“Thấy không?” Giọng nói của Tiếu Ân lạnh giá: “Nếu ta giết ngươi, chắc chắn sẽ lưu lại lời nguyền rủa của thần linh. Cho dù trốn ở góc nào trong vũ trụ cũng sẽ bị ngươi hoặc người đồng hệ với ngươi tìm ra thấy và giết chết. Nhưng nếu mộ̣t vị thần linh khác giết ngươi thì chỉ đươc coi là thần linh tàn sát lẫn nhau. Còn có thể lưu lai lời nguyền thí thần sao?” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tàn hồn thần thú lộ ra một tia khủng hoảng. Hắn nhìn Tiếu Ân, nửa ngày mới nói: “Ngươi không phải thần linh, cũng không phải thần sử, vì sao lại có thể ở cùng một chổ với thần linh?”
Tiếu Ân lạnh lùng cười nói: “Điều này, không cần các hạ quan tâm.”
Hắn nhẹ nhàng nhấc ngón tay nói: “Theo ta được biết, tàn hồn và mảnh vỡ thần cách đều phải trở về thần quốc. Sau đó trở về bản thể của thần linh. Nếu không ngay cả thần linh cũng không xác định được chuyện gì xảy ra. Ta nói đúng không?”
Tàn hồn thần thú nhìn Cự Ma Thần, sợ hãi nói: “Nếu ngươi đã biết, còn hỏi ta làm gì?”
Tiếu Ân cười ha ha nói: “Đầu tiên ta muốn hỏi rõ, sau đó mới động thủ giết ngươi.”
Tàn hồn thần thú kinh hãi. Hét lên một tiếng lớn, muốn bỏ chạy, nhưng còn không chờ nó hành động thì một đôi năng lượng đỏ đen lôi hắn vào trong. Từ nay về sau không còn tiếng kêu nào nữa.
Cự Ma Thần chậm rãi nhắm hai mắt, linh hồn của hắn đang chậm rãi đồng hóa tàn hồn thần thú. Tiêu hóa một chút trí nhớ trong tàn hồn.
Một lúc sau, hắn mở hai mắt, gật đầu với Tiếu Ân một cái, một cỗ năng lượng ý niệm truyền vào trong não Tiếu Ân.
Tiếu Ân biết, đây là trí nhớ đã được tinh luyện của tàn hồn thần thú.
Trong đó có trí nhớ về cuộc sống trước khi thành thần thú và trí nhớ về cuộc sống sau khi thành thần. Thậm chí ngay cả hắn tu luyện như thế nào, học tập ma pháp nào. Kể cả tin tức về linh vật của hắn.
Trí nhớ có thể nói bao gồm vạn vật, cái gì cũng có.
Nhưng điểm khiếm khuyết duy nhất đó là không liền mạch. Chỉ là một lũ tàn hồn mà thôi.
Đừng nói là Tíêu Ân đau đầu, cho dù là Nhất Hào ở phía sau cũng phải thận trọng.
Tuy nhiên Tiếu Ân hiểu được hàm ý của Cự Ma Thần. Hắn hy vọng năng lực tính toán siêu cấp của Nhất Hào có thể tìm ra được thứ gì đó hữu dụng.
Lẳng lặng yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc Nhất Hào thò đầu ra, hơn nữa còn mang tới vài tin tức.
Trong đó có vài tin vô dụng đối với Tiếu Ân nhưng lại có tác dụng lớn đối với Cự Ma Thần. Bởi vì chút trí nhớ này có liên quan tới phương pháp tu luyện của thần linh. Nếu ở trong tay Cự Ma Thần, trải qua nghiên cứu tỉ mỉ có thể khiến hắn không phải mất thời gian đi đường vòng.
Trừ tin này ra thì có một tin hữu dụng đối với Tiếu Ân. Sau khi biết được tin này, khuôn mặt của Tiếu Ân tràn ngập vui mừng.
Hắn hơi nghiêng đầu, tinh thần ý thức truyền ra ngoài, xem xét tình hình bên ngoài. Day Ville đã tới một nơi tương đối an toàn. Tuy có người truy đuổi phía sau hắn, nhưng cuối cùng cũng bị hắn cắt đuôi.
Tâm niệm khẽ động, Day Ville tiến vào đại lục thần tạo.
Kỳ thật phân thân mà Tiếu Ân chế tạo khá giống phân thân và hình chiếu cùa thần linh.
Nhưng điều khác nhau duy nhất đó là Tiếu Ân sử dụng u linh thể, bồi dường ra linh hồn, chế tạo thành phân thân. Mỗi phân thân là một chỉnh thể tương đối độc lập. Do có quan hệ ấn ký với nhau nên các phân thân đều gắn kết chặt chẽ với chủ thể.
Tất nhiên do có linh hồn riêng nên phương hướng phát triển của bọn họ cũng có đủ loại. Còn phân thân và hình chiếu của thần linh đều phục chế lại năng lực của bản thể. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Ngoài điều đó ra, do có quan hệ với linh hồn chỉnh thể nên liên hệ giữa chủ thể và tàn hồn tách ra ngoài có khác nhau lớn.
Tiếu Ân và nhóm phân thân có thể tiến hành liên hệ không ngừng. Lực lượng có thể ngăn cách bọn họ đã ít lại càng ít.
Còn phân thân thần linh sau khi ly khai một khoảng cách nhất định với chủ thể thì mối liên hệ gần như biến mất.
Đây là khuyết điểm của tàn hồn không thể đánh đồng với linh hồn đầy đủ.
Day Ville vừa tới, lập tức lấy ra chiếc thuẫn.
Tấm thuẫn này chính là thứ mà hình chiếu thần linh dùng để chống lại viên nguyệt loan đao trong tay Tiếu Ân.
Tuy cuối cùng bị Tiếu Ân kết hợp bán thần lực lượng đánh bay bảo bối này đi. Nhưng viên nguyệt loan đao của Tiếu Ân cũng trở thành một kiện phế phẩm.
Trong trí nhớ tàn hồn mà Cự Ma Thần hấp thu, không ngờ có một chút lai lịch và bộ phận phương pháp sử dụng tấm thuẫn này.
Tấm thuẫn này không phải thần khí. Bởi vì căn bản nó không phải do thần linh chế tao ra.
Trăm vạn năm trước, chúng thần đại chiến, thần thú nhờ vào cơ duyên xảo hợp tìm được cách sử dụng tấm thuẫn này. Cho dù thần linh cao hơn hắn một bậc cũng không thể công phá phòng ngự của tấm thuẫn khiến uy danh của hắn nổi trội trong thần thú hệ.
Sở dĩ lần này dễ dàng bị hắn triệu hoán ra, nguyên nhân lớn nhất là do trên người hình chiếu của hắn có tấm thuẫn này. Do hắn nghĩ có sự tồn tại của tấm thuẫn này, dù gặp phải hoàn cảnh hiểm ác nào, hình chiếu cũng có thể tự bảo vệ được mình. Nhưng kết quả cuối cùng lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Tấm thuẫn lập chiến công hiển hách trong chúng thần đại chiến, không ngờ lại dễ dàng bị phá vỡ. Đây mới là nguyên nhân mà hình chiếu thần thú hạ sát thủ với tín đồ triệu hoán mình.
Tiếu Ân nhẹ nhàng cầm tấm thuẫn, sờ lên hoa văn trên đó, khuôn mặt lộ vẻ khó hiểu.
Hiện giờ hắn là một vị trận đồ đại sư. Nhưng trong trí nhớ của hắn, căn bản không có loại trận đồ này. Điều này khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Trầm tư hồi lâu, Nhất Hào đột nhiên nói: “Chủ nhân, trận đồ này hoàn toàn khác với hệ thống ma pháp hiện nay. Nên ứng với nó là một vật phẩm ma pháp khác hệ thống.”
Tiếu Ân nhíu mày, thì thào nói: “Chẳng lẽ trên thế giới này có hai hệ thống ma pháp khác nhau sao?”
Hai mắt của Day Ville khẽ động, dường như hắn nhớ tới điều gì đó, tinh thần ý thức truyền tới.
Vẻ mặt cùa Tiếu Ân lập tức ngưng trọng. Tin tức mà Day Ville truyền tới rất đơn giản. Đó là thời điểm khi hắn lấy tấm thuẫn, không ngờ cảm ứng được tinh thần của Vô Danh dao động. Tuy chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng loại dao động đó khiến hắn có ấn tượng sâu. Bởi vì nhiều năm như vây, đây là lần đầu tiên hắn thấy Vô Danh có biểu hiện như thế với một kiện vật phẩm ma pháp.
Cũng may Day Ville và Tiếu Ân có cùng linh hồn, nên mới hiểu được khí tức của Vô Danh. Nếu đổi lại là người khác, cho dù tu vi hơn xa Day Ville, cũng không thể trong nháy mắt cảm ứng được khí tức của Vô Danh.
Tiếu Ân và Cự Ma Thần liên hệ với nhau, lập tức bay tới hướng ma pháp tháp của hắn.
Ma pháp tháp ban đầu tự nhiên đã bị hủy. Nhưng có đại địa chi mẫu, muốn kiến tạo một tòa ma pháp tháp trên mặt đất là chuyện quá đơn giản.
Bất kể Tiếu Ân có yêu cầu tinh tế và hà khắc tới cỡ nào, đại địa chi mẫu cũng có thể dễ dàng làm được.
Vì thế Tiếu Ân yêu cầu phục chế lại ma pháp tháp. Chẳng những khiến đám người Juliana có chỗ định cư trong đại lục thần tạo, hơn nữa Vô Danh cũng có chỗ đặt chân cố định.
Cửa ma pháp tháp tầng một mở ra, quả nhiên Vô Danh ở trong đó.
Tiếu Ân ngồi xuống bên cạnh hắn, đi thẳng vào vấn đề, lấy ra tấm thuẫn hỏi: “Đây là cái gì?”
Mặt Vô Danh không chút thay đổi nói: “Đây là thần khí chân chính do viễn cổ thần linh chế tạo, có uy lực hơn xa thần khí hiện nay.”
Trong lòng Tiếu Ân khẽ động, hỏi: “Viễn cổ thần linh là gì? Hiện tại có quan hệ gì với thần linh?”
Dường như Vô Danh gặp phải khó khăn nói: “Viễn cổ thần linh chính là viễn cổ thần linh. Bọn họ tu luyện không phải tín ngưỡng lực mà là thiên linh lực. Uy lực hơn xa thần linh hiện tại.”
Tiếu Ân mơ hồ hiểu, cần thận hỏi: “Bây giờ viễn cổ thần linh còn tồn tại không?”
“Không còn!” Vô Danh không chút do dự nói: “Viễn cổ thần linh đã rời đi, nghe nói phát triển ở một nơi cao hơn. Nhưng cụ thể là ở đâu thì ta cũng không biết.”
Trong lòng Tiếu Ân xuất hiện cảm giác khác lạ, nhưng lập tức bị hắn xóa bỏ: “Ngươi đã gặp qua viễn cổ thần linh?”
“Gặp rồi!” Vô Danh dừng một chút: “Ngươi cũng đã gặp qua.”
“Ta?” Tiếu Ân không hiểu nhìn Vô Danh. Đột nhiên Tiếu Ân hiểu ra hỏi: “Ngươi nói người thứ nhất thông qua tinh bích?”
“Đúng vậy, người đó là viễn cổ thần linh, cũng là một trong những người đặt ra những quy luật cơ bản của vũ trụ. Ngoài hắn hoặc những người có thực lực mạnh hơn hắn, thì chỉ cần ở trong vũ trụ là nhất định phải tuân thủ theo quy luật cơ bản đó.”
Tiếu Ân hít vào một ngụm khí lạnh. Người này đúng là thần trong đám thần, có vài phần giống Sáng Thế Thần.
“Vô Danh, dường như ngươi rất sùng bái hắn.”
“Tất nhiên!” Vô Danh nói: “Ta là do hắn chế tạo ra.”
Khuôn mặt của Tiếu Ân buồn cười. Hóa ra người đó chính là người chế tạo ra ma pháp trận đồ mênh mông bát ngát. Tuy nhiên nghĩ lại, chỉ sợ chỉ có cường giả như thế mới chế tạo được ma pháp trận đồ rợn người tới thế.
Cảm khái nửa ngày, rốt cuộc Tiếu Ân nhớ tới điều cần hỏi, nói: “Căn cứ theo trí nhớ của tên thần linh kia thi hắn chỉ phát huy được một chút diệu dụng của tấm thuẫn, cho nên mới bị ta một đao bổ đoạn liên hệ với tấm thuẫn.”
Vô Danh chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt của hắn lần đầu tiên xuất hiện nụ cười kỳ dị. Nụ cười này có ba phần kinh ngạc, ba phần khinh thường, ba phần buồn cười, còn lại là vui vẻ.
Tiếu Ân lập tức phấn chấn tinh thần, hỏi: “Vô Danh, ngươi có biểu tình gì vậy?”
Vô Danh châm rãi nói: “Một đao của ngươi dù có mạnh, nhưng ngươi cho rằng chỉ bằng một đao có thể khống chế được tấm thuẫn sao?”
Tiếu Ân ngẩn ra, hắn cẩn thận suy nghĩ tình huống lúc đó. Trong lòng lập tức ngộ ra.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vô Danh, nói từng chữ: “Là do ngươi ra tay?”
Trong lòng Tiếu Ân cười khổ, giờ mới biết tấm thuẫn này không chỉ có hư danh. Nó thực sự có uy lực như lời Vô Danh nói thì làm sao bị hắn dễ dàng hóa giải. Hóa ra là do Vô Danh ra tay, trách không được. Tiếu Ân hỏi: “Vô Danh, không phải ngươi nói chỉ có lực một kích, sao ngươi có thể ra tay được chứ?”
Vô Danh liếc mắt nhìn Tiếu Ân. Cho tới khi Tiếu Ân thẹn quá hóa giận, hắn mới chậm rãi nói: “Một kích mà ta nói là lực lượng. Còn đem thứ đó hất văng đi, chẳng qua ta sử dụng niệm lực. Vậy thì cần gì lực lượng công kích.”
Sắc mặt của Tiếu Ân ửng đỏ. Ho nhẹ một tiếng nói: “Vô Danh, ngoài ngươi ra, còn ai có thể dùng được niệm lực?”
“Có!”
“Ai?”
“Đại địa chi mẫu, vạn niên quang nguyên chi vương, còn có nhất chưởng chi thủy của ta.” Vô Danh dừng một chút nói: “Tất nhiên nó phải có thần trí mới làm được điều này.”
Tiếu Ân khẽ gật đầu, trong lòng thoải mái. Hóa ra căn nguyên sinh mệnh mới làm được như thế, xem ra có thể yên tâm.
Không ngờ, Vô Danh như hiểu được ý nghĩ của hắn, lại nói: “Ngoài chúng ta ra, còn có thần linh có thần cách hoàn mỹ.”
Tiếu Ân ngẩn ra, sau đó cười nói: “Những kẻ đó đều là những kẻ cao cao tại thượng. Hiện tại ta không có khả năng gặp.”
Hắn thở dài một hơi: “Làm thế nào mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất của thứ này?”
“Tế luyện!” Vô Danh nghiêm túc nói: “Chỉ có đem toàn bộ thể xác và tinh thần đầu nhập vào trong đó, coi nó như bản thân tế luyện. Khiến nó dung hợp hoàn mỹ với ngươi, trở thành đồng bọn cộng sinh của ngươi. Mới có thể khiến thượng cổ thần khí phát ra uy lực lớn nhất.”
Trong lòng Tiếu Ân xuất hiện cảm giác quái dị. Miệng khẽ lẩm nhẩm hai chữ này.
Tâm tư của hắn xoay chuyển nhanh. Đôi mắt trở nên mê man hơn.
Theo cách nói của Vô Danh, Tiếu Ân đột nhiên nghĩ tới truyền thuyết ở kiếp trước của mình.
Trong kiếp trước của mình, Tiếu Ân không chỉ biết ma pháp mà còn biết các truyền thuyết khác.
Ví dụ như truyện thần thoại cổ điển Trung Quốc. Tiếu Ân cũng biết các thủ đoạn của tiên nhân.
Nếu hắn nhớ không sai thì phương pháp tế luyện dường như giống với truyền thuyết phương đông.
Trầm ngâm một lúc, rốt cuộc Tiếu Ân nói: “Vô Danh, truyền phương pháp tế luyện cho ta.”
Khuôn mặt của hắn hiện ra vẻ kiên định nói: “Đồ tốt như thế, nhất định phải dùng.”
Vô Danh rất sảng khoái, không hề giữ lại, truyền thụ toàn bộ phương pháp tế luyện cho Tiếu Ân.
Vô Danh rất hiếm khi giải thích tỉ mỉ. Thế nhưng lần này, mỗi một bước, hắn đều kiên nhẫn giải thích.
Tiếu Ân nghe được một lúc, lập tức hiểu được vì sao Vô Danh có biểu hiện như vậy.
Bởi vì lần này phương pháp mà Vô Danh truyền thụ hoàn toàn khác với hệ thống ma pháp hiện tại. Đặc biệt…
Điều này không liên quan tới việc vận dụng tín ngưỡng lực. Nhưng hoàn toàn khác hẳn so với đám thần linh cao cao tại thượng ở trong thần giới. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "
Tiếu Ân yên lặng lắng nghe, đem phương pháp này ghi nhớ trong lòng, cuối cùng xác định phương pháp này thực sự thuộc truyền thuyết phương đông.
Tuy nhiên Tiếu Ân cũng không truy tìm căn nguyên. Tuy hắn có thực lực nhưng so với chúng thần vẫn chẳng là gì. Việc trước mắt còn chưa tính được, hiện tại đi tìm hiểu vấn đề này, tuyệt đối là ăn no rủng mỡ.
Vô Danh giải thích xong, đột nhiên nói: “Tiếu Ân, ở trên người của ngươi, kỳ thực có một kiện bảo bối có thể kết hợp với tấm thuẫn. Nếu phối hợp với nhau, uy lực sẽ gia tăng hơn nhiều.”
Hai mắt Tiếu Ân lập tức sáng ngời, hỏi: “Là thứ gì?”
“Tỵ Thủy Châu.”
Cổ tay Tiếu Ân cử động, đột nhiên xuất hiện một hạt châu trắng khiết.
Thứ này là do hắn trao đổi với vua của hải dương, Luo Sise ở tinh cầu của hắn. Lúc đó trao đổi thứ này, thuần túy là do yêu thích mà thôi. Không ngờ thứ này lại có tác dụng như thế này.
“Tỵ Thủy Châu và tấm thuẫn kết hợp với nhau, chẳng những có thể chịu được lực công kích gấp đôi, hơn nữa còn có thể chứa đựng công kích của đối thủ, theo tâm ý sẽ đột nhiên bùng nổ. Tuyệt đối có thể khiến đối thủ chịu nhiều khổ sở.” Khuôn mặt của Vô Danh tươi cười nói: “Lâu rồi ta chưa nhìn thấy thần khí kết hợp. Nếu ngươi đem bộ thần khí này tế luyện, sẽ phát ra được một phần mười thần thông. Lúc đó không cần phải sợ hãi phân thân thần thú nữa.”
Tiếu Ân vừa lòng gật đầu, rời khỏi phòng của Vô Danh, bắt đầu dựa theo phương pháp này để tế luyện.
Chỉ có điều rất nhanh Tiếu Ân hiểu: Phương pháp tế luyện này không dễ dàng. Bởi vì phương pháp tế luyện hoàn toàn khác với ma pháp.
Giống như một dàn hợp xướng, đột nhiên phải thay đổi nhân sự, tự nhiên không thể thích ứng được.
Tuy nói đôi bên có một số phương diện giống nhau, nhưng dù sao người mới không thể nào bằng người cũ được.
Giờ phút này, Tiếu Ân đang ở trạng thái giống như thế. Tuy mỗi ngày tế luyện, đều có tiến bộ nhưng tốc độ tiến bộ rất chậm, khiến người khác khó tin.
Dường như chỉ trong một đêm, Tiếu Ân đã mất đi toàn bộ thiên phú, biến thành một học đồ có tư chất kém cỏi nhất.
Cứ như vậy ở trong đại lục thần tạo mấy tháng, rốt cuộc Tiếu Ân miễn cưỡng tế luyện thành công một chút.
Căn cứ quan sát của Tiếu Ân, bất kể là tấm chắn hay Tỵ Thủy Châu kỳ dị, mặt trên đều có mười sáu phong ấn. Dựa theo cách nói của Vô Danh, mỗi một đạo phong ấn được cởi bỏ thì uy lực của hai kiện pháp bảo tăng thêm một bậc, uy lực thi triển ra lớn hơn trước.
Một khi cởi bỏ toàn bộ phong ấn thì với uy lực của hai kiện bảo vật, đủ để cho Tiếu Ân đối kháng với chân thần bậc thấp mà không rơi vào thế hạ phong.
Thượng cổ thần khí đúng là đồ tốt, thậm chí có thể xóa bỏ được cách biệt, lấy yếu thắng mạnh.
Mấy tháng cố gắng, hắn mới thu được thành tựu nhất, cởi bỏ tầng phong ấn thứ nhất của hai kiện bảo bối và đem dấu ấn linh hồn bản thân và ý niệm tinh thần dung hợp với hai kiện bảo vật.
Đây là phương pháp tế luyện chân chính, cao minh hơn trăm lần so với phương pháp thú thần sử dụng.
Tuy hiện tại Tiếu Ân sử dụng hai kiện bảo vật này có thể không bằng chân thân thú thần sử dụng nhưng do phương pháp tế luyện chính xác nên dù Vô Danh tự mình ra tay, cũng không thể dễ dàng cướp đoạt được hai kiện bảo bối này.
Tiếu Ân không hề hài lòng đối với tiến bộ của mình. Đối với hắn, mất mấy tháng mới cởi bỏ được đạo phong ấn thứ nhất đúng là quá chậm.
Nhưng tin tức này nếu để bản thân vị thú thần biết, chắc chắn hắn sẽ tức giận hộc máu mồm, hôn mê bất tỉnh mấy ngày.
Trước kia thú thần tìm được bảo bối này, sau khi nghiên cứu ba trăm năm, mới lợi dụng thần lực giải khai được đạo phong ấn thứ nhất. Cho tới hôm nay, mất thời gian trăm vạn năm, hắn mới chỉ tháo bỏ được tám đạo phong ấn mà thôi.
Còn Tiếu Ân chỉ mất mấy tháng đã tháo bỏ được đạo phong ấn thứ nhất, điều này đã vượt qua cực hạn của người bình thường. Tuy có sự chỉ điểm của Vô Danh, nhưng kinh nghiệm và lai lịch của Tiếu Ân cũng có liên hệ mật thiết.
Nếu không phải có chút hiểu biết mông lung thì dù thiên tư có cao hơn vạn lần cũng đừng mơ tưởng chuyển đổi được quan niệm trong thời gian mấy tháng và hiểu được một bộ lý luận tri thức mới.
Sau khi Tiếu Ân làm được điều này, càng khiến Vô Danh xác định rõ, quả nhiên Tiếu Ân có liên quan với nhân vật kia.
※※※
Trong ma pháp tháp, Tiếu Ân khép hờ hai mắt. Trong mắt của hắn có một tia hưng phấn. Quanh người hắn, tấm chắn không tự chủ được bay múa.
Dưới tấm chắn có một hạt châu trong suốt. Tổ hợp kỳ dị này phát ra ánh sáng thần bí khiến người khác kinh sợ.
Khống chế hai kiện đồ vật này quả nhiên khác so với khống chế ma pháp đạo cụ. Đôi bên mang tới cho người khác cảm giác hoàn toàn khác xa.
Không nói tới uy lực như thế nào, bởi vì trước mắt hai kiện đồ vật này có uy lực hữu hạn. Ngoài việc có được năng lực phòng ngự nhất định, các năng lực khác chưa kích phát được.
Nhưng sau khi thể nghiệm, cảm giác duy nhất của Tiếu Ân đó là so với đạo cụ ma pháp lạnh như băng thì tổ hợp tấm chắn và Tỵ Thủy Châu dường như có linh tính nhất định. Tuy rằng loại linh tính này này kém so với sinh mạng trí tuệ nhưng cường đại hơn đạo cụ nhiều.
Hơn nữa ngày sau cởi bỏ được nhiều phong ấn, Tiếu Ân tin tức, linh tính sẽ có bước đột phá, tuyệt đối là trợ thủ tốt của mình.
Bóng người chợt lóe lên trước người hắn, Day Ville xuất hiện trước mặt hắn. Tiếu Ân và hắn nhìn nhau, lập tức hiểu, khoảng cách thời gian mà luân hồi giới mở ra chỉ còn mười ngày nữa.
Tiếu Ân nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đem lực chú ý tập trung vào một việc, thời gian trôi qua quá nhanh.
Lưu luyến chia tay với mọi người trong đại lục thần tạo, hai người Tiếu Ân rời khỏi đại lục thần tạo. Rốt cuộc lại một lần nữa tiến vào mảnh đất hoang vu trên thiên thể