ và bán thần vực lực lượng cũng không tiêu tan, mà lấy quang minh thủy mẫu và quyền trượng làm dẫn, lấy thân thể Tiếu Ân làm môi trường, có thể chuyển hóa thành bán thần vực quang minh tinh thuần mà thôi.

Loại bán thần vực nàv không chỉ có đặc điểm giết người trong nháy mắt của năng lượng hệ hắc ám, còn kế thừa bán thần vực lực lượng kiên cố không gì phá nổi, lại có thêm thuộc tính của hai thần khí thượng cổ.

Có thể nói, uy lực đã vượt rất xa trước kia. Sau khi thành công tới mức này. Tiếu Ân thậm chí còn nảy ra ý tưởng nguy hiểm thử giao thủ với vũ khí diệt thế một lần. Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng mà thôi, chỉ cần là người có lý trí thì sẽ không ai có hành động như thế. Năm tháng sau, Tiếu Ân đã tế luyện quyền trượng thành công, có thể tùy ý mình thu vào thần thể.

Khi hồng y đại giáo chủ thấy được cảnh này, thì cho dù là người có lòng bất mãn cũng khăng khăng một mực đi theo Tiếu Ân. Dù sao, trong gần một triệu giáo hoàng chỉ có Tiếu Ân mới có thể được thần vương bệ hạ coi trọng như thế, có thể tùy ý thu quyền trượng - đại biểu cho thần vương bệ hạ - vào trong cơ thể, địa vị của hắn lúc này đã giống như thần quốc này, không bao giờ có khả năng sụp đổ nữa.

“Habib Hey, ngươi nói xem, ta là một giáo hoàng, thì mỗi ngày nên làm cái gì?” Sau khi thu quyền trượng thần thánh vào cơ thể như thần khí thượng cổ, Tiếu Ân mới phát hiện ra mình đã đến đây mấy tháng rồi. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Trong suốt khoảng thời gian này, ngoại trừ mỗi ngày tiếp đón một vài hồng y đại giáo chủ từ các phân khu ở xa tới, thì hắn đều tập trung tất cả tâm thần vào việc tế luyện quyền trượng thần thánh. Giờ thì đã thành công rồi, trong lòng hắn phải có tính toán khác.

Habib Hey hơi lo lắng: “Giáo hoàng bệ hạ, chuyện đó, ngài có thể cầu nguyện Odin Lage bệ hạ, cũng có thể đi xem xét xung quanh quốc gia của bệ hạ, cũng có thể cử hành hoạt động tế thần long trọng để có thể khiến cho thần linh vui sướng…”

Tiếu Ân ngồi im nghe hết nửa ngày, mới biết thì ra việc giáo hoàng này có thể làm dường như rất nhiều, nhưng nói cách khác, nếu hắn không muốn làm, thì cũng có thể nhàn hạ một chút, không làm gì không lý tưởng gì cũng chẳng có ai chỉ trích.

Sống ở đây mấy tháng, Tiếu Ân ít nhiều cũng có một chút hiểu biết.

Trong thần quốc này, cho tới bây giờ sẽ không thiếu quần áo và thực vật, nên các tín đồ sẽ không cần vì những nhu cầu đơn giản nhất cho cuộc sống này mà lo lắng.

Bởi vì lượng người ở đây đông, cho nên ngoại trừ một ít người có công việc nhất định, công việc duy nhất của đại đa số người ở đây chính là cầu nguyện và nghe thần dụ. Ngoại trừ thần dụ do thần linh phát hạ, nếu không cũng không có bao nhiêu người chủ động có hứng thú đi làm. Sau mấy tháng quan sát, cảm giác duy nhất của Tiếu Ân là quốc gia có được thực lực khổng lồ này vận chuyển giống như một cỗ máy.

Tất cả đều dựa trên một trình tự định sẵn mà vận hành, không chút sai lệch.

Nhưng, khiến cho Tiếu Ân vạn phần khó hiểu chính là những người này làm sao có thể chịu được vô số năm tịch mịch mỗi ngày đều thành tâm cầu nguyện như thế? Đây dường như là một việc không có khả năng.

Suy nghĩ một lát, hắn mờ mịt hỏi: “Habib Hey, ngươi đã trở thành hồng y đại giáo chủ bao nhiêu năm?”

Habib Hey ngẩn ra, nhíu mày khổ tư thật lâu: “Đại khái mấy vạn năm rồi.”

Tiếu Ân chớp mắt nghĩ, trong lòng thực rung động một phen.

“Hồng y đại giáo chủ mấy vạn năm. Chẳng lẽ ngươi không muốn tiến thêm một bước?”

Habib Hey lập tức kinh sợ ra mặt: “Giáo hoàng bệ hạ vĩ đại, có thần vương bệ hạ chứng giám, ta đối với ngài trung thành tuyệt đối không có hai ý.”

Tiếu Ân khoát tay áo, trấn an ông ta: “Không phải ta hoài nghi lòng trung thành của ông, ta chỉ muốn biết thời gian các hồng y đại giáo chủ bình thường đảm nhiệm.”

Lúc này ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, trả lời: “Khi mỗi một vùng mới xuất hiện, người đầu tiên đảm nhận hồng y đại giáo chủ là do thần vương bệ hạ tự mình chỉ định, sau khi đại giáo chủ đảm nhiệm mười vạn năm, bọn họ sẽ từ chức, tiến vào thần điện đảm nhận chức vụ thần sứ trưởng lão. Còn về phần nguời thừa kế của họ thì cần ngài đến chỉ định.”

“Ta đến chỉ định?” Tiếu Ân ngẩn ra hỏi: “Ta phải đi đâu tìm người như vậy?”

Habib Hey mỉm cười giải thích: “Trước khi bọn họ từ chức, sẽ báo lên danh sách những người thích hợp, ngài có thể chọn một trong đó, hoặc ngài cảm thấy có người tốt hơn cũng có thể tùy ý chỉ định.”

Dừng một chút, Habib Hey bổ sung thêm: “Đương nhiên, ngoại trừ hồng y đại giáo chủ đời thứ nhất, ngài cũng có quyền bất cứ lúc nào thay đổi chức vị hồng y đại giáo chủ các phân khu.”

Lúc này Tiếu Ân thực sự hơi biến sắc. Không thể tưởng được quyền lực của giáo hoàng lại lớn như thế. Nói vậy thì, ngoại trừ hồng y đại giáo chủ đời thứ nhất không thể nắm giữ được, hắn chính là chủ nhân thứ hai của thần quốc này, gần với thần vương bệ hạ.

Đây là quyền hành thực sự, là quyền lực nắm giữ gần như tất cả các phân khu.

Trách không được các đại giáo chủ này nghe thấy giáo hoàng xuất hiện đều mau chóng chạy tới. Có lẽ trong lòng họ cũng có chút tâm tư muốn lấy lòng

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc